Chương 8

Liên quan tới lời đồn về Kỳ Phù, Úc Tử Tịnh từng nghe Tiểu Trương nói qua, nói nàng có một người bạn gái yêu nhau mấy năm, sau đó không biết làm sao lại chia tay, bác sĩ Kỳ vì theo đuổi người, nên mới về nước.

Lời đồn thật thật giả giả, Úc Tử Tịnh chưa từng để ý đến, nhưng tối nay hành động của Lâm Thi Nhiên cùng Kỳ Phù, làm cho nàng cảm thấy lời đồn kia có khả năng là sự thật.

Hai người cho dù không phải quan hệ tình nhân, nhưng khẳng định cũng không phải quan hệ tầm thường.

Nếu là bình thường, Úc Tử Tịnh khẳng định sẽ làm như không thấy các nàng dằn vặt nhau, thế nhưng vừa rồi Lâm Thi Nhiên đem Cận Sương vô tội làm lá chắn chặn thương, nàng mới không nhịn được nói hai câu.

Lâm Thi Nhiên không có trả lời, nhưng nàng là một người thông minh, hẳn phải biết lời nói đó là có ý nghĩa gì.

Chỉ chốc lát sau, cánh cửa phía sau được khép lại.

Gió đêm tháng tư mang theo vài phần cảm giác mát mẻ, Úc Tử Tịnh khoác thêm áo khoác bên ngoài váy ngủ, nàng thấy Cận Sương nhiệt độ đã lui liền đi tới trước cửa sổ đưa tay chuẩn bị đóng cửa sổ lại.

Dưới lầu cách đó không xa có điểm sáng màu đỏ tươi, bệnh viện khắp nơi có đèn đường, lúc này đêm khuya, cũng không có ai, chỉ có một bóng người bị kéo dài vô hạn.

Úc Tử Tịnh thoáng nhìn Lâm Thi Nhiên trên tay kẹp điếu thuốc khói thuốc lượng lờ, nàng dựa lưng vào ghế, đầu ngẩng, từ trong môi mỏng phun ra khói trắng làm mặt người có chút mơ hồ.

"Người này —— "

Khép cửa sổ lại, Úc Tử Tịnh kéo rèm, nàng quay đầu ngồi ở bên giường của Cận Sương.

Cận Sương nửa đêm sổ cao, môi hơi trắng bệch, sắc mặt cũng kém rất nhiều, so với lần đầu gặp gỡ, lúc này nàng mới giống một bệnh nhân.

Úc Tử Tịnh dùng cái chén lấy nước ấm lại đây, một bên cầm ngoáy tai, dính nước điểm điểm lên trên bờ môi trắng bệch, môi Cận Sương hơi cong lên giống như cười, rất ưa nhìn.

Chỉ là nàng thường thường hay mím môi môi, hoặc là bản mặt, khiến có người ta có cảm giác xa lạ.

Nước ấm ở bên môi lại được điểm thêm một lần, giống như cảm nhận được, Cận Sương dùng đầu lưỡi liếʍ láp, Úc Tử Tịnh vội vàng nhỏ giọng kêu: "Cận Sương?"

"Cận Sương? Tỉnh chưa?"

Người bị nàng gọi tên lại ngủ say, hô hấp từ từ vững vàng, Úc Tử Tịnh bất đắc dĩ lắc đầu, lại dùng ngoáy tai ở bên môi nàng lăn thêm một lần.

Mãi đến khi bờ môi của nàng ướŧ áŧ, Úc Tử Tịnh mới thả ngoáy tai cùng cái chén xuống.

Hơn ba giờ đêm, hộ sĩ rút nước, Úc Tử Tịnh mới nằm nhoài bên mép giường thiu thiu ngủ.

Cận Sương sau khi tỉnh lại liền cảm thấy cả người đau đau, cảm giác này đã lâu không có cảm nhận qua, nàng muốn đưa tay lên trán, nhưng tay kéo thế nào cũng không nhúc nhích, nàng liếc mắt, nhìn thấy Úc Tử Tịnh đang ngủ ở một bên mép giường.

Trên người chỉ khoác một kiện áo khoác.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua khe hở của rèm cửa sổ chiếu vào, đánh lên nửa khuôn mặt cuẩ Úc Tử Tịnh, da dẻ nàng lộ ra ánh sáng lộng lẫy, đôi mắt sáng đã đóng lại, lông mi dài cong cong, dưới mí mắt có một mảng nhỏ thâm đen, sống mũi rất cao, cái mũi thanh tú, môi mím lại.

