Chương 38: Sao anh lại thích em?

Chương 38: Sao anh lại thích em?

Chỉ còn hai tuần nữa là ôn tập, một số môn học đã kết thúc, cho nên tiết học không nhiều lắm, Cẩm Sắt cầm điện thoại gọi video cho anh, nhìn thoáng qua bạn cùng phòng, Ngô Thấm không ở, Ngô Duyệt đang cùng bạn trai nói chuyện điện thoại, Nguyễn Vi Vi đang xem phim.

“Chào buổi sáng......” Cẩm Sắt híp mắt vẫy vẫy tay.

“Chào buổi sáng, bảo bối, thức dậy rồi à?”

“Ừ......” Cẩm Sắt gật gật đầu, nhìn anh trong video, cười cười.

“Bảo bối, 20 ngày sau anh trở về.”

“Anh vừa mới đến, sao liền nghiên cứu trở về rồi?” Cẩm Sắt bị chọc cười.

“Nhớ em a... Trong đầu đều là em... Liền nghĩ như thế nào chơi em...”

“Nói cái gì vậy chứ?” Cẩm Sắt cười nhìn anh.

“Anh nói thật a bảo bối... Ở trên máy bay anh đều nằm mơ, mơ thấy em cùng anh cùng nhau trở về.” Ngôn Giác tới gần điện thoại.

“Phải không? Chuyện này thực tế chứng minh, thật là nằm mơ.”

“Phải đấy!” Ngôn Giác làm cái mặt quỷ.

“Anh đang làm gì vậy?” Cẩm Sắt nhìn anh.

“Anh sao? Ngày mai đi học phải thuyết trình, đang làm chuẩn bị.”

“Ừ... Anh làm đi, em đi súc miệng đây.”

“Ok.”

Chuyện tình yêu xa mỗi người ở một nước lại bắt đầu, Cẩm Sắt nhìn chính mình trong gương, vết dâu tây nhỏ (dấu hôn) trên cổ còn chưa biến mất, luôn cảm thấy giống như đang nằm mơ...

“Cẩm Sắt, tối nay cùng nhau ăn cơm được không?” Ngô Duyệt hỏi cô, Cẩm Sắt gật gật đầu, cầm lấy điện thoại trên giường cất đi, thoa mỹ phẩm dưỡng da.

“Bảo bối, muốn đi ra ngoài à?”

“Ừ, bạn trai của bạn cùng phòng muốn mời chúng ta ăn cơm.”

Ngôn Giác gật đầu, “Muốn anh cũng mời sao?” Cẩm Sắt lắc đầu.

Cẩm Sắt vỗ vỗ mặt, “Chậc... Bảo bối, vỗ nhẹ chút... Mỗi lần em vỗ mặt, anh đều sợ em vỗ hư mặt... Dùng sức lớn như vậy làm gì?”

Cẩm Sắt nhìn anh một cái, “Hừ!” Ngạo kiều hừ một tiếng.

“Ai u ai u... Sao lại đáng yêu như thế chứ!” Ngôn Giác vặn vẹo lắc lư thân thể cười híp mắt, Cẩm Sắt bị chọc cười.

“Làm gì nha ~”

“Khoảng cách về nước còn có 19 ngày!”

“Được được được.”

Cẩm Sắt nộp luận văn xong, liếc nhìn điện thoại, anh đang nghiêm túc gõ bàn phím.

“Ngôn Giác.”

“Hả? Sao lại gọi tên đầy đủ của anh, thật dọa người.” Ngôn Giác tới gần điện thoại.

“Sao anh lại thích em?” Tay Cẩm Sắt chống cằm nhìn chằm chằm anh.

“Chỗ tốt của em rất nhiều nha, gương mặt xinh đẹp, giọng nói êm tai, ôm mềm mềm, gặm nộn nộn...”

“Anh nói cái gì vậy.” Cẩm Sắt đỏ mặt.

“Thật sự... Anh cảm thấy em chính là như vậy, mềm như kẹo bông gòn, vừa mềm vừa ngọt, khi ở bên cạnh em, rất thoải mái, cũng rất vui vẻ.”

Cẩm Sắt cười lộ ra lúm đồng tiền, “... Em cũng vậy.”