Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Đạo Phi Tiên

Chương 127: Sâm Lâm Quỷ Dị

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trái ngược với lối suy nghĩ của hắn, Tiểu Tháp không cho là vậy, truyền âm kiến nghị:

"Chủ nhân có thể mở một cái khe hở dưới lòng bàn chân, như vậy sẽ không làm người khác chú ý mà vẫn có thể hấp thu được âm sát chi khí cùng ma khí nơi đây."

Trần Vũ tự nhiên là biết điểm này, bất quá trước mắt có ba vị Trúc Cơ Kỳ đang nhìn chằm chằm, hắn sẽ không làm ra chuyện ngu ngốc.

Thành thật mà nói, trong tình cảnh thế này ai cũng đề cao cảnh giác, nếu như bị phát hiện chắc chắn sẽ không xong.

Chi bằng trước mắt yên lặng chờ đợi, khi nào thời cơ thích hợp rồi cho Tiểu Tháp hấp thu cũng không muộn.

Nghĩ vậy, Trần Vũ thầm gật đầu một cái, đồng thời truyền âm nhắc nhở Tiểu Tháp không nên vọng động.

Bằng không sẽ khéo lấy phiền phức cho hắn, khi đó chỉ sợ đến một chút lợi ích cũng không có.

Trên đường đi, từng cơn gió lạnh lẽo thổi qua khiến cho tầng bảo hộ bên ngoài không ngừng bị ăn mòn.

Mọi người cũng không có chút lo lắng, trước khi vào đây, mọi người đã mua rất nhiều Thanh Độc Đan cùng linh phù phòng hộ.

Cho nên âm sát chi khí cùng ma khí không làm gì được bọn hắn, nếu hết tác dụng cũng không sao, bởi vì bọn hắn vẫn còn rất nhiều.

Đội ngũ tiến sâu vào chừng mười dặm thì quang cảnh bắt đầu biến hóa, ngoài việc âm sát chi khí cùng ma khí có hơi nồng đậm hơn.

Thì quang cảnh chung quanh lại thay đổi nghiên trời lệch đất, ban đầu còn nhìn thấy một ít cổ thụ héo úa.

Nhưng khi đến đây, bao bọc xung quanh không phải cây cối bình thường mà là Bạch Cốt Thụ.

Nói đúng hơn thì đây là một cánh rừng Bạch Cốt Thụ vô cùng rộng lớn, rộng đến mức không biết đâu là điểm cuối.

Trần Vũ phóng mắt dò xét Bạch Cốt Thụ, ngoài việc toàn thân trắng như xương cốt, tán cây không lá thì chẳng còn gì khác.

Nhìn mấy gốc Bạch Cốt Thụ, Trần Vũ có chút ngờ ngợ, dường như hắn đã gặp ở đâu đó rồi.

Hắn cau mày suy nghĩ, một lúc sau mới nhớ chính mình từng chạm trán trong Tử Hà Cốc.

— QUẢNG CÁO —

Khi đó hắn không phát hiện điểm bất thường, chí ít là tới khi cướp được Tử Dương Kim Tâm Liên.

Nhưng trong tin tức Trọng Dương Môn phân phát, những tu sĩ trước kia từng bị mấy gốc Bạch Cốt Thụ này tấn công.

Trần Vũ nghĩ tới chuyện gì đó, tâm tình trở nên trầm xuống, tinh thần đề cao mười phần, tùy thời ứng đối.

Đi vào khu rừng Bạch Cốt Thụ chừng hai dặm, Trần Vũ phát hiện nơi đây im ắng lạ thường, khiến người ta có cảm giác tĩnh lặng trước cơn bão tố.



Ba người dẫn đầu bỗng nhiên nhíu mày, dơ tay ra hiệu mọi người dừng lại, những người khác đồng loạt đề cao cảnh giác.

Trần Vũ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng hắn không dám thả thần thức ra ngoài dò xét.

Dù sao thì linh cảm của tu sĩ Trúc Cơ Kỳ cũng mạnh hơn tu sĩ Ngưng Khí Kỳ rất nhiều.

Để bọn hắn phát hiện, có khi lại mang đến hiệu quả phản ngược, chi bằng cứ giả vờ giả vịt, đứng im chờ đợi là được.

"Lụp bụp lụp bụp... lụp bụp lụp bụp..."

Cùng lúc đó, mọi người đột nhiên nghe thấy vô vàn tiếng bước chân truyền đến, âm thanh càng lúc càng gần, càng lúc càng rõ.

Ba vị Trúc Cơ dẫn đầu thả thần thức dò xét, hai mắt đột nhiên nhảy dựng, vội vàng nhắc nhở:

"Mau lấy Ẩn Thân Phù ra sử dụng, phía trước có rất nhiều Hắc Âm Thử, đừng để bọn chúng quấn thân."

Mọi người không dám lơ là, lập tức lấy Ẩn Thân Phù dán lên người, một bên nín thở không dám động đậy.

Trong sát na này, Trần Vũ phóng mắt nhìn về phía trước, hắn thấy trong bóng tối có vô vàn cặp mắt màu đỏ đang nhìn về phía này.

Bị mấy chục vạn con mắt đỏ tươi đầy lạnh lẽo nhìn chằm chằm, mọi người nhịn không được mà rùng mình một cái.

