Chương 13: Liếʍ côn ŧᏂịŧ cho anh H+

Ngay sau đó, cửa huyệt rỉ nước đã bị ngón tay của anh đâm vào, âʍ ѵậŧ phía trên xương mu cũng bị ngón tay cái hơi thô ráp ấn vào.

Trong phòng dụng cụ yên tĩnh, tiếng nức nở nghẹn ngào khe khẽ của cô gái và tiếng nước chảy róc rách từ phần thân dưới của cô vang vọng.

Hi Nguyệt thuần khiết như một tờ giấy trắng hoàn toàn không chịu nổi sự chọc ghẹo mạnh mẽ của anh, chỉ mới một lúc mà cô đã hét lên trong lòng anh, còn cô bé phía dưới thì bắn nước tung tóe.

Nhìn cái miệng đỏ tươi hơi hé ra của cô, Lục Hiển Tri không chút do dự mà kéo một cái đệm mềm qua, sau đó đè người cô xuống.

Hi Nguyệt vừa mới lêи đỉиɦ cách đây không lâu ngồi quỳ xuống đệm, cô ngước đôi mắt mơ màng đầy sương mù lên nhìn anh.

Lục Hiển Tri hít một hơi thật sâu, vừa đưa tay vuốt ve cái gáy mềm mại của cô vừ dỗ dành cô: “Dươиɠ ѵậŧ của tôi đang cương cứng lên quá rồi, cậu liếʍ cho tôi đi, hửm?”

Hi Nguyệt nhìn thấy trên trán anh nổi đầy gân xanh vì kìm nén, mặc dù vô cùng xấu hổ nhưng cô vẫn ngoan ngoãn nhẹ gật đầu.

Cậu nhỏ ngạo nghễ dựng thẳng lên, phía trên đầu khấc có những sợi dâʍ ŧᏂủy̠ tràn ra.

Hi Nguyệt mím môi, cẩn trọng đến gần.

Khi qυყ đầυ được bao bọc bởi cái miệng ấm áp của cô, Lục Hiển Tri sung sướиɠ mà rên lên một tiếng.

Giọng nói của anh vừa khàn khàn lại đầy du͙© vọиɠ, Hi Nguyệt nghe thấy thì trong lòng run lên, giống như được khích lệ, cô bắt đầu chậm rãi nuốt xuống rồi nhả ra, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cô, vậy nên lúc liếʍ vẫn không tránh được có lúc răng sẽ cọ vào cậu nhỏ của anh.

Lục Hiển Tri cau mày, kiên nhẫn dạy dỗ cô: “Ngoan nào, cậu mở to miệng ra thêm một chút đi.”

Hi Nguyệt làm theo lời anh, nhưng cậu bé của anh thật sự quá lớn, cái miệng nhỏ của cô khó mà ngậm hết vào được.

Anh dùng sức nắm lấy nhũ hoa trước ngực, Hi Nguyệt trầm giọng khẽ rêи ɾỉ một tiếng, dươиɠ ѵậŧ thô to trượt ra từ trong miệng cô, kéo theo một tia nước dài.

Lục Hiển Tri giơ tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ đang sưng tấy của mình, nhanh chóng vuốt ve nó, tay còn lại thì xoa nắn cái cục tròn tròn và mềm mại trên ngực cô, tưởng tượng cây gậy bằng thịt của mình đang đút vào âʍ ɦộ nóng bỏng của cô.

Đợt cao trào vừa rồi và việc liếʍ dươиɠ ѵậŧ đã tiêu tốn rất nhiều sức lực của Hi Nguyệt, khiến đầu óc của cô trở nên mê man, lúc này cô đã không còn e lệ và kiêng dè như trước nữa.

Cô nhìn Lục Hiển Tri với ánh mắt mơ màng, đầu lưỡi vô thức vươn ra liếʍ đôi môi khô khốc của mình.

“Đυ. má.” Linh hồn của Lục Hiển Tri gần như bị hành động vô thức này của cô câu đi mất, anh thấp giọng chửi một câu, niệu đạo mở ra, tϊиɧ ŧяùиɠ lập tức bắn ra ngoài.

Bầu không khí tràn ngập sự phóng túc và khêu gợi dâʍ ɖu͙©, Lục Hiển Tri bế Hi Nguyệt từ trên đệm lên, tiện tay xé một bịch khăn giấy bên cạnh chưa mở, lấy một tờ giấy ra để lau sạch tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trên ngực cô.

Cơ thể Hi Nguyệt yếu ớt và mềm nhũn, vậy nên cô để mặc cho anh xử lý thứ dơ bẩn trên ngực mình, sau khi dọn dẹp sạch sẽ, Lục Hiển Tri ghé sát vào người cô, tựa cằm lên vai cô, như cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn mà không ngừng liếʍ vành tai mềm mại của cô.

Tay Hi Nguyệt nhẹ đặt tay lên ngực anh, thở hổn hển nhắc nhở: “Ờm, cái này sẽ bị người ta phát hiện đó.”

Lục Hiển Tri đứng dậy nhìn cô chằm chằm.

“Cái nào?”

Hi Nguyệt rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói: “Những bịch khăn giấy đều chưa từng mở ra, người ta chuẩn bị cho thi đấu, cậu, cậu bóc ra rồi, thầy đến sẽ phát hiện ra mất.”

Lục Hiển Tri thích thú nhìn dáng vẻ này của cô, nở nụ cười trêu chọc, sau đó anh đưa tay lên xoa xoa vành tai đỏ ửng của cô, rồi cúi đầu nhìn cô.

“Thật không biết nên nói cậu to gan hay nhát gan nữa.”

Nếu nói cô nhát gan, vậy mà cô dám theo anh vào phòng dụng cụ mà không hỏi tại sao, còn nếu nói là to gon, giờ lại vì bịch khăn giấy bị bóc ra, sợ bị giáo viên phát hiện.

Hi Nguyệt nghe anh nói vậy thì cảm thấy hơi xấu hổ, ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao khi làm chuyện như vậy với Lục Hiển Tri, cô như mượn gan người khác, phá lệ hết lần này đến lần khác.

Trong lúc cô còn đang suy nghĩ về chuyện này, Lục Hiển Tri đã lưu loát sửa sang lại bản thân thật gọn gàng.

Ngay khi anh đưa tay muốn kéo cổ tay cô, đột nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân của một nhóm tốp năm tốp ba, còn có cả tiếng mấy học sinh nam nói chuyện.

Sau khi đã suy nghĩ kỹ càng xong, lúc Hi Nguyệt nghe thấy tiếng nói chuyện ấy thì cô vô thức muốn trốn đi.

Cánh tay cô vừa động đậy đã chạm phải giá thiết bị sau lưng, mấy quả bóng chuyền đặt trên tầng cao nhất bị rung nên rơi xuống từng quả một vang lên tiếng động rất lớn.

Lục Hiển Tri nhanh chóng giơ tay bảo vệ đầu cô, sau đó kéo cô về phía mình.

Tiếng bước chân của mấy người bên ngoài đã dần xa, Hi Nguyệt nép vào trong vòng tay ấm áp của chàng thiếu niên, cô có thể nghe thấy rất rõ ràng nhịp tim đều đều mà mạnh mẽ của anh, hơi thở trong trẻo và sạch sẽ độc nhất vô nhị của anh đọng lại trong mũi cô.