Chương 7: Sự ngọt ngào lan tràn

Trên xe buýt.

Đàn chị vô cùng lo lắng lên xe, nhìn thấy hai người Phó Viện thì lập tức kinh ngạc, trò chuyện hai câu rồi chọn vị trí gần bọn họ nhất ngồi xuống.

Phó Viện đã nghe kể về sự tích của đàn chị, lẳиɠ ɭơ, thích quyến rũ bạn trai của người khác.

Phó Viện theo bản năng mà nghĩ, liệu chị ấy có thể quyến rũ Phó Trừng không.

Phó Trừng thu di động của cô: “Ngủ thêm một lát.”

Trong lòng Phó Viện rối tung, căn bản không ngủ được, Phó Trừng đè đầu cô lên vai, trong lúc hai người giằng co, cơn buồn ngủ của Phó Viện ập tới, dựa vào vai anh ngủ thϊếp đi.

*

Dưới núi tuyết.

Cửa xe vừa mở ra, gió lạnh thổi tới, Phó Viện giật mình run lên.

Phó Trừng quàng khăn quàng cổ lên cho cô, cánh tay ôm chặt cô, hai người một trước một sau xuống xe.

Đàn chị thân thiện đi lên hỏi thăm cô, Phó Viện không biết có phải là do mình có định kiếm trước hay không, cô luôn cảm thấy đàn chị nói chuyện với mình là để tiếp cận anh trai.

Phó Trừng càng kỳ lạ, không giống lạnh lùng đáp lại như trước đó, mà lại nói rất nhiều.

Nghe hai người anh một câu tôi một câu, Phó Viện tránh khỏi vòng ôm của Phó Trừng: “Em tới nhà vệ sinh.”

Phó Trừng cũng không buông tay: “Anh đi cùng em.”

Nhìn nhau không nói gì.

Phó Trừng cũng không phải người chậm chạp trong tình cảm, đối với sự thay đổi rất nhỏ của Phó Viện, anh luôn miên man không chắc.

Chỉ là, dù thế nào anh cũng không không nghĩ đến, cô sẽ tức giận vì anh nói chuyện với cô gái khác.

Anh cản cô lại: “Làm sao vậy?”

Phó Viện tránh về phía sau, tay anh không bắt được cô.

Anh bực bội đi lên, giữ chặt bả vai cô, môi mỏng dán ở bên tai cô: “Nói chuyện.”

Ngón tay véo ở eo cô dần dần siết chặt, cả người Phó Viện tê dại, đôi mắt ướŧ áŧ, lông mi nhẹ nhàng rung rung, trong mắt bị hơi nóng làm xuất hiện một tầng hơi nước.

“Không có gì.”

Phó Trừng kích động, máu sôi trào, cúi đầu muốn hôn môi cô, tiếng nói của Tống Lâm ở cách đó không xa, cô theo bản năng nghiêng đầu đi, nụ hôn của anh dừng ở trên má.

Khuôn mặt anh giãn ra, khóe môi nở nụ cười: “Không có gì thì đừng tránh anh, còn không biết hậu quả khi tránh anh? “

Gương mặt Phó Viện đỏ lên, trái tim đập thình thịch loạn nhịp, rõ ràng là anh chưa nói gì, nhưng cô lại khô nóng khó chịu.

Hậu quả là gì?

Trong đầu cô nhớ đến cảnh bọn họ vui vẻ trên giường, trước kia là bị ép thừa nhận, sau đó là ỡm ờ, bây giở là muốn từ chối nhưng vẫn nghênh đón.

Du͙© vọиɠ thúc đẩy, nhất định là du͙© vọиɠ.

*

“Phó Viện, nhanh lên đi.” Tống Lâm đang thúc giục bọn họ.

Cũng may là có Tống Lâm thúc giục, nếu không cô cũng không biết phải như thế nào với anh trai.

Chuyện quang minh chính đại chấp nhận anh trai, trong lòng Phó Viện lo lắng mà lại mờ mịt.

Thậm chí còn khát vọng anh trai và mình không có bất cứ mối quan hệ huyết thống nào.

Lòng bàn tay ấm áp của Phó Trừng quấn lấy cô: “Vẫn đang tức giận việc anh hôn em ở thang máy?”

Phó Viện giống như đang suy nghĩ: “Anh không thể làm như vậy ở bên ngoài.”

“Làm gì ở bên ngoài?” Giọng anh lười nhác, giả vờ không hiểu ý cô.

Phó Viện hít một hơi thật sâu: “Không thể làm chuyện quá thân mật.”

Cánh tay Phó Trừng đặt ở trên eo cô vuốt ve lên xuống, xuyên qua vạt áo, muốn vói vào trong, nhưng gió quá lớn, anh sợ cô lạnh, chỉ nặng nề nhéo một cái qua lớp quần áo.

“Ở trong phòng cũng không thấy em nhiệt tình lắm.”

Khuôn mặt Phó Viện đỏ bừng hơn: “Cũng không được nói những lời nói như thế này.”

“Thế nào?” Phó Trừng ôm chặt cô không cho cô rời khỏi mình.

Phó Viện bị anh nói trêu chọc có chút khó chịu, nhưng lời nói lại hết sức nhu mì: “Là kiểu anh vừa nói.”

Phó Trừng cúi đầu dán ở bên tai cô, làm động tác nói nhỏ, khàn giọng nói: “Viện Viện phải học rêи ɾỉ, ở trên giường quá nhàm chán.”

Phó Viện: “!!!!”

Phó Trừng đứng dậy, tay vẫn giữ chặt cô, âm thanh lại trở về vẻ lạnh lùng: “Được rồi, đừng tức giận nữa, em không thích nói, anh không nói là được.”

Phó Viện vẫn luôn cảm thấy nếu Phó Trừng không phải anh trai của mình, có lẽ anh chính là hình mẫu lý tưởng của cô.

Vẻ ngoài lạnh lùng anh tuấn, thỉnh thoảng sẽ nói giỡn, sẽ cảm thấy anh lưu manh, rất đáng yêu rất hài hước.

Chưa bao giờ nhiều lời vô nghĩa với con gái, nam thần lạnh lùng cấm dục, anh từng là hotboy trường trung học số 2 của thành phố, cho tới bây giờ các bạn học cùng trường trung học vẫn đang nhớ thương anh.

Phó Viện rơi vào trong trí nhớ hỗn loạn, không trả lời Phó Trừng, anh cho rằng cô vẫn đang tức giận, dùng âm thanh mềm mại lại dịu dàng dỗ dành: “Đừng tức giận nữa, anh mua hồ lô ngào đường cho em.”

Phó Trừng dỗ dành khiến trái tim cô tràn ngập ngọt ngào, không thể khống chế sự ngọt ngào đang lan tràn.