Chương 5: Linh Hồ

"Lý tiên sinh, hôm nay ngài muốn mua gì vậy?"

Lý Tu Viễn vừa mới đi đến cửa quán rượu, chưởng quầy đã mỉm cười chủ động đi ra đón tiếp.

Lý Tu Viễn mỉm cười, trả lời: "Vẫn như cũ."

"Có ngay."

Chưởng quỹ lập tức nói một tiếng với tiểu nhị bên trong quán rượu, "Hai lượng thịt bò chín, nửa con gà quay, một bình Trúc Diệp Thanh."

Sau đó lại xoay đầu lại tám chuyện cùng Lý Tu Viễn.

"Xem ra hôm nay Lý tiên sinh làm ăn khá khẩm nha?"

Lý Tu Viễn cười ha ha, "Bán được mấy món đồ chơi nhỏ, miễn cưỡng xem như mở hàng thôi. . ."

Tuân Ngọc Mặc trực tiếp thanh toán một thỏi vàng, khoảng chừng 7 8 lượng, đầy đủ cho Lý Tu Viễn sinh hoạt một thời gian thật dài, dù sao hắn chỉ là một kẻ phàm nhân.

"Công việc làm ăn của Hoàng chưởng quỹ cũng rất náo nhiệt nha."

Lý Tu Viễn liếc qua bên trong quán rượu, nhìn thấy bên trong ngồi đầy nhóc, trong đó có không ít người đều ăn mặc kiểu tu sĩ.

Hoàng chưởng quỹ cười nói: "Cái này đều nhờ phúc của lão tổ tông Thái Âm Tông, Thái Âm lão tổ tổ chức đại thọ ngàn tuổi, không biết bao nhiêu tu sĩ Đại Hạ quốc chạy tới xem lễ, nếu không thì Thái Âm sơn tại sao lại náo nhiệt như vậy được chứ."

Hóa ra là đại thọ của Thái Âm lão tổ.

Lý Tu Viễn giật mình. Theo hắn biết, lão tổ tông của Thái Âm Tông, Chúc Chiếu chân nhân chính là tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh, tại toàn bộ Đại Hạ quốc cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Nhân vật cấp đại lão như vậy mừng thọ, trách không được hấp dẫn vô số tu sĩ chạy như vịt đến xem lễ.

Thức ăn mà Lý Tu Viễn cần rất nhanh đã đến tay, hắn tiện tay ước lượng một chút.

Quả nhiên, không có gì bất ngờ xảy ra, mỗi một thứ đều nặng hơn trọng lượng mà hắn mua nhiều.



Trước khi đi, Hoàng chưởng quỹ còn khách khí tự mình tiễn hắn, còn không ngừng nói: "Lý tiên sinh đi thong thả."

Chẳng trách được Hoàng chưởng quỹ khách khí đối với hắn như vậy, chủ yếu là bảng hiệu "Âm Sơn Tửu Quán" này của nhà hắn là do Lý Tu Viễn viết cho, không chỉ riêng Hoàng chưởng quỹ, không thiếu những cửa hàng trong phường thị này đều do Lý Tu Viễn viết bảng hiệu.

Chủ yếu là Lý Tu Viễn viết thư pháp rất đẹp, rất khí phách, cho dù là người không hiểu thư pháp nhìn cũng cảm thấy rất có trình độ.

Lại thêm bình thường Lý Tu Viễn luôn giúp đỡ người khác, thường xuyên lấy tiền bạc giúp đỡ những phàm nhân nghèo khổ kia, cho nên uy vọng của hắn ở phường thị này rất cao.

Lý Tu Viễn mang theo thịt bò gà quay ung dung trở về, thời điểm đi ngang qua cửa một tiệm may, thấy rất nhiều người đang xem náo nhiệt.

"Chậc chậc, da lông của con bạch hồ này có chất lượng thật tốt."

"Sợ rằng là Linh Hồ đi, nhìn ánh mắt của nó rất có linh tính nha."

"Này, Linh Hồ có thể bị bắt giữ tại trong l*иg giam được sao? !"

