Chương 134: Nguy Cơ Xuất Hiện

Trần Vũ càng nhìn càng thấy huyền diệu, tựa như bản thân đang rơi vào không gian bên ngoài vũ trụ.

Hắn cứ nhìn như vậy đến một canh giờ sau mới trở lại thực tại, cho tới giờ vẫn không khỏi cảm khái.

Tuy nói nhất bộ tung hoành của Hỗn Độn Thiên Kinh là bước khởi đầu, dùng để tạo nền tảng cho sau này.

Nhưng đến tận giờ Trần Vũ chỉ hiểu được chút da lông, còn nội dung thâm sâu bên trong hoàn toàn chưa lĩnh ngộ được bao nhiêu.

Có điều, chỉ cần có thêm thời gian, hắn nhất định sẽ tham ngộ được huyền cơ bên trong.

Có như vậy hắn mới có khả năng tiến bộ trên con đường tu luyện, bằng không tương lai sẽ mờ mịt vô bờ vô bến.

Trần Vũ tự nhiên biết tuệ căn của mình tới đâu, bởi vậy hắn sẽ dùng thời gian để bù đắp.

Nhìn những vi hạt tiên linh đang tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ, Trần Vũ khẽ mỉm cười một cái.

Tuy nói số lượng vi hạt tiên linh được tinh hoa thấp sáng không chiếm được một phần vạn.

Nhưng như vậy cũng khiến hắn cảm thấy hãnh diện, chí ít đây chính là công sức sau nhiều năm tu luyện.

Nhẹ thở ra một hơi thật dài, Trần Vũ lặng lẽ thu hồi thần thức, sau đó bắt đầu vận chuyển Hỗn Độn Thiên Kinh.

Ngay khoảnh khắc đó, trung tâm đố đen xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, đem tất cả tiên linh bắt đầu chuyển động theo hình xoắn ốc.

Tiếp đó, toàn bộ lỗ chân lông trên cơ thể chậm rãi dãn ra, đem ma khí màu đen ở xung quanh dẫn vào kỳ kinh bát mạch.

Từng tia từng tia ma khí vận chuyển khắp kỳ kinh bát mạch, trải qua một vòng chu thiên liền bị vòng xoáy trong hố đen hấp thu toàn bộ.

Chúng nhanh chóng bị hố đen luyện hóa, đem tạp chất nhả ra bên ngoài, thông qua lỗ chân lông bài xuất ra khỏi cơ thể.

Mà những tia tinh hoa ma khí tinh nhuần lại bị đầu kia của hố đen quán chú vào vi hạt tiên linh thứ 1920.

Ban đầu, vi hạt thứ 1920 không có bất kỳ phản ứng gì, nó vẫn tối đen như mực, tựa như màn đêm vô tận. — QUẢNG CÁO —

Nhưng theo thời gian trôi qua, vi hạt tiên linh 1920 bắt đầu phát ra ánh sáng mờ mờ, không lâu sau đó liền được kích phát hoàn toàn.

Cứ như vậy, cứ hai canh giờ Trần Vũ lại kích hoạt được 100 vi hạt tiên linh, tuy nhiên khoảng cách đột phá tầng chín vẫn còn cách một đoạn khá xa.

Biết mình không thể đột phá ngày một ngày hai, Trần Vũ đành đè ép sự gấp gáp của bản thân, sau đó chậm rãi tu luyện.

. . .



Thời gian thắm thót thoi đưa, thoáng cái đã hơn một tháng kể từ lúc Trần Vũ đi vào Động Thiên Bí Cảnh.

Hơn một tháng này, Bạch Tử Vân cùng chư vị trưởng lão của nhân yêu hai tộc đã bước lên Phi Thiên Chu rời khỏi tinh cầu.

Chuyện này có rất ít người biết, nhưng cao tầng đều rõ như ban ngày, bất quá địa điểm cụ thể ở đâu thì chỉ người trong cuộc mới rõ.

Tuy không rõ địa điểm cụ thể ngoài kia bầu trời, có điều bọn họ đều biết nơi đó rất xa.

Dùng tốc độ cực nhanh của Phi Thiên Chu ít nhất cũng phải nửa năm mới tới được nơi đó.

Trần Vũ cũng biết điểm này, nhưng hắn không có cách giúp đỡ, chỉ có thể tặng túi hương, còn lại phải dựa vào số mệnh của mỗi người.

Trong khi hắn đang chầm chậm hấp thu thiên địa ma khí để tu luyện, đám người Đỗ Trạch đã tiến vào phạm vi Côn Sơn Phái.

Không những vậy, ba người bọn hắn còn tìm được không ít đan dược và pháp khí, riêng Trúc Cơ Đan đã thu được mười khỏa.

Tuy Trúc Cơ Đan không còn công dụng với ba người bọn hắn, nhưng nếu đem ra ngoài đấu giá cũng kiếm được một khoảng lớn.

Chuyện này để Tần tiền bối và Hoắc tiền bối kích động không thôi, đây là lần đầu bọn hắn được nhiều Trúc Cơ Đan như thế.

