Chương 61

Lúc tay Triệu Đàn rời

đi, Tiểu Trúc cảm giác vắng vẻ, trong nội tâm cảm thấy trống rỗng, có chút mất mát.

hắn

nhớ tới

một

ngày xuân sau giờ ngọ, Triệu Đàn vừa tắm rửa qua, xõa tóc dài đen bóng, ngồi ở

trên

giường quý phi phía trước cửa sổ, Liễu Ly gối lên chân của nàng nằm ở

trên

giường, tay của nàng chậm rãi vuốt tóc dài Liễu Ly,

trên

mặt

yêu

kiều cười, cùng Liễu Ly

nói

thầm, lời

nói

vô cùng

nhỏ

nhẹ.

Khi đó,

hắn

liền ngóng trông đôi tay này có ngày cũng có thể vuốt ve mình như vậy, môi đỏ tươi cũng có thể bên tai mình

nói

lời điềm mật, ngọt ngào, cái ánh mắt sáng kia ngời cũng có thể

không

có người khác ngoài nhìn mình...

Tiểu Trúc mở mắt, nhìn Triệu Đàn.

Triệu Đàn trong mắt tựa hồ

hiện

lên

một

vẻ bối rối,

một

tia ngượng ngùng, nàng kéo chăn phủ lên mặt của mình.

Tiểu Trúc dời

đi

con mắt.

Nếu là khi đó Triệu Đàn

không

có thúc giục mình và Tiểu Tùng tranh thủ thời gian tìm nam nhân tốt để gả, đại khái mình cũng

không

nhanh như vậy hành động a, dù sao

hắn

đã

hướng Thái An Đế từ chối rồi nhiều lần như vậy.

Tiểu Trúc thở dài, từ

trên

giường ngồi dậy, cầm áo choàng khoác

trên

người.

Dựa theo kế hoạch,

hắn

muốn dẫn Triệu Đàn

đi

vào Đông Xu, dụ Liễu Ly tới đây, giúp Thái An Đế gϊếŧ chết Liễu Ly, sau đó nhốt Triệu Đàn, ngày ngày giở trò bỉ ổi với Triệu Đàn mà thỏa mãn tưởng tượng của mình đối với nàng,

không

nghĩ tới Triệu Đàn mất ký ức!

thật

sự



đã

làm cho người ta thất vọng, lại để cho người kinh hỉ a!

Triệu Đàn thân thể như trước rất yếu, Tiểu Trúc chuẩn bị cho nàng

một

nồi cháo.

hắn

làm chuyện gì đều vô cùng có trật tự, thêm nước nhóm lửa vo gạo, cháo loãng rất nhanh

đã

nấu xong rồi.

Bưng bát

đi

vào phòng ngủ,

hắn

đem Triệu Đàn đỡ lên, dựa vào gối đầu.

Triệu Đàn thân thể như trước vô lực, ngày mùa hè ánh mặt trời xuyênthấu qua cửa sổ. Triệu Đàn híp mắt, hữu khí vô lực nói: "Hôm nay hình như là cái ngày nắng đây!"

Tiểu Trúc nếm nếm, cháo còn có chút nóng.

hắn

một

bên dùng thìa quấy cháo loãng, vừa

nói: "Mưa vài ngày, khắp nơi đều là nước, may mắn mặt trời

đã

đi

ra!"

Triệu Đàn nghe vậy, mắt to ướt sũng mang theo

một

cỗ khát vọng nhìn

hắn, giống như

một

cái tiểu cẩu, đáng

yêu

làm sao.

Tiểu Trúc mặt

không

thay đổi quấy cháo loãng, trong nội tâm cũng

đang

chửi mẹ nó.

hắn

không

thể nhìn Triệu Đàn như thế này.

Trước kia Triệu Đàn chỉ biểu lộ dáng vẻ này là ở trước mặt Liễu Ly, những người khác nàng chẳng muốn bố thí đâu,

hiện

tại nàng lại dùng dáng vẻ như vậy mang theo khát vọng chờ đợi cho phép người

không

thể cự tuyệt ánh mắt nhìn mình, chỉ vì muốn

đi

ra ngoài phơi nắng phơi nắng!

Tiểu Trúc múc

một

muôi cháo nếm nếm, độ ấm vừa vặn.

"Nếu như ngươi đem chén này cháo uống hết, ta cho ngươi

đi

ra ngoài phơi nắng!"

"thật

sự?" Triệu Đàn trong mắt tràn đầy kinh hỉ, thanh

âm

đều mang theo điểm yếu ớt, "Ta có thể uống hết!"

Tiểu Trúc thõng xuống tầm mắt.

Lại tới nữa, chính là loại thanh

âm

yếu ớt này, chính là ngữ khí làm nũng như vậy,

thật

là làm cho người ta khó có thể cự tuyệt a! Nàng trước kia thế nhưng là thường thường dùng để đối phó Liễu Ly cùng thân nhân của nàng đấy,

hiện

tại dùng để đối phó chính mình rồi!

Tiểu Trúc cảm thấy chuyện Triệu Đàn mất trí nhớ này, nếu như

không

phải làm giả mà

nói,

hiện

tại xem ra, đại khái là

một

việc rất tốt.

Cho ăn... Triệu Đàn uống

một

chén cháo, Tiểu Trúc kiểm tra cửa chính cùng cửa lớn cũ nát nhìn

không

ra, xác nhận người ở phía ngoài cách khe cửa đại môn cái gì đều nhìn

không

tới,

hắn

lúc này mới đem giường trúc ở phòng ngủ phía tây đem đến trong sân, chỉnh đốn sạch

sẽ, trải đệm chăn gối đầu.

hắn

đi

vào phòng ngủ phía đông, ôm lấy Triệu Đàn

đi

ra ngoài.

Tiểu Trúc vóc dáng

không

tính là cao, cùng Triệu Đàn

không

sai biệt lắm, thân hình cũng rất gầy, cũng rất có lực khí, ôm lấy Triệu Đàn liền

đi

ra ngoài.

Đem Triệu Đàn thả

trên

giường trúc phơi nắng, Tiểu Trúc tiến vào phòng ngủ phía tây, bắt đầu bận việc của mình.

hắn

chuẩn bị

đi

ra ngoài

một

chuyến, nhìn xem tình thế phía ngoài, xác định an bài kế tiếp. Lần này,

hắn

chuẩn bị hóa trang thành

một

vị đại tẩu.

Tiểu Trúc đem thuốc, bột phấn, dây cột tóc, đồ trang sức đều chuẩn bị tốt, lại tìm ra

một

bộ áo vải bông,

một

cái váy màu tương cùng

một

đôi vải giầy thêu màu xanh.

Ra đến cửa, Tiểu Trúc đem Triệu Đàn ôm trở về trong phòng ngủ.

"Ngươi muốn

đi

ra ngoài sao?" Triệu Đàn nằm ở

trên

giường, nhút nhát nhìn

hắn. Vừa mới phơi nắng trong chốc lát, mặt nàng tái nhợt tựa hồ dẫn theo điểm đỏ ửng.

"Ân, " Tiểu Trúc bưng nước

đã

sớm chuẩn bị, "Phơi nắng cả buổi, uống nước a!"

hắn

một

tay nâng Triệu Đàn dậy,

một

tay cầm ly nhắm ngay miệng Triệu Đàn.

Triệu Đàn hé miệng,

không

chút do dự mà đem toàn bộ nước uống vào.

Nhìn Triệu Đàn nhắm mắt lại tiến vào mộng đẹp, Tiểu Trúc cắn cắn bờ môi, kỳ

thật

hắn

biết



dùng vải bố nhét vào miệng Triệu Đàn là phương thức đơn giản nhanh chóng nhất, thế nhưng

hắn

lại biết bởi vì

không

muốn cho Triệu Đàn

không

vui mà dùng loại phương pháp phiền toái này.

hắn

đi

vào phòng ngủ phía tây, rất nhanh dịch dung thành

một

đại tẩu áo vải gai trâm (cài tóc).

Vác rổ

đang

chuẩn bị

đi

ra ngoài, Tiểu Trúc quay người từ trong bao lấy ra ngân lượng cùng vật tùy thân, nhét vào trong ngực —— nếu như

đi

ra ngoài, vẫn là phòng ngừa vạn nhất!

Bên trong cọc ngầm Đại Kim, Liễu Ly

đang

ở mật thất dưới đất

một

mình thẩm vấn Hồ Bát.

hắn

mặt

không

biểu tình rất ít

nói

chuyện,

trên

người như trước mặc lại bộ đồ ướt sủng kia, khô rồi ướt, hôm nay là trang phục màu đen, thẳng tắp đứng ở trong mật thất, hai tay nắm

một

cái tia kim loại đen có dây hai đầu, híp mắt nhìn Hồ Bát bị còng ở

trên

tường.

Bó đuốc ở

trên

vách tường chiếu xuống, tia kim loại đen trong tay

hắn

lóe ánh sang tối tăm lạnh lẽo, thoạt nhìn tựa hồ rất mềm mại.

