Chương 43: Meo Meo

Sử dụng "Vui Đủ Đầy" làm nhạc nền, sau khi nhảy liên tục bảy, tám lần "Super pick", Lộc Thu thậm chí bắt đầu nghi ngờ:

Lúc đầu mình sáng tác "Vui Đủ Đầy", là để làm nhạc thay thế cho ca khúc chủ đề phải không?

Hai bài hát không chỉ có độ dài tương tự, nhịp điệu gần giống nhau, mà cao trào cũng gần như ở cùng một khoảng.

Lúc đầu, các chị em đứng ngoài lan can quan sát, đều lộ vẻ mặt như ông già xem điện thoại trên tàu điện ngầm, phàn nàn: Cái quái gì thế này!

Họ đã trải qua không biết bao nhiêu cuộc thi tuyển chọn, chưa từng thấy một cách làm nực cười như vậy!

Các cuộc thi tuyển chọn khác đều cố gắng hết sức để thời thượng, đẳng cấp, hòa nhập quốc tế.

"Super idol" thì sao, tụ tập nhảy múa quảng trường, có low không cơ chứ?

Các chị em chê bai đến cùng cực, trợn mắt quan sát một lúc, nhưng cơ thể lại không tự chủ được mà lắc lư theo giai điệu.

Sau vài giờ lắc lư, họ ngạc nhiên phát hiện ra —

Wtf! Mình đã biết nhảy ca khúc chủ đề rồi!

Tuy không chuẩn như thần tượng, nhưng chỉ cần nhạc nền "Vui Đủ Đầy" vang lên, nên giơ tay ở đâu, xoay người ở đâu, trong đầu đều có ấn tượng đại khái.

"Tôi đã sai rồi..."

"Dịch Cảnh Thần quả không hổ danh học bá, phương pháp học tập thật độc ác!"

Tuy nhiên, Dịch Cảnh Thần, người thực sự chăm chỉ học ca khúc chủ đề, chỉ làm được vẻ mặt thoải mái, nhảy đại khái.

Bốn giờ trôi qua, cuối cùng anh cũng học được phần mở đầu và tư thế kết thúc.

[Học được đầu và cuối, sao không tính là có đầu có đuôi?]

[Mình nhảy giỏi quá!]

Một kẻ vô dụng nào đó rất lạc quan, không biết lượng sức mà tự khích lệ bản thân.

"Trời tối đen rồi, chúng ta về tòa nhà tập luyện thôi." Đỗ Tinh Vĩ nhảy xong một lần nữa, dừng lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.

Con đường giữa hai tòa nhà không có đèn đường, tầm nhìn rất thấp, nhảy múa vào ban đêm có thể bị ngã.

"Vâng, cảm ơn tiền bối Nấm ~" Dịch Cảnh Thần nói lời cảm ơn, chạy đến bên cạnh ổ cắm mà bảo vệ đã cung cấp, chuẩn bị thu loa về.

Vừa đưa tay ra, chưa kịp chạm vào ổ cắm, đầu ngón tay đã chạm phải một sinh vật mềm mại, lông xù.

Dịch Cảnh Thần kêu lên một tiếng, nhanh chóng rụt tay lại.

[Cái gì vậy, giữa đêm hôm khuya khoắt mò ra?]

[Có phải hồ ly chín đuôi không?]

[Để tôi liên hệ với đồng nghiệp "Đến gần khoa học", quay nó thành mười tập chuyên đề huyền bí!]

Đáng tiếc, kế hoạch chuyên đề huyền bí còn chưa kịp hình thành, đã bị tiếng "meo~" yếu ớt phá vỡ.

Đêm tuyết rơi bên ngoài rất yên tĩnh, mọi người nghe rõ tiếng kêu mềm mại.

"Meo..."

Lộc Thu cố nén cười, nghiêm túc nhắc nhở, "Dịch Cảnh Thần, có khi nào đó là một con mèo không?"

