Chương 9

Lục Tây Dã đến câu lạc bộ lúc bảy giờ.

Anh lấy hai túi giấy từ tay vệ sĩ.

Một mùi hương thoang thoảng tỏa ra, hòa lẫn với mùi hương thoang thoảng của hoa hồng.

Liên Vũ thêm một ít bột hoa sen vào bánh quy.

Cô cho biết loại quả này có thể làm ẩm phổi, giảm ho, phế hỏa*.

[ PHẾ HỎA 肺火

Chứng Phế nhiệt hỏa vượng. Có phân ra hai loại hư hỏa và thực hỏa. Thực hỏa thì ho dữ dội, ít đàm, tiếng ho mạnh hoặc khạc ra đờm vàng đặc, trong đờm lẫn máu, lưỡi đỏ, rêu lưỡi vàng, mạch hoạt sác. Hư hỏa phần nhiều thuộc âm hư, ho kéo dài, tiếng ho yếu, kèm theo sốt cơn, ra mồ hôi trộm, mạch tế sác. ]

Rất phù hợp với thời tiết hiện tại.

Thực ra anh không thích đồ ngọt lắm.

Chỉ là bây giờ, yêu ai yêu cả đường đi lối về.

Phục vụ kính cẩn mở cửa phòng riêng.

Lục Tây Dã bước vào, Chu Gia Thần đang ngồi trên ghế sofa hút thuốc.

Sắc mặt anh ta có chút u ám, tâm tình không tốt.

Khi mọi người nhìn thấy Lục Tây Dã, họ lần lượt đứng dậy.

Chu Gia Thần cũng hút một điếu thuốc, đứng lên: "Tây Dã, lần này sao cậu lại ở Ngạo Thành lâu như vậy?"

Lục Tây Dã mỉm cười, đặt túi giấy lên bàn cà phê.

“Có chút chuyện riêng tư nên tôi trì hoãn vài ngày.”

Chu Gia Thần đang muốn nói, ánh mắt đột nhiên bị hai cái túi giấy hấp dẫn.

"Đây là gì?"

"Bánh quy."

Lục Tây Dã cởϊ áσ khoác, đưa cho phục vụ.

Anh cầm chiếc ghế sofa ngồi xuống, giọng nói lười biếng: “Vị ngon lắm, tôi ăn mỗi ngày, cậu có muốn thử không?”

Sắc mặt Chu Gia Thần dần dần tái nhợt.

Hắn vẫn đưa tay nhặt chiếc túi giấy lên.

Mùi hương quen thuộc thọc vào mũi.

Anh ta nhìn thấy con dấu quen thuộc trên chiếc hộp nhỏ bên trong.

"Bánh quy của Liên Vũ".

Liên Vũ thích làm bánh quy và bánh ngọt.

Cô ấy có một con tem hoạt hình luôn được dán trên hộp bánh quy nhỏ.

Cô đã làm giống vậy cho anh ta nhiều lần.

Nhưng anh ta không thích đồ ngọt còn luôn ném chúng cho người khác.

Mặc dù Liên Vũ chỉ làm bánh quy cho anh ta.

Ngay cả khi cảm giác này chỉ dành riêng cho anh ta.

Nhưng từ đầu tới cuối anh ta không bao giờ để tâm đến.

Nhưng bây giờ, bánh quy có ghi tên Liên Vũ đã xuất hiện trong tay Lục Tây Dã.

Này có ý nghĩa gì?

Chu Gia Thần có chút mất tập trung, ngơ ngác nhìn Lục Tây Dã.

Anh ta muốn hỏi nhưng không hiểu sao lại từ chối câu trả lời mà anh ta biết rất rõ.

Điện thoại di động của Lục Tây Dã bỗng nhiên đổ chuông.

Anh nhặt nó lên, hỏi với giọng trầm: "Em đang ở đâu?".

"Bị lạc à?"

"Ngốc."

"Đứng đó đợi, anh xuống tìm em."

Anh cúp máy, đứng dậy bước ra ngoài.

Chu Gia Thần cứng ngắc hỏi: “Tây Dã, cậu ra ngoài làm gì?”

Lục Tây Dã chút không kiên nhẫn, trong mắt ẩn ý cười.

"Đi đón người đi. Cô ấy ngốc đến mức bị lạc đường."

"Là ai muốn cậu đích thân đón vậy?"

Lục Tây Dã nhìn Chu Gia Thần trong khi mặc áo khoác vào.

Cuộc sống riêng tư, anh luôn giản dị với bạn bè.

Mọi người gần như quên mất xuất thân, nguồn gốc của anh vốn dĩ đáng sợ, quyền lực như thế nào.

Hiếm khi lộ ra vẻ cường thế thế này.

"Đương nhiên là người tôi thích."