Hồ Bát sớm

đã

sợ tới mức toàn thân bại liệt, lại bởi vì hai tay bị còng ở

trên

tường miễn cưỡng chèo chống.

hắn

đã

dạo qua Nam An Vương phủ, như thế nào

không

biết vị Liễu Ly Liễu Thống lĩnh này, là người khiết phích, có khi

một

ngày phải thay mấy bộ quần áo, tắm mấy lần đấy. Thế nhưng là hôm nay, bộ quần áo

trên

người Liễu Ly

đã

vài ngày

không

có đổi qua, tuy rằng mặt vẫn xinh đẹp như trước được nhân thần cộng phẫn, thế nhưng Hồ Bát vẫn có thể nhìn ra

hắn

đã

vài ngày

không

có rửa mặt rồi!

Vừa rồi Liễu Ly ở trước mặt

hắn

gϊếŧ người, gϊếŧ chính là người gϊếŧ chết Tiểu Tùng, sau đó đem thi thể Tiểu Tùng cùng Triệu Đàn buộc cùng

một

chỗ, Hồ Bát nhớ



hắn

gọi là Nghiêm Phúc.

Liễu Ly đối với Nghiêm Phúc

nói

một

câu: "Ngươi

không

nên dọa thê tử của ta như vậy!"

Sau đó,

hắn

đem cái tia kim loại đen kia nhắm ngay mặt Nghiêm Phúc.

Tia kim loại mềm mại trong tay

hắn

lập tức trở nên thẳng tắp, thẳng tắp mà cắm vào trái tim Nghiêm Phúc.

Nhìn Nghiêm Phúc run rẩy kêu thảm thiết cả buổi mà

không

chết, nhìn lại

một

chút, Liễu Ly cúi đầu dùng vải bố lau vết máu

trên

tia kim loại, Hồ Bát cái gì đều khai báo, thí dụ như như thế nào phụng mệnh

ẩn

núp, như thế nào bị Tiểu Trúc chỉ huy bắt

đi

Minh Châu quận chúa, như thế nào theo như Tiểu Trúc trốn về Đông Xu...

đã

như thế nào mang theo Triệu Đàn đến Đông Xu, quá trình cũng kỹ càng mà khai báo, thầm nghĩ cầu cái chết cho nhanh!

Liễu Ly nghe xong, im ắng mà tới gần

hắn, kim loại tia "Bá"

một

tiếng trở nên thẳng tắp, nhắm ngay Hồ Bát: "Ngươi chiếu cố thê tử của ta, cho nên, ta

sẽ

cho ngươi cái chết nhanh!"

Thanh

âm

của

hắn

rét lạnh như băng, đối với Hồ Bát mà

nói

lại giống như tiên

âm,

hắn

nhắm mắt lại, yên lặng chờ tử thần tiến đến.

Liễu Ly

đã

ngừng lại bước chân, tay phải chậm rãi duỗi ra.

không

ai biết

rõ,

không

có Triệu Đàn ở bên cạnh

hắn,

không

chỉ có

sẽ

cứu người, đều gϊếŧ người!

Hồ Bát là ở lập tức chết

đi

đấy.

Nhìn Hồ Bát cùng thi thể Nghiêm Phúc, Liễu Ly nhắm mắt lại.

Xuất thân trong bóng tối, thói quen rét lạnh cùng bóng tối, từ

nhỏ

Triệu Đàn là cứu rỗi duy nhất của

hắn, là tánh mạng của

hắn, ôn hòa duy nhất của

hắn.

Vì nàng,

hắn

buông tha cho thói quen bóng tối cùng máu tanh; vì nàng,

hắn

cam tâm sắm vai Liễu Thống lĩnh; vì nàng,

hắn

d chán ghét mẫu thân cùng tỷ tỷ, chỉ vì nàng tạo ra sinh hoạt hạnh phúc viên mãn, biểu

hiện

giả dối...

Thế nhưng là, có người muốn từ bên cạnh mình đem nàng mang

đi!

Liễu Ly mở mắt, lại là

một

đêm

đi

qua, ngón giữa tay trái của Thái An Đế tựa hồ vẫy tay

hắn

đây!

Bào chế hết Thái An Đế, Liễu Ly tâm tình bình tĩnh rất nhiều.

hắn

đứng ở trong sân, nhìn thủ hạ dẫn Linh khuyển tiến vào Đông Xu, nhìn lại cao thủ dịch dung

một

chút, đối với Liễu Tứ

nói: "Dẫn bọn

hắn

đi

mật thất phố Vinh Hoa!"

Thái An Đế hôm nay ở trong tay

hắn,

hắn

thế nhưng là con độc nhất của Hoàn Nhan thái hậu, vẫn là

không

có để lại nhi tử nối dõi, nàng lão nhân gia trăm phương ngàn kế, hại chết tất cả con nối dõi của Phúc Toàn Đế, trừ

hắn

ra cùng Thái An Đế.

Hoàn Nhan thái hậu sợ ném chuột vỡ bình,

sẽ

không

dám hành động thiếu suy nghĩ.

Hơn nữa, đại binh quân đội Đại Kim tiếp cận, nhiều năm qua bởi vì nhạc phụ của mình Triệu Trinh

trên

quân

sự

chưa gượng dậy nổi, Đông Xu dám hành động thiếu suy nghĩ sao?

Ám vệ nắm Linh khuyển cùng những cao thủ dịch dung theo Liễu Tứ cùng

một

chỗ lui xuống.

Liễu Ly

không

hề động.

Nhìn

hắn

lấy vạt áo thả hoa hồng xanh nhạt, trong nội tâm

một

hồi đắng chát: nếu là Triệu Đàn thấy hoa đóa là màu hoa hồng xanh nhạt, nhất định rất thích, nàng thích nhất màu xanh nhạt mà!

không

có Triệu Đàn, đây hết thảy còn có ý nghĩa gì?

Tiểu Trúc vác lấy giỏ trúc,

đi

bộ

đi

tới đông thành Thanh Hoa cách

một

con phố

nhỏ.

hắn

trơ mắt nhìn

một

đám Hắc y nhân cùng người áo xanh nắm

một

con chó cực lớn tại phía trước năm mươi bước, bên ngoài đầu phố bên cạnh hướng đông vọt tới, đằng sau

đi

theo

một

đội cấm quân Đông Xu.

hắn

lúc này quyết đoán, xoay người rời

đi.

Trở lại tòa nhà Bạch Dương trại, Tiểu Trúc đóng lại đại môn, bước nhanh

đi

vào nhà chính, xốc lên mảnh vải cửa phòng ngủ phía đông.

Triệu Đàn như trước ngủ say

trên

giường.

Nàng lộ ra ngoài khuôn mặt tái nhợt, lông mi thanh tú giống như vừa mới dùng bút vẽ lên, lông mi

thật

dài có chút rung động, bờ môi trắng bệch mím

thật

chặt... Cùng trước kia so sánh với, tuy rằng gầy rất nhiều, thế nhưng là cái cằm càng nhọn rồi, ngũ quan cũng tựa hồ càng lập thể rồi.

Tiểu Trúc từ trong lòng ngực lấy ra

một

con dao găm, bỏ ra vỏ đao, thanh dao găm kề

trên

cổ Triệu Đàn.

hắn

biết

rõ,

đã

có Linh khuyển điều tra, chính mình rất nhanh cũng

sẽ

bị những người kia tìm thấy được, đến lúc đó sợ là cũng bị người cho bắt rùa trong hũ, đành phải thúc thủ chịu trói rồi.

Cho nên, nhất định phải nhanh chóng đào tẩu.

Bất quá xem ra, Triệu Đàn

thì

không

cách nào mang

đi.

trên

mặt trắng nõn thanh tú của

hắn

hiện

lên

một

tia giống như thống khổ giống như áp lực, chằm chằm nhìn Triệu Đàn ngủ say: chỉ cần mình

nhẹ

nhàng vẽ

một

cái, Triệu Đàn

sẽ

trong giấc mộng ly khai nhân thế,

không

hề thống khổ.

Cùng

hắn

không

công đem người lưu cho Liễu Ly,

không

bằng làm cho nàng cho nghĩ rằng là thê tử của mình mà chết

đi. Tiểu Trúc nghĩ vậy, tay nắm Chủy thủ có chút dùng sức.

Chủy thủ vẻ ngoài chất phác tự nhiên, lưỡi đao lại cực bén, da thịt Triệu Đàn non mịn rất nhanh bị cắt ra

một

vết máu,

một

đường máu đỏ tươi chảy ra.`

Tiểu Trúc nhìn Triệu Đàn, nàng ngủ rất ngon.

hắn

nở nụ cười, bởi vì trường kỳ cải trang thành nữ nhân, cho nên cười rất kiều rất mị, con mắt híp lại, khóe miệng nhếch lên, thanh

âm

ôn nhu: "Triệu Đàn, đến

một

cái thế giới khác chờ ta a!"

Tiểu Trúc nắm Chủy thủ trong tay vận sức chờ phát động.

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: là HE đâu rồi, hay vẫn là BE đây? Đây là

một

cái vấn đề!