Cho dù là ngủ, đều có chính khí lẫm liệt.

Khiến người ta không dám xâm phạm.

Tay Cận Sương bị nàng nắm trong lòng bàn tay, nàng khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, dừng lại ở giữa không trung, không dám tiếp tục sờ xuống, ánh mắt nàng dần trầm xuống, ngón trỏ cùng ngón tay ma sát trong lòng bàn tay, bờ môi trước mắt không phải kiều diễm ướŧ áŧ, nhưng rất no đủ.

Đối với nàng, đó là sự mê hoặc nguy hiểm chết người.

Cận Sương nhíu lông mày, đè xuống tâm tình nhộn nhạo.

Chuông điện thoại di động đột ngột vang lên, ở trong căn phòng yên tĩnh đặc biệt chói tai, Cận Sương vội vã thu tầm mắt lại, Úc Tử Tịnh mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, nàng chuẩn bị xoa mắt, nhưng quên mất tay còn đang nắm bàn tay của Cận Sương, liền nắm lấy tay nàng hướng lên trên mặt bắt đầu di chuyển.

Nhất thời nửa cánh tay của Cận Sương cảm thấy tê dại, đầu ngón tay đều đang run rẩy, tình cảm trong cơ thể lại náo động!

Nàng nắm thật chặt cái tay còn lại, tay phải làm bộ như không có chuyện gì xảy ra từ trên gương mặt của Úc Tử Tịnh rút ra, âm thanh khàn khàn nói: "Tỉnh rồi."

Làn da của nàng rất mềm mại, Cận Sương tuy rằng đã sớm biết, thế nhưng khi đầu ngón tay của mình tiếp xúc với gò má của Úc Tử Tịnh thì tim không ngừng đập nhanh hơn, đầu óc tỉnh tỉnh, có chút thiếu dưỡng khí.

Cũng may Úc Tử Tịnh không để ý, nàng chỉ ngồi trong chốc lát mới nhìn Cận Sương nói: "Khá hơn chút nào không?"

Nói xong đem tay để lên trán Cận Sương, rất mát mẻ.

"Cũng còn tốt hết sốt."

Tri giác của Cận Sương chậm rãi khôi phục lại, một trận đau đầu lại một lần nữa đột kích, làm nàng ngay cả nói chuyện cũng mềm nhũn: "Ta bị sốt?"

Úc Tử Tịnh đáp lại: "Đã nói ngươi không được lộn xộn, do thương tích nên phát sốt, tối hôm qua nửa đêm liền phát sốt, hiện tại có thoải mái hơn chút nào không?"

Cận Sương trầm mặc gật gù, chẳng trách thân thể lại khó chịu như vậy, ngay cả cổ họng cũng khô khốc, âm thanh đều là khàn khàn.

Nói vậy tối hôm qua nàng bị sốt, khẳng định Úc Tử Tịnh cũng không thể nghỉ ngơi tốt được, nàng nhìn Úc Tử Tịnh đứng dậy mới nói : "Xin lỗi."

Úc Tử Tịnh quay đầu nhìn nàng: "Nói mê sảng gì đó, ngươi sinh bệnh cũng không phải ngươi sai, đợi lát nữa ta đi làm chút điểm tâm."

Đêm qua trước khi ngủ, nàng đặc biệt đặt chuông báo thức, so với bình thường sớm hơn nửa giờ, nghĩ muốn làm chút đồ ăn thanh đạm cho Cận Sương, nàng vừa mới hạ sốt, khẳng định không có muốn ăn gì, Cận Sương nhìn bóng người bận rộn của nàng ở trong nhà bếp nhỏ.

Nàng nghĩ, nàng vẫn nên xin lỗi.

Nếu không phải nàng kiên trì không muốn hộ công lại đây, thì Úc Tử Tịnh sẽ không phải mệt mỏi như thế.

Úc Tử Tịnh ngày hôm nay còn phải đi làm, nhìn thấy quầng thâm mờ nhạt dưới mí mắt của nàng, khẳng định là ở đây không nghỉ ngơi tốt được, sợ nàng chưa kịp xuất viện, Úc Tử Tịnh đã ngã xuống rồi.

