Chương 5

Lại sau đó, chính là một thai ba ngọt sủng vả mặt y như cốt truyện.

Tôi dựa theo trí nhớ kiếp trước, ôm cây đợi thỏ ở đầu cầu thang, cũng không lâu lắm, quả nhiên thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

Tuy nhiên, tôi chưa kịp hành động thì Triệu Phú đi theo tôi đã lên tiếng trước: “Chú?”

Tôi vừa định nhắc nhở anh, người này sau này sẽ là đối thủ mạnh, đoạt lấy vị trí người thừa kế của anh, anh không được coi thường hắn...

“Cho nên hôm nay cậu tới đây là để đợi chú?” Triệu Phú kinh ngạc nhìn tôi, một giây sau trong ánh mắt ghen tị tràn ra.

“Chú ấy tốt hơn tớ ở chỗ nào?”

Tôi lập tức trở nên vô cảm.

Mà Triệu Phú lại tiếp tục chua chát: "Được được được, tớ thừa nhận chú quả thực vẫn có sức hấp dẫn."

“Nhưng chú ấy đã hơn ba mươi rồi, chẳng lẽ bây giờ cậu thích người lớn tuổi hơn sao?”

"Không được, tớ so với chú ấy có cái gì thua kém? Chú, đã già rồi, cậu tốt nhất nên xem xét tớ một chút!"

Tôi vươn tay, túm lấy miệng Triệu Phú lải nhải.

"Không muốn chếc thì im mồm."

Triệu Phú thất vọng gật đầu.

Lãng phí thời gian một hồi, Triệu Lâm cũng đã tới gần, hiện tại ngay cả Triệu Phú cũng có thể nhìn ra hắn có gì đó không ổn.

"Sao mặt chú lại đỏ như vậy, còn đi chân nam đá chân chiêu, có phải chú ấy uống say rồi không?"

“Không, là bị người ta bỏ thuốc.” Tôi không muốn giấu diếm, “Chú ấy bị tính kế.”

"Cái gì!" Cún con Triệu Phú kinh ngạc: "Vậy chúng ta phải đi giúp chú sao?"

“Tất nhiên.” Tôi hơi cong môi, “Đi đi, đi thôi.”

Vốn còn đang lo lắng làm sao có thể ngăn cản Triệu Lâm to lớn, nhưng bây giờ có Triệu Phú thì thuận tiện hơn rất nhiều.

Triệu Phú nhận lệnh, lập tức đứng dậy.

Triệu Lâm kiếp trước bị đánh thuốc mê vẫn còn giữ được chút tỉnh táo cuối cùng, cuối cùng cũng chạy ra khỏi phòng, lại vừa vặn đυ.ng phải Tống Nhiên say rượu, lúc này mới thiên lôi câu động địa hỏa.

*- Nghĩa đen: Thiên lôi (lửa trời) dẫn động địa hỏa (lửa đất).

- Nghĩa bóng: Ám chỉ trạng thái kí©ɧ ŧìиɧ nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là "thiên lôi", một bên là "địa hỏa", vậy thì nếu ở gần nhau thì... (tangthuvien)

Nhưng lần này, Triệu Phú và tôi đã bước trước một bước, Triệu Phú tìm cho Triệu Lâm một căn phòng an trí lại.

Nhìn thấy Triệu Lâm hai mắt đỏ bừng vì không thể phát tiết, bắt đầu giãy giụa, Triệu Phú trực tiếp khiêng hắn vào phòng tắm, đổ đầy nước lạnh vào bồn tắm rồi ném hắn vào.

"Chú, cháu làm việc này cũng là muốn tốt cho chú." Anh nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"Chú hiểu con mà, đúng không?"

Trả lời anh chính là thanh âm lạnh đến run rẩy của Triệu Lâm: "Triệu Phú, sao cháu dám... ùng ục ùng ục..."

Lời còn chưa nói xong, đầu của hắn đã bị Triệu Phú ấn vào trong nước lạnh.

"Chú ơi, bình tĩnh một chút."

Triệu Lâm sặc hai ngụm nước lạnh, ngẩng đầu lên tức giận đến lông mày biến dạng.

"Nhóc con mày...ùng ục..."

“Cháu thấy chú vẫn chưa tỉnh hẳn.” Triệu Phú “đau lòng” lắc đầu, sau đó quay đầu nhìn tôi: “Việc này giao cho tớ, cậu yên tâm.”

"Không còn sớm nữa, cậu không định tan làm à? Về nghỉ ngơi sớm một chút."

Tôi:"……"

Mặc dù Triệu Lâm quả thực rất thảm, nhưng nhớ lại cảnh tượng kiếp trước, tôi không hề có chút đồng cảm nào với nên quay người bỏ đi.

Khi tôi mở cửa, cơn gió lạnh của đêm đông thổi vào mặt, lập tức khiến đầu óc tôi tỉnh táo hơn rất nhiều.

Suy nghĩ một chút, tôi bấm một cú điện thoại.

“Là tôi đây.” Dừng một chút, tôi nói tiếp: “Thông báo tiếp, tuần sau triệu tập đại hội cổ đông.”

Người bên kia có chút kinh ngạc: "Ngài làm sao vậy? Sao đột nhiên lại..."

"Không có gì, tôi chỉ hơi thất vọng thôi."

Tôi mím môi nói tiếp: "Tìm người tố cáo Lâm Hiểu và cha cô ấy tội biển thủ công quỹ. Tôi muốn bãi miễn chức vị của ông ta trong đại hội cổ đông."

Kiếp trước trong nhà Lâm Hiểu sở dĩ phá sản chính là bởi vì ba cô tham ô công quỹ.

"Trước đây ngài chưa từng lộ diện. Lần này là muốn tham dự sao?"

“Ừ.” Tôi nói nhẹ nhàng.

"Tôi sẽ tham dự cuộc họp cổ đông này."

Hóa ra nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, nếu gia đình cô ấy không phá sản, cô cũng sẽ không khác gì ai cả...

Sau khi cười tự giễu, tôi cúp điện thoại, giương mắt nhìn người phụ nữ đứng trước cửa nhà tôi.

"Vậy tại sao cậu lại đến chỗ tôi?"

Tống Nhiên mặc váy trắng đứng trước mặt tôi mỉm cười.

Sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi, cô ấy nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai.

Sau đó bước về phía trước hai bước, đột nhiên quỳ xuống, ôm chặt lấy chân tôi, trọn bộ động tác liền mạch lưu loát.

"Chị nữ phụ ơi, chị cứu em đi!"

Cô ấy khóc lóc.

"Em thực sự không muốn cưới một ông già và có ba đứa con!"