Chương 11: Xác Trong Giếng

Lão Lý chỉ mỉm cười, ông không chú ý Hoa Cửu Nạn đang đi dạo xung quanh trong khu rừng và đã thu thập được rất nhiều thảo dược.

Mãi cho đến khi Lão Lý nghe tiếng cầu cứu của Hoa Cửu Nạn vì có quá nhiều thảo mộc mà đôi bàn tay nhỏ bé của cậu bé không thể cầm được, lúc này ông mới nhận ra Hoa Cửu Nạn đang làm gì.

Là một cựu chiến binh trải qua nhiều trận chiến, Lão Lý không xa lạ gì với kiến thức y dược đặc biệt là thảo dược.

Suy cho cùng, trong những năm chiến tranh khó khăn đó, rất nhiều người lính đã phải dựa vào dược liệu để tồn tại trong trận chiến.

Nhưng trong số thảo dược trong tay Hoa Cửu Nạn, Lão Lý chỉ biết có vài loại.

"Tiểu Cửu, con dùng những thứ này để làm gì?"

Lúc đó Hoa Cửu Nạn mới năm tuổi, cậu bé nói với giọng trẻ con:

”Dạ để trị bệnh cho chú ba."

"Chú Ba khỏe rồi, chú ba sẽ có thể dẫn cháu đi bắt ếch rồi!"

Lão Lý có chút nghi ngờ nên vội vàng đưa Hoa Cửu Nạn trở về thôn.

Dù sao trong lòng ông, Hoa Cửu Nạn là một tồn tại tương đối thần kỳ.

Vô tình gặp bác sĩ trong thị trấn được mời đến khám cho Tam Hỏa, khi Lão Lý đưa thảo dược cho bác sĩ trong thị trấn, bác sĩ đã rất sốc!

"Cái này… Lão Lý, là ông đã tìm thấy những thứ này à?"

Để không làm lộ bí mật của cậu bé, Lão Lý đành phải thừa nhận.

"Ừm, lão phu trước đây đã học được một chút."

“Tôi chỉ không biết liệu những loại thuốc này có tác dụng chống lại bệnh dịch hạch hay không.”

Bác sĩ rất vui mừng và nói lớn:

"Nó có tác dụng, đương nhiên là có tác dụng!"

"Sao tôi không nghĩ tới việc dùng canh Tiểu Bùi Hổ?"

”Sài Hổ, cây Hoàng Cầm , Thảo Quả, cam thảo, Chi Bán Hạ Bắc và Trường Sơn, đây là những loại thảo mộc chính của thuốc sắc Tiểu Bùi Hổ "

"Lão Lý, y thuật của ông tốt hơn tôi rất nhiều đó!"

Lão Lý không hề vui ngược lại còn cảm thấy có lỗi sau khi được khen, mặt đỏ bừng không biết phải trả lời thế nào.

Và cứ thế mọi người trong thôn sau khi được uống thuốc sắc thì tất cả đều khỏe hơn cả mong đợi.

Khi mọi người biết những chuyện xảy ra, uy tín của Lão Lý trong làng càng cao hơn.

Mọi người còn truyền tai nhau nếu ai bị nhức đầu hay sốt thì hãy đến gặp Lão Lý.

Tất nhiên, mỗi lần đi khám bệnh cho người trong thôn, ông đều dẫn theo Hoa Cửu Nạn.

Sau đó hai người cùng nhau vào núi hái thuốc.

Ăn tối xong, Hoa Cửu Nạn ngồi vào lòng Vương Tam.

Trẻ em, đặc biệt là các bé trai năm, sáu tuổi, không thể ngồi yên quá lâu nên Hoa Cửu Nạn bắt đầu khó chịu vì điều này. Nên câu nghịch ngợm nhổ râu của Vương Tam

Mặc dù bị đau rất nặng nhưng Vương Tam cũng không né tránh mà chỉ kêu cứu:

"Mẹ ơi cứu với, Tiểu Cửu lại bắt nạt con rồi!"

Lão Lý nhìn họ với vẻ mặt yêu thương.

"Tiểu Cửu quả nhiên không tầm thường, tuổi còn trẻ như vậy đã cứu được cả một thôn!"