Cận Sương nhíu chặt mày, thấy Úc Tử Tịnh còn đang bận rộn ở bên trong, Cận Sương miễn cưỡng ngồi dậy, xe lăn ở cách đó không xa, nàng đưa tay là có thể với đến, không muốn phiền toái Úc Tử Tịnh nữa, nàng dùng sức ở hai tay muốn ngồi lên xe lăn.

Không nghĩ tới đêm qua sốt cao, toàn thân đều không có khí lực, hai tay cũng không còn sức như thường ngày, thời điểm nàng chống đỡ hướng về xe lăn suýt chút nữa té xuống, thì trong nháy mắt liền có thêm hai tay, giữ lấy eo nàng giúp nàng vững vàng lại, tiếp đó ôm lấy nàng đặt lên xe lăn.

Ngữ khí của Úc Tử Tịnh có chút không tốt: "Tại sao lại lộn xộn?"

Bình thường nàng lúc nào cũng ôn nhu mềm mại, rất ít khi nghiêm mặt, sắc mặt hiện tại rất là không tốt : "Còn muốn nằm ở trên giường bệnh thêm mấy tuần lễ nữa hả?"

Cận Sương bị nàng nói á khẩu không trả lời được, nàng cúi thấp đầu, giống như đứa nhỏ làm sai chuyện, sầu não uất ức.

Úc Tử Tịnh nhìn vẻ mặt của nàng có gì đó không đúng, nàng ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn Cận Sương: "Sao vậy?"

Cận Sương hạ mắt liền nhìn thấy lo lắng trong mắt của Úc Tử Tịnh, bên trong còn có hình chiếu nho nhỏ của chính mình, nếu cứ như vậy thật tốt a, dù cho bắt nàng cả đời ngồi ở xe lăn, nàng cũng cam nguyện.

Úc Tử Tịnh thấy nàng nhìn mình chằm chằm, không nói lời nào, nàng nhíu mày, đưa tay đến trước mặt Cận Sương vẫy vẫy : "Có khỏe không?"

Lẽ nào là biến chứng của sốt cao?

Cận Sương thấy Úc Tử Tịnh muốn đi, nàng vội vàng đưa tay kéo tay nàng lại, âm thanh khan khàn : "Ta không có chuyện gì, chính là muốn tự mình ngồi dậy đi tới phòng vệ sinh, ta không muốn phiền phức ngươi."

Úc Tử Tịnh nghe vậy liền yên tâm, nàng đứng dậy đẩy xe lăn tới phòng vệ sinh, vừa đi vừa nói: "Quan hệ của chúng ta, không thể nói là phiền phức."

Cận Sương chỉ cụp mắt, không nói lời nào nữa.

Chờ đến khi nàng từ phòng vệ sinh đi ra, Cận Sương mới mở miệng nói: "Tử Tịnh, hộ công có lẽ hai ngày nữa sẽ tới, đêm nay ngươi đừng đến nữa, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi."

Úc Tử Tịnh múc bát cháo hoa đặt ở trên khay trà chờ nguội một chút, nàng cầm lấy y phục hướng về phòng vệ sinh đi, quay đầu lại nói: "Không được, ta không yên lòng."

Tính cách của Cận Sương chính là chuyện gì cũng một mình gánh lấy, tối hôm qua nếu hộ công ở đây, chưa chắc sẽ phát hiện được nàng sốt cao, sốt cả một đêm như vậy, người khỏe mạnh cũng muốn nóng đến choáng váng, nàng không yên lòng.

Nghĩ tới đây nàng sắp bước vào phòng vệ sinh liền dừng lại, quay đầu cùng Cận Sương nói: "Ban ngày ngươi để hộ công ở đây, buổi tối ta thay ca với nàng."

Đi làm quen rồi, nhận thay ca cũng không ít.

Lời muốn phản bác của Cận Sương bị ném ở ngoài cửa.

Úc Tử Tịnh thay đổi một thân quần áo thể thảo, áo khoác màu lam nhạt làm cho da dẻ của nàng càng ngày càng trắng nõn, Cận Sương nhìn nàng từ phòng vệ sinh đi ra có chút hoảng thần, Úc Tử Tịnh bước nhanh đến khay trà bưng cháo hoa lên, thử một chút, không quá nóng.

Nàng đi tới bên giường, nâng Cận Sương ngồi dậy, đưa cháo hoa qua.

