Quyển 1 - Chương 6: Hảo sự liên miên



Vân Báo nói: "Ta vốn xuất thân trong gia đình có truyền thống thi thư. Gia tiên có một môn học vấn đã truyền qua nhiều đời. Ta không muốn đến tay ta lại thất truyền đi mất." Truyện "Thiên Địa Quyết "

Thiên Vũ hiếu kì hỏi: “Môn học vấn gì vậy Môn chủ?” Truyện Thiên Địa Quyết

Vân Báo nói: “Là một loại văn tự gần như đã biến mất trên cõi đời này, chúng ta gọi nó là Nguyên Văn, loại văn tự này muốn đọc cho được cũng hết sức khó khăn, cho nên con hãy cố gắng học tập cho tốt.”

Thiên Vũ hỏi: “Nếu con học xong rồi liệu sau này có lợi gì không?”

Vân Báo lạnh nhạt nói: “Có lẽ cả đời sẽ không dùng đến, cũng có thể có cơ hội dùng đến. Được rồi, chớ nên hỏi nhiều nữa, chúng ta hãy bắt đầu.”

Thiên Vũ nghe vậy lập tức im lặng, chăm chú nhìn Vân Báo viết xuống trang giấy những đường nét cong vẹo mà ông gọi là văn tự.

Một hồi lâu sau, Thiên Vũ thật sự nhịn không được liền hỏi: “Cái này mà cũng gọi là văn tự sao Môn chủ, chẳng khác gì quỉ vẽ bùa cả!”

Vân Báo cũng không tức giận, thản nhiên nói: “Không sai, đây là bùa của quỉ, nhưng con lại không đọc được chứ gì. Được rồi, giờ thì cẩn thận lắng nghe ta đọc trước một lần, sau đó chúng ta cùng viết, nhất định phải kết hợp giữa đọc và viết, mới có thể nhanh chóng ghi nhớ chúng vào lòng.” Truyện Thiên Địa Quyết

Thiên Vũ lập tức ứng tiếng đồng ý, liền theo Vân Báo học tập những Nguyên Văn hết sức đặc thù này. Truyện Thiên Địa Quyết

Bởi vì những chữ cái đó vô cùng thâm ảo, học tập hết sức khó khăn, khiến Thiên Vũ tiêu tốn không ít thời gian.

Song nói đến thì cũng thật kì quái, từ sau khi Thiên Vũ có được hạt châu kia, chẳng nhưng sức lực tràn trề mà trí nhớ cũng tăng lên mấy lần, cơ hồ bất cứ cái gì đã thấy qua thì sẽ không bao giờ quên.

Cứ như thế, trải qua gần nửa tháng, Thiên Vũ dưới sự đốc thúc của Vân Báo đã hoàn toàn nhớ kĩ đám Nguyên Văn quái dị đó, điều này làm cho Vân Báo hết sức vui mừng.

Hoàng hôn, Vân Báo đẩy cửa sổ nhìn Thiên Vũ vẫn đang gò lưng luyện chữ mới cười thỏa mãn: “Xem ra con thật sự có thiên phú về mặt từ ngữ nha, nửa tháng thôi mà đã đem hơn hai ngàn chữ Nguyên Văn ghi tạc trong đầu rồi.”

Thiên Vũ viết xong chữ cuối cùng, ngẩng đầu nhìn Vân Báo, trong bụng nghĩ thầm đây đều là công lao của hạt châu, nhưng ngoài miệng vẫn khiêm nhường nói: “Có được thành tích ngày hôm nay đều do công lao của môn chủ tỉ mỉ dạy dỗ cho con thôi.”

Vân Báo cười nói: “Không nên khiêm tốn quá, con nên nhớ kĩ lấy điều này, Nguyên Văn này là chữ viết đầu tiên của loài người, mặc dù chỉ có hơn hai ngàn nét, nhưng có thể kết hợp những nét đơn giản tạo thành vô số văn tự phức tạp. Chỉ cần con lĩnh ngộ cho tốt, siêng năng vận dụng thuần thục, thì trên đời sẽ không có thứ ngôn ngữ nào có thể làm khó con được, đối với con đó mới là tài sản quí giá hơn hết thảy!

Thiên Vũ giật mình khϊếp sợ, nghĩ không ra Nguyên Văn này lại có tác dụng thần kì như vậy, gã vô vàn cảm kích nói: “Đa tạ môn chủ đã bỏ công tài bồi.”

Vân Báo lắc đầu, ông nhìn thẳng vào mắt Thiên Vũ, trầm tư một hồi đột nhiên lại nói: “Nhớ kĩ những binh pháp mà ta truyền thụ cho con đấy, thứ đó sau này có thể sẽ thay đổi cuộc đời con.”

Thiên Vũ gật đầu nói: “Con sẽ nhớ kĩ, môn chủ yên tâm đi.”

Vân Báo phất tay nói: “Con đi được rồi, ngày mai ta truyền thụ cho con nốt phần còn lại của binh pháp.”



Thiên Vũ ứng tiếng, lập tức đứng dậy rời đi.

Vân Báo đứng trước cửa sổ nhìn Thiên Vũ hí hửng rời đi, đột nhiên mỉm cười.

Vẻ tươi cười trên mặt Vân Báo xuất hiện không bao lâu bỗng nhiên cứng đờ, trong ánh mắt ông toát ra chút cổ quái, lẩm bẩm: “Cái cảm giác này vốn ta đã quên mất từ lâu, không ngờ đã lại xuất hiện, thế là thế nào nhỉ?" Truyện Thiên Địa Quyết

Trong lòng Vân Báo vừa tràn ngập nghi vấn lại vừa mê mang mờ mịt! Không ai có thể biết, bây giờ ông đang nghĩ gì?

