Chương 10: Dịch Bệnh

Lung Bà ôm chặt cành thông vào lòng, cười như đứa trẻ, vừa đi vừa nói:

“Trồng cái này trong sân, sau này chúng ta sẽ không còn phải lo lắng về việc bị những thứ bẩn thỉu đến nữa!”

Khi hai người lớn tuổi về đến nhà thì trời đã tối.

Lung Bà nhờ con dâu thứ ba của mình cho đứa bé ăn cháo, còn bà thì tự mình đào hố trồng cành thông.

Ngay cả Vương Tam cũng muốn giúp nhưng bà đã ngăn anh lại.

“Đứa nhỏ vụng về này, con không trồng được đâu, sẽ làm hỏng hóa thân của Tùng Lão mất.”

Thật kỳ lạ, sau khi trồng cành thông, toàn bộ sân dường như ấm áp hơn rất nhiều.

Bát Gia đang thưởng thức đồ cúng ở phòng bên thì lẩm bẩm:

"Lung Bà thế mà đã mời tất cả những vị lớn về. Quá tốt rồi ! Quá tốt rồi a!"

Sau bữa tối, Lung Bà cũng biết đã đến lúc bà giải quyết vấn đề rồi.

Bộ da rồng của Bát Gia mang về được Lung Bà chia làm ba phần dùng quấn khắp người đứa trẻ không khác gì xác ướp Ai Cập .

Cuối cùng, ngoại trừ mắt, mũi và miệng của đứa bé, phần còn lại của cơ thể đứa bé đều được quấn chặt.

Ngay cả dươиɠ ѵậŧ nhỏ cũng không bị bỏ sót.

Sau đó dùng nhựa thông cẩn thận thoa khắp cơ thể trẻ.

Sau đó lại cẩn thận bọc một lớp da khác.

Sau khi lặp lại quá trình này ba lần, Lung Bà thở dài nhẹ nhõm:

”Cuối cùng cũng xong!"

Vương Tam mở to nhìn chăm chú đứa bé, cẩn thận quan sát xung quanh đứa bé hồi lâu:

"Mẹ, đứa trẻ này trẻ xinh đẹp như này, nhưng mẹ làm như vậy trong thật là xấu a!"

"Giống như một quả dưa vậy!"

Lung Bà nghe xong chán không buồn nói, bà không muốn để ý đến cậu con trai ngây thơ, ngốc nghếch của mình nữa nên đi sang phòng bên thắp hương cho Tiên Gia.

Bữa tối của gia đình rất đơn giản, cháo trộn với dưa chua.

Trong thời đại nghèo khó đó, có một bữa ăn no là mong ước xa vời của nhiều người.

Sau bữa ăn, Lão Lý lấy mặt dây chuyền ngọc mà thi thể người phụ nữ để lại ra, cẩn thận xem xét:

Mặt dây chuyền ngọc bích có màu xanh ngọc lục bảo, thoạt nhìn có vẻ như một món đồ quý hiếm.

Ngày nay, việc mua một ngôi nhà lớn ở thủ đô là không thể.

Và tay nghề rất đặc biệt:

Một hình cây Nấm Linh Chi được khắc ở mặt trước của mặt dây chuyền ngọc bích. Bên dưới Nấm Linh Chi có bốn ký tự nhỏ rất lạ

Mặt sau của mặt dây chuyền ngọc bích có khắc chữ Trung Quốc lớn "华".

Lão Lý một tay nghịch mặt dây chuyền ngọc, tay kia cầm cây kim vàng.

"Xem ra đứa trẻ này sẽ trải qua một cuộc sống không hề đơn giản!"

Lung Bà thở dài:

”Nguồn gốc của đứa nhỏ quá bí ẩn lại rắc rối, chuyện của đứa nhỏ này tốt nhất không nên nói cho người ngoài."

Lão Lý gật đầu liên tục:

"Chỉ cần nói với mọi người trong làng rằng tôi nhặt được đứa bé khi đi săn trên núi."

“Trên mảnh ngọc có chữ Hoa chắc là họ của nó. Nó chưa ra đời đã gặp biết bao nhiêu phiền toái, ra đời lại tạo ra nhiều chuyện rắc rối hơn, hãy gọi nó là Hoa Cửu Nạn vậy!"

Từ đó, tên của nhân vật chính của cuốn sách này đã được quyết định.

Dưới sự bảo vệ cẩn thận của hai ông bà, đứa bé dần lớn lên.

Trong quá trình này, cậu không hề tỏ ra sự khác biệt gì so với người thường.

Nhưng sau khi hấp thụ tàn dư, trên cơ thể lại để lại thứ gì đó giống như hình xăm:

Một con rồng có sừng cuộn mình trên cây thông xanh.

Sừng Long kiêu ngạo và cây thông xanh đầy sức sống.

Lúc này Lung Bà nhận ra tấm da mà Bát Gia mang về chỉ đơn thuần là da rồng, mà nó còn đặc biệt hơn.

