Chương 2

Thẩm Khước vốn không có nhiều bằng hữu, những người có thể gọi là thân thiết với cậu, cũng chỉ có Thẩm Lạc cùng Linh Nhi hai người.

Trừ bỏ hai người họ, những người khác đều cảm thấy tính cách Thẩm Khước nhàm chán, hơn nữa cậu còn là một người câm, cơ thể lại khác biệt người thường, nên chính Thẩm Khước cũng không bao giờ dám chủ động thân thiết với người khác. Thẩm Khước kỳ thật vô cùng hâm mộ nhân duyên của Thẩm Lạc, hâm mộ hắn có thể cùng người khác thân thiết đùa giỡn, hâm mộ hắn có thể trò chuyện với tất cả mọi người, những điều tưởng chừng đơn giản ấy, cậu cả đời có lẽ cũng không thể thực hiện.

Đứng ngẩn ngơ một hồi lâu, Thẩm Khước mới từ trong tay áo lấy ra một chiếc túi thơm. Đây là thứ cậu vừa tìm được trên người Linh Nhi khi đặt nàng vào quan tài, bên ngoài túi thơm được thêu một đôi hồ điệp quấn quít bên nhau, mặc dù kỹ thuật không hẳn là tinh thông, nhưng có thể thấy tiểu cô nương đã dụng tâm thế nào khi thêu chiếc túi thơm này.

Thẩm Khước lại không nhịn được nhớ đến Linh Nhi.

Vừa mới sáng hôm nay, Thẩm Khước tính toán theo thường lệ đến giáo trường luyện kiếm.

Trên đường đến giáo trường sẽ đi ngang một ngôi đình nằm cạnh hồ “Bích Tuyền”, đây là một hồ nước ấm, mặc dù đang giữa mùa đông khắc nghiệt, cũng chưa từng thấy một góc hồ nào kết băng.

Thẩm Khước đi từ xa đã nhìn thấy một bóng người, Linh Nhi trong bộ váy màu hồng nhạt yêu kiều, mái tóc đen nhánh được trâm bạc búi lên gọn gàng để lộ khuôn mặt thanh tú. Hai tay nàng đặt sau lưng, đầu cúi thấp không biết đang nhìn thứ gì trên nền tuyết.

Trên mặt Thẩm Khước hiện lên một tia ý cười, sau đó lặng lẽ đi đến phía sau nàng.

Còn chưa đợi Thẩm Khước đến gần, Linh Nhi giống như cảm nhận được có người đến liền quay đầu lại, sau đó một nụ cười thật tươi xuất hiện trên mặt nàng. Đôi mắt Linh Nhi lúng liếng liếc nhìn Thẩm Khước: “Ngươi như thế nào đi đường lại không phát ra tiếng động? Là do hôm nay ta không trêu chọc ngươi nên mới chủ động tìm ta?”

Thẩm Khước nhẹ nhàng mỉm cười, sau đó khoa tay múa chân nói: “Bên ngoài lạnh như vậy, ngươi mới sáng sớm đã ngốc ở đây làm cái gì?”

“Lạnh lắm ư, sao ta lại không cảm thấy.” Hai má Linh Nhi được phấn đào tô điểm tạo nên một mảnh đỏ hồng đáng yêu, nàng đùa giỡn hỏi: “Vậy còn ngươi, sao lại ra ngoài sớm như thế?”

“Thói quen thôi.” Thẩm Khước nói.

Thẩm Khước trong ngoài như một, là một nam nhân chất phác, hoàn toàn không nhìn ra hôm nay Linh Nhi cố ý trang điểm một phen, còn tưởng nàng vì quá lạnh cơ thể phát nhiệt nên hai má mới đỏ ửng như thế, còn hảo tâm khuyên nhủ: “Mặt ngươi hôm nay sao lại đỏ như thế, chẳng lẽ nhiễm phong hàn rồi sao. Sức khỏe quan trọng, ngươi tốt nhất vẫn là hướng cô cô xin nghỉ nửa ngày đi.”

Linh Linh nghe Thẩm Khước nói mà ngây ngốc, nàng ngẩng đầu, dùng tay chạm chạm lên mặt mình, biết được Thẩm Khước hiểu lầm cái nhìn, nhưng Linh Nhi không những không giận, ngược lại còn cười vô cùng thoải mái.”