Nếu để người bên ngoài biết được, chắc chắn sẽ xảy ra một trận mưa tanh gió máu giữa các tán tu với nhau.

Phải biết, Trúc Cơ Đan không phải đan dược phổ thông có thể mua ở ven đường, mà phải thông qua mấy đại tông môn mới đoạt tới tay. — QUẢNG CÁO —

Bởi vậy, bọn hắn càng nhìn càng thấy tâm tình xao động, mãi một lúc lâu sau mới hoàn hồn trở lại.

Mặc dù đã thu đan dược vào túi, nhưng nụ cười trên khuôn mặt bọn hắn vẫn chưa biến mất.

Nguyên nhân là vì, trước mặt bọn hắn vẫn còn chín thanh pháp khí đang chờ phân chia.

"Đỗ đạo hữu! Hoắc đạo hữu!"

Tần tiền bối cố nén hưng phấn trong lòng, hướng mắt về phía hai người đối diện, nghiêm túc nói:

"Chín thanh pháp khí này, mỗi người ba kiện, các ngươi không ý kiến gì chứ?"

Nghe thấy lời đề nghị của tu sĩ họ Tần, Hoắc tiền bối cùng Đỗ Trạch khẽ mỉm cười.

Phải biết trong chín thanh pháp khí kia có ba kiện là thượng phẩm, một kiện trung phẩm và năm kiện hạ phẩm.

Nếu như chia điều, thật sự không ổn lắm, nhưng nghĩ tới chuyện gì đó, hai người bọn hắn liền gật đầu đồng ý.



Thấy Đỗ Trạch và Hoắc tiền bối gật đầu chấp nhận, Tần tiền bối thở ra một hơi, xem ra không cần phải đánh nhau.

"Chư vị!" Tần tiền bối hướng mọi người, ôm quyền nói: "Ta muốn lựa trước ba kiện pháp khí, không biết ý của các ngươi là?"

"Ha ha, Tần đạo hữu cứ thoải mái!" Tần tiền bối nhẹ lắc đầu một cái, sau đó nói tiếp: "Nếu không phải đạo hữu tinh thông trận pháp, chắc gì chúng ta đã vào được nơi này? Cho nên đạo hữu chọn trước ba kiện là việc kinh thiên địa nghĩa, ta không có ý kiến gì cả."

Đỗ Trạch nghe hai người bọn họ nói chuyện thì cười lạnh trong lòng, tuy nhiên ngoài mặt vẫn làm ra vẻ bình thường.

Nói đùa hay sao, cái bí cảnh này hắn tốn nhiều công sức như thế mới mò được tới nơi kia.

Cho nên tất cả đồ vật trong đây phải thuộc về hắn, hai tên nhóc con trước mặt làm gì có đủ phân lượng để phân chia?

Bất quá, Đỗ Trạch đã có tính toán riêng, đá lót chân chung quy vẫn là đá lót chân mà thôi. — QUẢNG CÁO —

Nghĩ thông suốt mọi chuyện, Đỗ Trạch khẽ mỉm cười, tùy ý nói:

"Hoắc đạo hữu nói không sai! Tần đạo hữu cứ việc chọn trước ba kiện pháp khí, còn lại cứ để bọn ta phân chia với nhau là được."

"Hắc hắc..." Tần tiền bối ôm quyền, mặt đầy vui mừng nói: "Đa tạ chư vị đã thanh toàn!"

Nói xong, y lập tức nhắm tới ba kiện thượng phẩm pháp khí dưới mặt đất, cẩn thận thu vào túi trữ vật.

Đợi đối phương chọn xong, Đỗ Trạch nhìn cũng không thèm nhìn, tùy ý phất tay cho Hoắc tiền bối chọn trước.

Hoắc tiền bối vui mừng không thôi, liên tục ôm quyền cảm kích, sau đó chọn ra ba kiện pháp khí tốt nhất trong đó.

Đến lượt Đỗ Trạch, hắn chẳng thèm quan tâm, trực tiếp thu hết vào túi trữ vật là xong.

Toàn bộ quá trình không mất nhiều thời gian, thấy mọi việc thuận buồm xuôi gió như vậy, bọn hắn cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng.

"Động phủ này đã xử lý xong, tiếp đến chúng ta nên làm việc chính rồi!" Tần tiền bối vuốt râu, mặt đầy tươi cười.

Ba người không nói không rằng, lặng lẽ rời khỏi động phủ, tiến vào một cái thông đạo đi sâu xuống lòng đất.

"Thật không nghĩ bên dưới Côn Sơn Phái lại có một cái địa đạo như vậy!" Hoắc tiền bối không khỏi cảm khái về độ may mắn của mình.

"Quả thật có chút nằm ngoài dự tính, không ngờ nơi đây lại rộng lớn như thế!" Tần tiền bối cũng gật đầu tán thành.

Thật tình mà nói, trên địa đồ của Trọng Dương Môn chỉ dẫn mọi người tới đây, còn địa đạo dưới mặt đất hoàn toàn không có nhắc tới.

Bất quá, dưới sự tìm tòi tỷ mỉ của ba người bọn hắn, cái thông đạo này đã lộ diện trước mặt mọi người.