Chương 35: Dịch Cân Kịch Đến Tay

"Trâu bò! Sao cái gì Lâu chủ cũng biết thế."

"Tình báo của Thiên Cơ Lâu quá tuyệt, ngay cả chuyện thế này cũng biết được."

Mọi người trong Thiên Cơ Lâu lại bị khϊếp sợ trước năng lực tình báo của Thiên Cơ Lâu một lần nữa.

"Cái này..."

Kiều Phong đứng kế bên lúc này mới phản ứng lại kịp, nhìn đám người Đoàn Dự, A Chu, Vương Ngữ Yên đang ôm nhau thắm thiết.

Lúc này hắn mới hiểu rõ chuyện đang xảy ra nãy giờ.

"Lâu chủ, vậy Vương cô nương cũng là nữ nhi của Đoàn vương gia sao?"

Kiều Phong cũng biết việc Đoàn Dự theo đuổi Vương Ngữ Yên.

"Ừm!"

Lưu Tiêu nén cười, gật đầu.

"Nghiệp chướng... Thảo nào khi nãy ta thấy tâm tình của nhị đệ không đúng lắm."

"Nhưng cũng tốt!"

"Nhị đệ là kỳ tài ngút trời, chắc chắn thành tựu trong tương lai không thể đong đếm nổi, Vương cô nương biến thành muội muội của hắn cũng là một chuyện tốt."

Kiều Phong lại mừng dùm cho Đoàn Dự.

Đến hiện nay Kiều Phong luôn phản đối hành vi theo đuổi của Đoàn Dự, cho rằng đó là hoang phế thiên phú của y.

Giờ thì tốt rồi, nhị đệ có thể chuyên tâm học võ, nữ nhân có ảnh hưởng quá xấu với nhị đệ.

???

Đoàn Dự nhìn Kiều Phong với ánh mắt u oán.

Ngươi còn là đại ca của ta sao?

Ta sắp không muốn sống nữa rồi.

Lúc này bỗng Lưu Tiêu lấy một cái bình ngọc ra, đưa cho Kiều Phong.

"Đây là Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm, trị liệu toàn bộ nội thương, còn có thể tăng thêm ba mươi năm nội lực."

Thân thể Kiều Phong chấn động, khuôn mặt kinh ngạc.

Cuối cùng hắn cũng biết vì sao lâu chủ lại nói muốn cứu A Chu cần bỏ ra một cái giá lớn rồi.

Phối phương Đại Hoàn Đan của Thiếu Lâm đã thất truyền từ lâu, dù cho Thiếu Lâm đương thời cũng không có.

Thế nên thứ này trân quý vô cùng, dùng để trị liệu nội thương chỉ là tác dụng yếu nhất.

Tác dụng chân chính của nó là có thể giúp người khác tăng ba mươi năm nội lực mà không có tác dụng phụ nào, đây là chí bảo mà dùng tiền cũng không mua được.



Hấp!

Những người trong Thiên Cơ Lâu đều hít một hơi thật sâu.

Trong Thiên Cơ Lâu lại có thứ chí bảo như Đại Hoàn Đan.

Rất nhiều người đều bắt đầu có suy nghĩ tham lam.

Một viên Đại Hoàn Đan bằng với một cao thủ Tiên Thiên.

Nhưng khi mọi người nhìn sang Cưu Ma Trí cùng Kinh Vô Mệnh đang bưng thức ăn thì ai nấy đều an phận trở lại.

Không thể trêu vào.

Chán sống mới dám có ý đồ với Thiên Cơ Lâu.

"A Chu, mau dùng."

Kiều Phong vô cùng kích động, nhận lấy Đại Hoàn Đan.

"Đa tạ lâu chủ!"

Ba huynh muội Đoàn Dự cũng cảm kích Lưu Tiêu vô cùng.

Sau khi bị Lưu Tiêu tiết lộ về thân phận của bản thân thì cả ba càng thêm thân thiết.

Lưu Tiêu nói với A Chu: "A Chu, về sau ngươi ở Thiên Cơ Lâu luôn đi, đừng trở về Mộ Dung gia nữa."

Lưu Tiêu đã tính toán hết rồi.

Nếu giữ A Chu ở lại Thiên Cơ Lâu thì cũng giống như thu hồi Đại Hoàn Đan lại vậy, không uổng phí tý nào.

Hơn nữa Dịch Dung Thuật của A Chu phải nói là Thiên Hạ Vô Song, sợ rằng không kém gì Thiên Diện Lang Quân.

Loại nhân tài đặc thù này chắc chắn sẽ có ngày bản thân cần sử dụng.