“Ngươi thật là ngốc quá đi mất, đi là phấn mặt của nữ nhân a.”

Thẩm Khước nhìn nụ cười của nàng, cậu thích Linh Nhi như vậy, mặc dù tướng mạo nàng không phải quá xuất sắc, cũng không có thân phận hay bối cảnh đặc biệt, nhưng cố tình trên người nàng Thẩm Khước có thể cảm nhận được một nguồn năng lượng vô cùng tích cực.

Nhiều năm như vậy, trừ bỏ Thẩm Lạc, người khiến Thẩm Khước để bụng trong Vương phủ lạnh lẽo, cũng chỉ có nha đầu Linh Nhi này.

Hai người trầm mặc nhìn nhau trong chốc lát, nhưng Thẩm Khước quả không hổ danh đồ ngốc không hiểu ái tình, một chút cũng không cảm nhận được không khí ái muội giữa mình và Linh Nhi.

Linh Nhi rốt cuộc khẽ thở dài, sau đó từ cổ tay lấy ra một chiếc túi thơm: “Ta thấy túi thơm ngươi dùng đã rất cũ rồi, nên dành chút thời gian làm cho ngươi cái mới, bên trong là hoa quế ta phơi vào mùa thu, còn có một ý hoa mai, mùi hương rất dễ chịu.”

Linh Nhi một bên vừa nói, bên còn lại đã nhanh chóng vương tay muốn tháo túi thơm trên eo Thẩm Khước xuống.

Thẩm Khước lúc này mới ý thức hành động của nàng có chút không đúng, liền cuống quít lùi về sau.

Tâm trí Thẩm Khước rối bời, không dám nhìn thẳng vào mắt Linh Nhi, chỉ dám len lén liếc nhìn bả vai nàng, tuổi tác cậu không tính nhỏ, mắt thấy những thị vệ xung quanh đều đã thành gia, có người bầu bạn bên cạnh, Thẩm Khước đôi khi cũng vô cùng hâm mộ.

Cậu đối với Vương gia có tình, nhưng tình ý này chung quy chỉ có thể dấu thật sâu trong lòng, nếu tình ý này lộ ra chút ít, khả năng cậu phải dùng chính tính mạng mình để tạ tội.

Nghĩ tới nghĩ lui, Linh Nhi thân phận không cao, tư sắc thường thường, là nha đầu xứng đôi nhất với cậu trong phủ.

Hơn nữa nha đầu Linh Nhi này tính cách cũng vô cùng đáng yêu, hơn nữa nàng cũng không vì cậu là người câm mà coi thường cậu. Linh Nhi đối đãi mọi người xung quan vô cùng thân thiện, là một cô nương tốt, nếu ở cạnh nàng, sau này Thẩm Khước sẽ không còn cô đơn tịch mịch nữa.

Chỉ tiếc Thẩm Khước chỉ xem Linh Nhi như tiểu muội, như bằng hữu, hoàn toàn không có chút tình cảm nam nữ nào. Hơn nữa, cậu chỉ là một người câm, cơ thể còn có khiếm khuyết không thể cho ai biết, không nên làm chậm trễ cô nương tốt như vậy.

Nhìn Thẩm Khước lùi về phía sau, Linh Nhi cũng đã hiểu được câu trả lời của cậu, vành mắt nàng đỏ bừng, không chỉ tự tôn bị tổn thương, mà trái tim cũng đau đớn.

Bầu không khí im lặng bao trùm tại nơi hai người đứng, Thẩm Khước luôn cúi đầu, không dám nhìn vào đôi mắt tổn thương của Linh Nhi. Chờ đến khi cậu lần nữa ngẩng mặt lên, Linh Nhi đã đau lòng chạy chi mất.

Bất quá còn chưa đến một ngày, hiện tại đã là cảnh còn người mất.

Bất quá một ngày quang cảnh, lại đã là cảnh còn người mất.

Trong lòng Thẩm Khước đau đớn một trận, sau đó cậu mở túi thơm kia ra, đem hoa khô bên trong trải lên mộ người thiếu nữ quá cố, sau đó lấy từ trong người ra một xấp vàng mã, từng chút một đốt cho nàng.