"Mèo? Ở đâu ở đâu!" Đỗ Tinh Vĩ lập tức cất bỏ vẻ tiền bối nghiêm khắc, vọt đến bên cạnh Dịch Cảnh Thần.

Mọi người nhờ ánh sáng yếu ớt từ phòng bảo vệ, cuối cùng cũng tìm thấy một chú mèo con màu xám bạc đang run rẩy vì lạnh, hòa làm một với tuyết trắng phía sau loa.

Nó khoảng ba tháng tuổi, vẫn còn là một chú mèo con.

Bị gió tuyết thổi một lúc, lông mao dính đầy tuyết, trông như một viên bánh nếp.

Dịch Cảnh Thần thử đưa tay ra, có lẽ vì quá lạnh nên mèo con không né tránh, để mặc anh nắm gáy bế lên.

"Bên ngoài lạnh, đưa nó vào trong đi." Dịch Cảnh Thần nói xong, vén áo khoác giấu mèo con vào trong, nhanh chóng chạy vào tòa nhà tập luyện.

Tòa nhà tập luyện sáng trưng, mọi người mới nhìn rõ hình dáng của mèo con.

Nó thò đầu ra từ áo Dịch Cảnh Thần, kêu "meo" một tiếng non nớt.

Rồi nhẹ nhàng cọ vào Dịch Cảnh Thần, liếʍ liếʍ đầu ngón tay anh.

Dịch Cảnh Thần lấy mèo ra, lật qua lật lại quan sát một lúc, phát hiện mèo con không bị thương.

Dịch Cảnh Thần: "Có vẻ nó đói rồi."

Mục Càn lập tức đưa nửa lon sữa trong tay ra, "Đây!"

"Con mèo ba tháng tuổi đã cai sữa rồi, và nó không thể uống sữa Wangzai được." Dịch Cảnh Thần gạt tay Mục Càn ra, lẻn vào nhà ăn lấy một miếng thịt luộc, xé nhỏ ra cho mèo con ăn.

Chú mèo nhỏ rõ ràng đói lắm, ăn rất vội vàng, húp sùm sụp đến mức bị sặc mấy lần.

Đỗ Tinh Vĩ ghé lại gần, thừa cơ vuốt ve nó vài cái rồi ngạc nhiên hỏi: "Nó là mèo Tây phải không? British Short Hair Xám Bạc hả?"

Dịch Cảnh Thần trả lời qua loa: "Ừ."

Lộc Thu: "Thật không ngờ có người lại bỏ rơi mèo giống, lại còn là một con mèo con nhỏ xíu thế này. Nó lang thang ngoài đường, chắc chắn sẽ chết cóng mất."

Mục Càn uống xong nửa lon sữa Wangzai, cúi đầu nhìn chằm chằm vào con mèo nhỏ.

Rồi lại nhìn Dịch Cảnh Thần, rồi lại nhìn con mèo nhỏ.

"Dịch Cảnh Thần, nó trông giống cậu ghê."

Mục Càn lại một lần nữa phát huy khả năng vô tư của mình, thoải mái hỏi: "Cậu nuôi nó đi."

Đỗ Tinh Vĩ: "Ủa? Ký túc xá được nuôi mèo hả?"

Lộc Thu yếu ớt đáp: "Chắc là không được đâu..."

"Sao lại không được? Đoàn làm phim đâu có quy định." Dịch Cảnh Thần bế mèo lên, lén lút vỗ về chú nhóc.

[Mèo con, mày cũng vô gia cư à?]

[Yên tâm đi, tao sẽ nuôi mày lén lút, sẽ không bị phát hiện đâu~]

Đám bạn: ...

Anh ơi, anh "lén lút" quá đi.

Thế này thì chắc cả trường quay đều biết Dịch Cảnh Thần sẽ nuôi một con mèo trong ký túc xá mất.