Lão Lý nói xong, Vương Tam liên tục gật đầu: "Đúng vậy!"

"Chưa từng thấy ai dạy cho đứa nhóc này, Chẳng lẽ năng lực này là từ trong bụng mẹ truyền vào sao?!"

Mọi người trong nhà cố nghĩ nhưng không nghĩ ra được nên liền không nghĩ nữa.

Dù sao thì Hoa Cửu Nạn từ lúc sinh ra cũng đã có rất nhiều kỹ năng, chưa kể đến khả năng chữa bệnh và cứu sống.

Đây là việc tốt để tích âm đức!

Lung Bà đón lấy Hoa Cửu Nạn từ tay Vương Tam rồi hôn một cái.

Lúc này, cậu bé đột nhiên nói:

"Bà nội ơi, hôm nay con nhìn thấy một người chị gái đang cười với con trong giếng."

Lung Bà nghe xong sửng sốt: Chẳng lẽ là thứ gì bẩn thỉu?

Nhưng Tiểu Cửu đã thay da rồi, nên sẽ không nhìn thấy điều này mới đúng chứ?

Lung Bà quên mất da rồng không che được mắt Hoa Cửu Nạn.

"Tiểu Cửu, con nhìn thấy nó ở giếng nào? Kể cho bà nội nghe đi."

“Chị ấy ở trong giếng trước nhà Điền Lão Tứ.”

“Chị đó còn bay ra ngoài, nằm lên lưng chú ba và liếʍ cổ chú ấy nữa cơ.”

Vương Tam nghe vậy thì vô cùng sợ hãi.

"Chết tiệt, mẹ ơi!"

“Mẹ, hôm nay con đưa Tiểu Cửu đến nhà Điền Lão Tứ chơi.”

”Bảo sau khi vào cửa con luôn cảm thấy ớn lạnh!"

"Tiểu Cửu, con mau xem lại, vật kia trên lưng chú ba còn không ?"

Hoa Cửu Nạn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lo việc của mình, bò quanh trên giường.

”Chị ấy đã bay trở lại giếng từ lâu rồi."

”Do chú ba cứ xì hơi liên tiếp, nên chị ấy đã bỏ đi lâu rồi ."

Vương Tam lập tức đỏ mặt:

”Do hôm nay chú dậy sớm, chú đã ăn hơi nhiều đậu nành chiên..."

Lung Bà không có ý định nghe những lời vô nghĩa của Vương Tam nên mặc áo khoác bông rồi bước ra ngoài.

"Không được, tôi rất lo lắng, nhất định phải đi xem xem."

Lão Lý đứng dậy nói: "Tôi đi cùng bà."

Lung Bà nói không.

"Lão Lý, ông ở nhà trông bọn nhỏ, tôi sẽ kêu Bát tiên sinh đi cùng."

"Một bà già vẫn có thể đối phó với một con ma mà."

Lão Lý biết Lung Bà có khả năng gì nên không nài nỉ nữa.

Một giờ sau, Lung Bà đã quay trở lại với vẻ mặt lo lắng vẫn có chút ớn lạnh.

Lão Lý hỏi thăm tình hình nhưng Lung Bà lại chậm rãi lắc đầu.

"Không có âm khí cũng không thấy những thứ bẩn thỉu."

"Chắc chắn là Tiểu Cửu đã nhìn nhầm."

Lão Lý cảm thấy nhẹ nhõm:

"Các con đừng lo phạm sai lầm là chuyện bình thường."

"Nếu không có chuyện gì thì đi ngủ sớm đi, tôi về trước."

“Ngày mai tôi phải dậy sớm xem có bắt được vài con gà lôi về cho vợ thằng ba ăn không.”

Lúc này, con dâu thứ ba của Lung Bà đang mang thai nên đương nhiên sẽ trở thành tâm điểm chăm sóc.

Lúc không có người chú ý, Vương Tam liền ôm Hoa Cửu Nạn, cù lét :

"Tiểu tử ngươi dám dọa chú ba, hôm nay chú ba nhất định phải đối phó cho nhóc biết sự lợi hại của chú ba !"

Tiếng cười khúc khích của Hoa Cửu Nạn tràn ngập cả căn phòng, vô cùng rôm rả.