Vì vậy, mỗi lần cúng, bà đều lén ưu tiên cho Bát Gia nhiều hơn.

Bát Gia cũng khen ngợi tấm lòng của Lung Bà mà lặng lẽ hứa rằng lần sau mọi người có gặp nguy hiểm hắn sẽ không bao giờ bỏ chạy nữa.

Ít nhất là cũng hứa sẽ không bỏ chạy trước khi Lung Bà bị gϊếŧ chết…

Ngoài ra, hàng năm vào ngày 15 tháng 7, ngày sinh nhật của Hứa Cửu Nạn, Lung Bà sẽ đưa cậu đến chân núi tuyết để chờ đợi.

Vì vào đêm khuya,Tuyết Thi sẽ xuất hiện.

Thi thể nữ ngồi trên vai Tuyết Thi là người mẹ đã chịu đựng chín nỗi khổ khi sinh ra Hoa Cửu Nạn.

Thi thể người phụ nữ đã bị đóng cùng với Tuyết Thi bởi lớp băng cứng.

Sau khi Hoa Cửu Nạn quỳ lạy mẹ mình, Tuyết Thi sẽ nở một nụ cười cứng ngắc và ngây thơ.

Và sẽ để lại vài cây nhân sâm trăm năm tuổi hay những dược liệu quý hiếm như sen tuyết xem như quà sinh nhật.

Mãi cho đến khi nhìn Lung Bà bế Hoa Cửu Nạn rời đi, Tuyết Thi mới quay trở lại vực sâu của Dãy Tuyết Sơn.

Hứa Cửu Nạn lúc đó còn quá nhỏ, nên không cảm thấy có gì kỳ quái.

Suy cho cùng, đứa trẻ nào cũng có mẹ, nhưng mẹ cậu lại sống trên núi với một người chú lớn.

Mọi chuyện lại trở nên kỳ lạ khi Hoa Cửu Nạn lên năm tuổi.

Năm nay, một trận dịch hạch bất ngờ bùng phát trên toàn bộ ngôi làng ở miền núi nhỏ.

Không mất nhiều thời gian để ít hơn một nửa trong số họ đổ bệnh.

Người bệnh lúc nóng lúc lạnh, nôn mửa và tiêu chảy.

Sau vài ngày người bệnh sẽ gầy đến mức giống như xác khô.

Kết quả là một số người già trong thôn đã thiệt mạng.

Lão Lý nhìn thấy vậy, trong lòng vô cùng lắng, không ngừng thúc giục Lung Bà tìm cách.

Lung Bà cũng rất lo lắng, nhưng bà là đệ tử Xuất Mã trừ tà ma được, chứ không phải bác sĩ.

Đệ tử Xuất Mã có thể chữa khỏi bệnh do ma quỷ hay vật dơ bẩn gây ra, nhưng đối với loại bệnh này thực sự không làm được gì.

Trong lúc tuyệt vọng, Lung Bà chỉ có thể cố gắng thay đổi cách bố trí Phong Thủy.

Lấy giếng cạn trước cổng Điền Lão Tứ làm trung tâm, tạo nên một “Tứ Phong Trận”. Chỉ mong những điều xui xẻo trong làng có thể bị thổi bay đi.

Bệnh dịch kéo dài nửa tháng, cả làng ngày càng có nhiều người đổ bệnh.

Ngay cả các bác sĩ được dân làng từ thị trấn mời đến cũng bất lực.

Cuối cùng một ngày nọ, người con thứ ba của Lung Bà vốn luôn mạnh mẽ Tam Hỏa hôm nay lâm bệnh.

Hơn nữa, anh ta còn bị bệnh nặng hơn những người khác. Anh ta sớm hôn mê và bị bỏng nặng đến mức bắt đầu nói những điều không kiểm soát được.

Lung Bà vô cùng lo lắng đến mức khóc suốt ngày.

”Tam Hỏa, con không thể tàn nhẫn như hai người anh của mình mà bỏ mặc bà già này , ra đi được."

Mặc dù bệnh dịch rất nghiêm trọng nhưng họ bắt buộc phải vượt qua nó.

Lão Lý vẫn hằng ngày đưa Hoa Cửu Nạn lên núi để đi săn hoặc tuần tra bảo vệ khu rừng.

Tất nhiên, trên đường về họ cũng sẽ mang về một số thuốc để tẩm bổ cho Tam Hỏa.

Lão Lý đi phía trước, còn Hoa Cửu Nạn mặc chiếc áo khoác cotton thô phồng đi theo sau.

Thỉnh thoảng nếu bị ngã, cậu sẽ lăn ra rất xa như một quả bóng.

Và cũng vì tuyết rơi dày quá nên cậu cũng sẽ không đau chút nào.

Lão Lý hiếm khi mỉm cười, nhưng ông không nhịn được khi nhìn thấy vẻ mặt hài hước của cậu bé.

Có thể coi đó là cười trên sự đau khổ của Hoa Cửu Nạn…