Bên trong cháo hoa còn có mùi thuốc khác, không nhìn thấy nguyên liệu nấu ăn, Cận Sương kỳ thực không quá yêu thích mùi thuốc, nàng trước đây bị sốt cảm mạo đều cố gắng chịu đựng, thực sự gắng không nổi nữa mới đi bệnh viện truyền nước, uống rất ít thuốc.

Hiện tại ngửi được mùi thuốc mà nàng chán ghét, nàng phát hiện, kỳ thực cũng không có khó ăn như vậy.

Một bát cháo rất nhanh liền ăn xong, Úc Tử Tịnh hỏi nàng còn muốn nữa khác, Cận Sương xua tay, được cháo hoa ướŧ áŧ xoa dịu, cổ họng cũng không còn khàn khàn như lúc trước, nhưng vẫn còn chút dính dính, nàng nói: "Không cần, ngươi trước đi làm đi."

Úc Tử Tịnh gật đầu từ tủ đầu giường lấy đi cái bát không đặt ở trong bồn rửa chén, nàng rửa sạch tay đi ra liếc nhìn đồng hồ, cũng đến giờ làm việc rồi.

Cận Sương nhìn theo bóng lưng nàng rời đi, mãi đến khi không nghe được tiếng bước chân trên hành lang nữa, nàng mới co quắp cả người ở trên giường, tâm tư trống không.

Cửa lại bị gõ vang, Cận Sương theo tiếng vang nhìn lại, là hộ sĩ truyền nước tiêu viêm cho nàng.

Hai tiểu hộ sĩ nhìn thấy Cận Sương tỉnh rồi không khỏi giãn mặt ra nói: "Ngày hôm nay tốt hơn chút nào không?"

Cận Sương đối mặt mỉm cười thân thiện gật đầu ừm một tiếng, sau đó hỏi các nàng: "Tối hôm qua, ta mấy giờ thì bị sốt?"

Hộ sĩ một bên chuẩn bị truyền nước cho nàng, một bên nói: "Hơn hai giờ đi."

Một hộ sĩ khác cười yếu ớt : "Ngươi cùng Úc tỷ là chị em ruột sao? Các ngươi cảm tình thật tốt, tối hôm qua Úc tỷ là bận rộn nhất."

Úc tỷ?

Úc Tử Tịnh.

Cận Sương không nghĩ tới vị tiểu hộ sĩ trước mắt này lại cùng Tử Tịnh quen thuộc, nàng mở miệng dò hỏi: "Ngươi cùng Tử Tịnh, thật giống rất quen?"

Tiểu hộ sĩ không nghi ngờ gì, mở miệng nói : "Ừm, trước kia ta làm ở khoa cấp cứu, Úc tỷ người rất tốt."

Nói tới chỗ này nàng liền lắm miệng thêm một câu: "Chỉ là Úc tỷ hai ngày nay có lẽ sẽ bận bịu, nghe nói bác sĩ Diệp giới thiệu bạn trai cho nàng."

Một tiểu hộ sĩ khác điều chỉnh tốt dòng chảy nhỏ xuống xong cũng phụ họa nói: "Ta cũng nghe nói vậy, vị kia cũng không tệ lắm, vừa cao vừa soái, đối với Úc tỷ lại nhất kiến chung tình, cầu bác sĩ Diệp giới thiệu đó nha."

Hai tiểu hộ sĩ lải nhải không ngừng, làm Cận Sương có chút đau đầu, nhiệt độ bên trong phòng đột nhiên có chút lạnh xuống, Cận Sương thu lại cười nhạt, sắc mặt âm trầm, nằm ở trên giường không nói một lời.

Nước tiêu viêm theo kim tiêm tiến vào trong thân thể, giống như mang theo nhiệt lưu, thiêu đốt hết lý trí của nàng.

Tiểu hộ sĩ đem tất cả thu dọn thỏa đáng, cúi đầu cùng Cận Sương nói: "Nếu Úc tỷ lần này có thể thành, ngươi rất nhanh có thể uống được rượu mừng của tỷ ngươi."

"Phải a, một đóa hoa của khoa cấp cứu. . ."

Cận Sương lạnh lùng đánh gãy lời các nàng, há mồm lúng túng nói một câu.

Nàng nói: "Nàng không phải tỷ của ta."