Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thích Thầm Bé Nhút Nhát

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
17

Người đàn ông trẻ tuổi nhấc chân tiến vào, trên mặt rõ ràng mang theo ý cười, chỉ là ý cười đấy lại không chạm đến đáy mắt, mang đến cảm giác áp chế bức bách.

Anh ấy đứng lại bên cạnh tôi, giọng nói hiền hậu vang lên trên đỉnh đầu tôi: “Đứa nhỏ trong nhà bị bắt nạt, tôi phải tới để nghe một lời giải thích.”

Người đàn ông vươn tay về phía thầy: “Chào thầy, tôi là Cố Đình, phụ huynh của Hạ Vãn.”

Tôi ngơ ngác ngẩng đầu nhìn anh ấy, từ khuôn mặt cứng rắn đó, tôi nhìn thấy bóng dáng của Cố Bắc.

Thầy thụ sủng nhược kinh nắm lấy tay của người đàn ông: “Tôi tất nhiên là biết ngài Cố, nhưng không phải anh là anh trai của Cố Bắc sao? Sao lại là phụ huynh của Hạ Vãn?”

Người đàn ông thu tay, thản nhiên nói: “Vãn Vãn và Cố Bắc nhà tôi có quan hệ rất tốt, thầy cảm thấy tôi không đảm đương nổi vị trí anh trai của Vãn Vãn sao?”

Thầy vội gật đầu: “Xứng đáng, xứng đáng, dĩ nhiên là được rồi. Ngài Cố yên tâm, mấy đứa trẻ nghịch ngợm này, tôi đã nghiêm khắc phê bình bọn nhỏ, bọn chúng cũng đã xin lỗi bạn học Hạ Vãn rồi……”

Biểu tình của Cố Đình nhàn nhạt, ngón tay vuốt v e chiếc đồng hồ trên tay, trực tiếp ngắt lời thầy nói: “Chỉ phê bình thôi sao?”

Thầy dừng lại một chút, lau mồ hôi trên trán: “Ý của ngài Cố là……”

Cố Đình khẽ cười một tiếng, đưa tay vỗ vỗ bả vai tôi: “Vãn Vãn ra ngoài trước đi, anh trai có chuyện muốn nói với thầy của em.”

Tôi còn đang sững sờ, thì Lâm Tinh không biết chui ra từ chỗ nào đưa tôi đi.

Bên ngoài văn phòng, Lâm Tinh hài lòng nhìn người đàn ông bên trong.

“Bạn học Lâm, ngài ấy, anh ấy……”

Lâm Tinh tiếp lời tôi: “Anh trai ruột của Cố Bắc, thế nào? Đẹp trai phải không?”

Tôi gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đẹp trai, nhưng không đẹp trai bằng Cố Bắc.”

Lâm Tinh không nói nên lời: “Ừ phải rồi, Cố Bắc nhà cậu đẹp trai nhất! Nhưng mà lần này, Cố Bắc nhà cậu đúng là làm ra chuyện lớn!”

“Chuyện lớn? Chuyện lớn gì?” Lâm Tinh thấy vẻ mặt nghi hoặc của tôi “Không thể nào, cậu không biết à?”

Cô ấy duỗi tay chỉ đám người đang cúi đầu trong văn phòng: “Cậu nhìn bọn họ đi, bị như thế hình như là do tối qua bị Cố Bắc đánh đến sợ.”

Trong lòng tôi kinh sợ, Cố Bắc đánh nhau! Sao cậu ấy có thể đánh nhau được? Cậu ấy chính là Cố Bắc đấy.

Nhìn thấy vẻ mặt của tôi như thế, Lâm Tinh ghé sát vào tôi: “Có phải bây giờ cậu đang nghĩ người như Cố Bắc sao có thể đánh nhau đúng không?”

Tôi gật đầu.

Lâm Tinh tiếp tục nói: “Không chỉ cậu, tôi cũng bị dọa đến nhảy dựng luôn ấy, ngày hôm qua không ngăn cậu ta lại! Thì sao tôi có thể thấy lần đầu tiên cậu ta tức giận như thế, cậu ta luôn bày ra bộ dáng không quan tâm cái gì, lần này là trực tiếp gọi điện cho từng người bọn họ, gọi tới.”

“Tôi cũng không biết cậu ta lấy số điện thoại từ đâu ra, bọn kia nhận được điện thoại cũng không dám không tới. Tôi thấy nhiều người như thế, sợ Cố Bắc nhà cậu đánh không lại nên đi theo. Cậu đoán xem?”

Tôi lo lắng nhìn cô ấy, tim bị nhảy lên đến tận cổ họng: “Làm sao?”

Lâm Tinh vẻ mặt đắc ý: “Siêu cừ luôn, căn bản Cố Bắc chẳng cần đến tôi. Gỡ kính xuống cho tôi cầm rồi khai chiến luốn, nhiều người như thế lại đánh không lại một mình Cố Bắc, Cố Bắc nhà cậu lợi hại thật.”

“Tối hôm qua, lúc đánh nhau, toàn bộ quá trình cậu ta cũng chẳng có cái biểu cảm gì, cho tôi cảm giác cậu ta làm rất nhẹ nhàng ấy, nhưng những nắm đấm rơi xuống thì siêu tàn nhẫn!”

“Cậu nhìn bọn người trong văn phong mặt mũi thì lành lặn, nhưng dưới lớp quần áo đấy không biết có bao nhiêu vết thương đâu. Nhưng bọn nó bắt nạt người khác thành thói quen, cũng nên cho bọn nó nếm thử sự đau khổ!”

Không chờ Lâm Tinh nói xong, tôi đã muốn đi, Lâm Tinh giữ tôi lại: “Cậu làm gì đấy? Định đi đâu?”

“Tôi muốn đi đến lớp của Cố Bắc tìm cậu ấy.”

“Cậu ta hôm nay không tới lớp, có đi cũng tốn công.”

Tôi lo lắng ra mặt: “Hả, có phải bị thương rất nghiêm trọng không?”

Lâm Tinh đưa cho tôi một địa chỉ: “Nghiêm trọng cái rắm, trên mặt có chút trầy xước thôi, cậu ta sợ cậu nhìn thấy sẽ giận nên không dám đến trường.”

Tôi cầm lấy địa chỉ liền chạy ra khỏi trường học: “Lâm Tinh, cảm ơn!”

Giây phút này, tôi không quan tâm sao Lâm Tinh lại quen thuộc với Cố Bắc như thế, bây giờ tôi chỉ muốn gặp Cố Bắc, tận mắt nhìn thấy cậu ấy không xảy ra chuyện gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »