Chương 22

Lúc này, những cành liễu vốn đang phóng về phía Sở Thiên Vũ đã đột nhiên đổi hướng, đánh nát kiếm ảnh của Sở Tu.

"Thẩm Thư Di, muội đang làm gì vậy!"

Sở Tu vừa kinh ngạc vừa tức giận, biến cố bộc phát này khiên cho hắn ta trở tay không kịp.

Bởi vì đã thi triển toàn lực cho nên Sở Thiên Vũ cũng không kịp thu lực, luồng ánh sáng màu vàng trong nháy mắt đã xuyên qua ngực Sở Tu.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, trong lúc cạnh tranh chức vị thiếu tộc trưởng thì việc gϊếŧ các thành viên đồng tộc là việc vô cùng cấm kỵ, đây cũng chính là lý do mà Sở Tu chưa ra tay gϊếŧ Sở Thiên Vũ.

Nhưng bây giờ Sở Thiên Vũ đã gϊếŧ Sở Tu.

"Thẩm Thư Di, ngươi dám hãm hại người của Sở gia ta, muốn chết!"

Một tiếng quát lớn vang lên, nhưng lại là giọng nói của Cổ Trình Thành, hắn đang tự biên tự diên phía sau cột đá, làm như đang tức giận ra tay.

Một quyền đánh xuống đất, kèm theo nguyên lực dâng trào, các cột đá xung quanh lần lượt nổ tung, bụi bặm cùng gió mạnh dung hợp, hoàn toàn bao phủ nơi này.

Cùng lúc đó, những cành liễu điên cuồng quất mạnh vào sỏi đá xung quanh, khiến cho mọi người lầm tưởng Thẩm Thư Di và Cổ Trình Thành đang đánh nhau kịch liệt.

Sau đó nguyên lực lại bùng nổ mạnh mẽ, Cổ Trình Thành tự đấm vào ngực mình, khóe miệng phun ra máu, bay ra khỏi đống bụi đất.

Đúng lúc lại đυ.ng phải đám người Sở Cuồng đang tức giận xông tới.

Sở Cuồng thấy vậy vội vàng giữ Cổ Trình Thành lại, trong khi Lạc Tử Hạo lại lao thẳng vào cơn lốc bụi đất.

"Ngũ đệ, đệ không sao chứ?"

Sắc mặt Sở Cuồng có chút khó coi, nhưng Cổ Trình Thành có thể cảm giác được rõ ràng giờ phút này tâm tình của Sở Cuồng đang rất tốt.

Tâm tình của hắn đương nhiên rất tốt, Sở Tu đã chết, mà Sở Thiên Vũ là người gϊếŧ hắn ta, ha ha, vậy là Sở Thiên Vũ đã không còn tư cách nắm giữ vị trí thiếu tộc trưởng nữa.

Như vậy người duy nhất còn lại có tư cách trở thành thiếu tộc trưởng cũng chỉ còn có một mình Sở Cuồng hắn.

"Thật là, trời cũng giúp ta!"

Trong mắt Sở Cuồng tràn đầy hưng phấn, về phần đại ca đã chết, hắn ta cũng không đau buồn một chút nào, đại gia tộc huyết mạch đông đảo, lừa trên gạt dưới, mối quan hệ không có chút thân thuộc nào.

Lúc Sở Cuồng tiếp được Cổ Trình Thành, hắn ta còn âm thầm dùng tay phải rút chiếc nhẫn trữ vật trong tay Cổ Trình Thành ra.

Nhân cơ hội này để lấy đi chiếc nhẫn của Cổ Trình Thành, tất cả Huyền Tinh Thạch trong đó sẽ là của hắn ta, khi đó, cho dù Sở Thiên Vũ không phải chịu trách nhiệm vô tình gϊếŧ chết Sở Tu thì hắn ta cũng sẽ có thể tranh chức thiếu tộc trưởng chỉ đơn giản bằng số lượng Huyền Tinh Thạch, trong việc này thì hắn ta tuyệt đối chiếm thế thượng phong.

Cùng lúc đó, một cổ năng lượng quỷ dị từ phía sau lưng đột ngột tràn vào cơ thể của Cổ Trình Thành.

"Muốn nhân cơ hội này hủy đi tu vi của ta để thất đệ không còn trợ thủ, đúng là quá ác độc!"

Cổ Trình Thành cảm giác được Sở Cuồng đang muốn làm gì, trong mắt liền hiện lên một tia sắc lạnh.

"Sở Cuồng, huynh lại muốn hủy đi tu vi của ta!"

Một tiếng gầm đầy giận dữ vang lên, nguyên lực cuồn cuồn ngay lập tức bùng nổ, năng lượng mạnh mẽ được kí©h thí©ɧ, sau đó đánh bay Sở Cuồng trong sự kinh ngạc tột độ của hắn ta.

Sở Cuồng vốn tưởng rằng Cổ Trình Thành bị thương nặng, sức lực đã cạn kiệt, hắn ta không ngờ Cổ Trình Thành lại có được thực lực như vậy, rõ ràng là trở tay không kịp.

"Thất đệ, muốn trở thành thiếu tộc trưởng Sở gia thì chỉ có một cách!"

Trong tai Sở Thiên Vũ vang lên giọng nói của Cổ Trình Thành, đó chính là nguyên lực truyền âm.

"Chỉ có một cách!"

Sở Thiên Vũ hơi sững sờ, sau đó lạnh lùng nhìn Sở Cuồng rồi xông thẳng về phía hắn ta.

Không sai, hắn ta không có lựa chọn nào khác ngoại trừ gϊếŧ Sở Cuồng, che giấu hết thảy những chuyện này.

"Võ hồn kỹ, Phù Quang Lược Ảnh!"

Chíu!

Kim Kiếm lập tức bắn ra, đâm vào cơ thể Sở Cuồng từ phía sau.

Sở Cuồng vội vàng trụ định thân thể, cố gắng tránh né kiếm.

Đúng lúc này, một hòn đá xuyên qua không trung, đập vào người Sở Cuồng.

"Hòn đá này... sao sức mạnh của ngũ đệ lại đáng sợ đến như vậy?"

Trong lòng Sở Cuồng chấn động, trong chớp mắt, kim kiếm đã xuyên qua.

Sở Vân Mặc đứng thứ năm trong Sở gia, tất nhiên chính là ngũ đệ.

Phụt!