Lý Tu Viễn đến gần xem thử, hóa ra là thợ săn lên núi bắt được một con hồ ly nhỏ, chuẩn bị bán cho tiệm may, tuy nhiên còn đang đôi co trả giá.

Lý Tu Viễn thấy toàn thân con hồ ly trong l*иg đều là một màu tuyết trắng, lông xù, con mắt lại màu đỏ, giống như hồng ngọc cao cấp, đang ra vẻ tội nghiệp nhìn lấy mình, lộ ra một cỗ khí chất đáng yêu, yếu đuối.

Lý Tu Viễn vừa thấy liền thích con hồ ly này, dù sao thì mình cũng một thân một mình, thiếu người bầu bạn, thế là nhịn không được mở miệng: "Con hồ ly này bán thế nào vậy?"

"Nếu như Lý tiên sinh muốn mua, vậy ta liền tặng ngài, lần trước con của ta bị bệnh vẫn nhờ ngài trả tiền thuốc giúp."

Mấy người giữa sân đều biết Lý Tu Viễn, thợ săn thấy Lý Tu Viễn cảm thấy hứng thú với con hồ ly này, lập tức nói ra.

Bên cạnh, ông chủ tiệm may cũng mở miệng: "Nếu như Lý tiên sinh muốn, vậy ta cũng không tranh giành nữa."

Lý Tu Viễn mỉm cười, lắc đầu nói: "Mua bán chính là mua bán, vẫn phải trả tiền."

Nói xong, hắn móc ra mấy khối bạc vụn từ trong ngực nhét vào trong tay thợ săn, sau đó thuận tay cầm lấy l*иg sắt chào tạm biệt.



Thợ săn cầm bạc trong tay, nhìn xem bóng lưng Lý Tu Viễn đi xa, cảm thán một câu: "Lý tiên sinh càng có tiên khí hơn so với tu sĩ Thái Âm Tông, tại sao lại không thể tu hành cơ chứ. . ."

Mấy người bên người phụ họa theo, "Tại sao cơ chứ.."

. . . .

Tu Duyên Tiểu Điếm. . .Đồ Sơn Nguyệt hiếu kỳ đánh giá nhà mới tạm thời của mình, trong lòng hơi buông lỏng một hơi, xem như tạm thời tránh khỏi một trận họa sát thân.

Nàng đường đường là con gái của một Yêu Hoàng, nếu như chết tại dưới đồ đao của phàm nhân, bị người ta lột da làm áo lông thì đúng thật là một chuyện mắc cười nhất.

"Ra đi, sau này ngươi liền đi theo ta."

Bên tai Đồ Sơn Nguyệt vang lên một giọng nam hiền hậu, sau đó một đôi bàn tay lớn ôm nàng ra khỏi l*иg, đặt nhẹ nhàng lên bàn.

"Đây chính là "Chủ nhân" của mình sao?

Tâm tình của Đồ Sơn Nguyệt có chút phức tạp nhìn lấy người thanh niên tuấn tú, khí chất thoát tục trước mắt.

Một mặt nàng phải đa tạ đối phương đã cứu nàng từ trong tay thợ săn, một mặt khác lại có chút xấu hổ.

Đồ Sơn Nguyệt nàng lại bị người ta coi như thú cưng để nuôi dưỡng, đây quả thực là vô cùng nhục nhã mà.

Tuy nhiên, người này đúng thật là dễ nhìn, mùi trên người cũng rất dễ chịu, để cho nàng không thể không thân thiết được.

Trước đó nghe mấy người kia xưng hô, hình như hắn họ Lý. . .

"Đói bụng rồi chứ gì, mau đến đây ăn đùi gà."

Thanh niên xé một cái đùi gà từ trên con gà quay xuống, đưa tới bên miệng Đồ Sơn Nguyệt.

Đùi gà!

Đồ Sơn Nguyệt ngửi được hương vị thơm ngào ngạt mê người kia, cả người lập tức trở nên hưng phấn, vội vàng cắn một cái.