"Đúng vậy A Chu!"

"Bây giờ ngươi đã tìm được người nhà rồi, đừng đi làm người hầu cho tên tiểu nhân âm hiểm Mộ Dung Phục đó nữa."

Kiều Phong cũng khuyên nhủ.

A Chu đỏ mặt, cúi đầu nói nhỏ: "Vậy ta nghe Kiều đại ca."

Lúc này Đoàn Dự cùng Vương Ngữ Yên mới nhìn thấy trạng thái mập mờ giữa Kiều Phong và A Chu.

Đoàn Dự trêu ghẹo: "Đại ca, sau này ta nên gọi ngươi là đại ca hay tỷ phu đây?"

Vương Ngữ Yên cũng tham gia: "A Chu tỷ tỷ lợi hại thật, lại có thể khiến Kiều Phong làm tỷ phu của ta."

Lúc này ngay cả Kiều Phong cũng đỏ mặt.

Sau đó Lưu Tiêu lấy Dịch Cân Kinh trên người A Chu, cất kỹ.



Đến bây giờ hắn đã góp đủ tuyệt thế thần công trong Thiên Long Bát Bộ rồi.

"Lâu chủ, đây chỉ là một bản kinh thư thông thường thôi mà, ngươi muốn nó làm gì?"

A Chu hỏi một cách hiếu kỳ.

"Cuốn sách này có bí mật rất lớn, buổi tối ta sẽ nói cho các ngươi sau, hiện tại lo chữa thương đi."

Sau khi sử dụng Đại Hoàn Đan thì nàng nhắm mắt lại.

Kiều Phong thấy trạng thái của A Chu cuối cùng cũng bình ổn lại thì cũng thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu quan tâm đến chuyện của mình.

"Xin lâu chủ hãy nói cho ta ai là đại ca cầm đầu, hắn chính là người gϊếŧ dưỡng phụ dưỡng mẫu cùng ân sư của ta, Kiều Phong nhất định sẽ chính tay đâm người đó."

Lời này vừa dứt thì người trong Thiên Cơ Lâu đều sôi trào cả lên.

"Thì ra Kiều đại hiệp thật sự bị oan, thảo nào lâu chủ đối xử tốt với hắn như thế."

"Lại là đại ca cầm đầu, ta nhớ những việc mà Kiều đại hiệp gặp phải gần đây cũng là do đại ca cầm đầu dựng lên."

"Đầu tiên là gϊếŧ cha mẹ ruột của Kiều đại hiệp, bây giờ lại gϊếŧ luôn cha mẹ nuôi, tên này thật đáng chết."

Có Lưu Tiêu ở đây thì tất cả mọi người đều không nghi ngờ tính xác thật trong lời của Kiều Phong.

Không thể không nói, những nhân sĩ giang hồ này đôi khi rất mất não.

Lưu Tiêu lắc đầu: "Không đúng, dưỡng phụ dưỡng mẫu cùng ân sư của ngươi không phải là do đại ca cầm đầu gϊếŧ."

Kiều Phong chấn động!

Nếu không phải là đại ca cầm đầu thì là ai?

"Xin lâu chủ hãy nói toàn bộ sự việc!"

Lưu Tiêu nói: "Xem ra các ngươi cũng không chú ý đến những lời ta nói lắm."

Những người khác nghe thế thì ngẩn ngơ.

Lưu Tiêu tiếp tục lên tiếng: "Ta đã từng nói qua, Mộ Dung Bác muốn khơi mào chiến tranh Tống Liêu nên đã bẫy chết một đám cao thủ đỉnh cấp của Đại Tống."

"Mà Kiều huynh đệ có nhớ việc ba mươi năm trước, tại đại chiến Nhạn Môn Quan cũng đã có rất nhiều cao thủ đỉnh cấp bỏ mình không?"

Oanh!

Kiều Phong bỗng giật mình, kích động hỏi lại: "Ý lâu chủ là đại ca cầm đầu chính là Mộ Dung Bác."

Người trong Thiên Cơ Lâu cũng chợt hiểu.

Lưu Tiêu lắc đầu: "Hắn không phải đại ca cầm đầu, nhưng hắn chính là người thật sự hại chết mẹ của ngươi."

"Mộ Dung Bác không có tư cách để tụ tập nhiều cao thủ như thế."

"Kiều huynh đệ nghĩ lại đi, tại Đại Tống Hoàng Triều, ai là người có thể hiệu lệnh quần hùng, tụ tập nhiều giang hồ hảo thủ như thế."