"Chít chít!" Một đầu Hắc Âm Thử Vương đột nhiên hướng lên trời cao kêu gọi mấy tiếng.

Sau đó quần thể khổng lồ phía trước bỗng nhiên tách thành hai nhóm, chia ra hướng khác mà đi. — QUẢNG CÁO —

Lúc này mọi người mới thở phào một hơi, cứ tưởng phải chiến đấu với lượng yêu thú khổng lồ như thế.

Ai ngờ nguy hiểm cứ thế mà hóa nguy thành an, để cho tâm tình mọi người bớt đi một ít áp lực.

Chỉ là thời điểm Hoắc tiền bối định lên tiếng trấn an thì mí mắt lại nhảy dựng một lần nữa.

"Không xong, ở phía trước vẫn còn một đàn yêu thú khác, số lượng còn nhiều hơn khi nãy gấp mấy lần, các ngươi cẩn thận một chút."

Tần tiền bối, một tu sĩ Trúc Cơ ít nói trong nhóm đột nhiên lên tiếng, thần sắc có chút khó coi, tuy nhiên vẫn giữ vững tinh thần.

Nghe vậy, toàn bộ tu sĩ kể cả Trần Vũ đều hướng mắt nhìn về phía trước, nội tâm trở nên lạnh lẽo.

Thậm chí có người vì phòng hờ vạn nhất, lại lấy thêm một tấm Ẩn Thân Phù dán lên người.

"Xì xì lạp lạp... xì xì lạp lạp..."

Theo ánh mắt sợ hãi của mọi người, phía trước lại truyền đến vô vàn âm thanh kỳ lạ.

Mà đúng lúc này, Trần Vũ thấy phía xa có một đàn mấy vạn con Bạch Cốt Hạt đang tiến tới.



Số lượng của bọn chúng quá nhiều, nên mỗi bước đi đều bị cộng hưởng, khiến mặt đất run lên nhè nhẹ.

Hắn phát hiện những con Bạch Cốt Hạt này có màu trắng, phía trước có hai cái càng, sau đuôi gắn một cái ngòi chứa đầy kịch độc.

Chỉ cần bị đánh trúng, thân thể sẽ lập tức hư thoát, cho dù tu sĩ tầng năm cũng không tránh khỏi.

Thấy một màn này, Trần Vũ hít sâu một hơi, lặng lẽ lùi về sau nửa bước, sắc mặt trở nên khó coi vạn phần.

Bởi vì hắn nhớ Âm Thi Hạt trong Tử Hà Cốc có thể nhìn thấu Ẩn Thân Phù, nên đám Bạch Cốt Thụ này sẽ tương tự.

Thời điểm Trần Vũ định mở miệng nhắc nhở, Hoắc tiền bối lại thấp giọng căn dặn:

— QUẢNG CÁO —

"Lát nữa cứ đứng im là được, đám Bạch Cốt Hạt này không thể phát giác chúng ta, trừ khi trong đàn có Âm Thi Hạt."

Nghe tiền bối nhắc nhở, mọi người mới bỏ được tản đá trong lòng, toàn bộ tu sĩ đều đứng im bất động, căn bản là không dám động đậy.

"Xì xì!" Bạch Cốt Hạt hơi ngừng lại một chút, bọn chúng nhìn về phía Trần Vũ, sau đó rẽ sang hai bên mà đi.

"Dọa chết ta rồi, nơi đây quá nguy hiểm!" Một vị tu sĩ Ngưng Khí tầng chín vỗ ngực, thở ra một hơi.

Tuy đám yêu thú kia không mạnh, đa phần đều là cấp một nhưng số lượng lại quá nhiều.

Nếu chạm trán tất sẽ có thương vong, khi đó còn dẫn đến nhiều loại quỷ dị khác, tới lúc đó sẽ chết không có chỗ chôn thây.

Nhưng trái ngược với vẻ mặt tươi cười của đám tu sĩ cấp thấp, Hoắc tiền bối hơi nhíu mày, thì thào lẩm bẩm:

"Tại sao bọn chúng không đi ngang mà lại tách thành hai nhóm, hướng đến phương hướng khác mà đi?"

"Có lẽ bọn chúng đang nhắm tới con mồi nào đó, hoặc là phía chúng ta có thứ gì đó khiến bọn chúng sợ hãi."

Đỗ Trạch hồi nghi lên tiếng, một bên phóng mắt nhìn lại xung quanh, cẩn thận đánh giá địa hình thêm một lần nữa.

"Không đúng, tại sao tán cây của mấy gốc Bạch Cốt Thụ này lại dài như vậy?"

Đúng lúc này, phía cuối đội hình có một gã tu sĩ phát hiện điểm bất thường, nhanh chóng hướng mọi người nhắc nhở.

"Đúng vậy, ban nãy mấy cái tán cây này chỉ dài có hai thước, căn bản không thể nào hướng đến chỗ chúng ta. Vậy tại sao..."

Một người khác cũng tràn đầy bất ngờ, nói được một lúc thì im bật, thần sắc trở nên vô cùng khó coi.

Bởi vì người nọ phát hiện mấy cái nhánh cây kia vậy mà đang từ từ dài ra, rõ ràng là đang hướng về phía bọn hắn mà di chuyển.
« Chương TrướcChương Tiếp »