Rời khỏi phòng của Vân Báo, Thiên Vũ một mình đi tới rừng già Bàn Thiên để luyện quyền.

Nửa tháng vừa qua đã chứng kiến những biến hóa cực kỳ to lớn của Thiên Vũ, mà đến ngay cả bản thân gã cũng khó có thể tưởng tượng. Truyện "Thiên Địa Quyết "

Những ngày đầu tiên, Thiên Vũ mới cảm thấy cả người sung sức, quyền đánh ra có lực kinh người, tựa hồ như gã chớp mắt đã có được thần lực vậy.

Mấy ngày sau đó, Thiên Vũ cảm giác được thể chất hiện tại của gã lại có biến hóa vô cùng, bất luận là gân cốt, da thịt đều khác xa trước đây, dường như cả người gã đang trong quá trình chuyển biến.

Thêm vào đó, Thiên Vũ còn cảm giác được một khí tức kỳ lạ nào đó đang trồi lên trong tim, giống như có một hạt giống, đã được gieo vào tim gã, bây giờ đã bắt rễ vươn chồi!

Loại cảm giác này rất kì diệu nhưng Thiên Vũ đối với võ đạo lại hiểu biết rất ít, cho nên gã không làm sao hiểu rõ được sự huyền ảo bên trong đó.

Hai ngày gần đây nhất, Thiên Vũ lại có một ít biến hóa. Giờ đây, đối với sự thay đổi của thân thể gã cũng đã bắt đầu thích ứng, quả tim trong l*иg ngực luôn phập phồng dị thường trước đây cũng đã dần ổn định. Nhịp đập của nó đã chậm rãi khôi phục khiến cho gã thấy tự nhiên hơn nhiều, ít ra bây giờ, người ngoài cũng khó có thể nhìn ra sự khác biệt trên người gã nữa. Truyện Thiên Địa Quyết Truyện Thiên Địa Quyết

Lúc đầu Vân Báo tiện mắt liếc nhìn một cái cũng thấy được sự biến hóa trên thân thể của Thiên Vũ, ấy là vì lúc ấy gã mới có được hạt châu, còn chưa thích ứng kịp với nó.

Mà nửa tháng qua, gã cuối cùng cũng hòa hợp được với một ít đặc thù của hạt châu, thể chất cũng thay đổi thật lớn, đã đạt tới một mức kết thành một khối rồi.

Đương nhiên cái mức này bất quá cũng chỉ hiện tượng bên ngoài mà thôi, cũng chỉ ngang với người thường, chứ so với cảnh giới của cao thủ thì vẫn còn cách xa một vạn tám ngàn dặm.

Gã đứng trong rừng, khuôn mặt nghiêm nghị ngẩng lên nhìn ông trời lộ rõ vẻ tự tin, cười lớn, rồi hét lên: “Lão trời già cứ chờ mà xem, một ngày nào đó ta nhất định sẽ vang danh khắp thiên hạ, cưới đại tiểu thư về nhà a.”

Lúc này, bởi vì có hạt châu nên Thiên Vũ vô cùng tự tin, gã cần thực lực để chứng minh hết thảy, hoàn thành lý tưởng ở trong lòng.

Buổi sáng hôm sau, Thiên Vũ đúng giờ tới phòng Vân Báo học tập binh pháp.

Vừa vào cửa, Thiên Vũ liền cảm thấy không khí trong phòng có gì đó không đúng, chỉ thấy Vân Báo ngồi bên cạnh bàn, đang phảng phất như đang chìm đắm trong cõi mơ hồ nào đó.

“Môn chủ, người làm sao vậy?”



Nhẹ nhàng tiến lên, Thiên Vũ lộ vẻ ân cần.

Vân Báo nghe vậy liền giật mình bừng tỉnh, liếc mắt nhìn Thiên Vũ, phất tay nói: “Ngồi đi, chúng ta trước tiên học tập binh pháp, sau đó ta có chuyện muốn nói với con.”

Thiên Vũ gật đầu, an tĩnh ngồi xuống.

Vân Báo điều chỉnh tâm tình một chút, nhanh chóng khôi phục lại vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Phần còn lại của binh pháp gói gọn trong một câu nói, con nhớ kĩ để sau này lĩnh hội.”

Thiên Vũ nói: “Được, con sẽ cố gắng.”

Vân Báo nhìn vào hai mắt Thiên Vũ nói: “Con nhớ kĩ câu này, Người mạnh thì mặc kệ người, ta trợn mắt cười chém sao Bắc Đẩu.” Thiên Vũ chớp mắt, khó hiểu hỏi: “Câu này là binh pháp sao.” Truyện Thiên Địa Quyết

Vân Báo nói: “Đây chính là tinh hoa của binh pháp, con tự mình lĩnh ngộ đi.”

Thiên Vũ nghiêm mặt nói: “Con sẽ nhớ kĩ.”

Vân Báo cười cười, khuôn mặt trở nên có chút điêu tàn suy sụp, từ trong lòng lấy ra một phong thơ đưa cho Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: “Mở ra xem một chút đi.”

Thiên Vũ ngơ ngác mở phong thư ra, những chữ viết trên thư dĩ nhiên lại là sở học mà nửa tháng qua gã dùi mài học tập, Nguyên Văn. Truyện Thiên Địa Quyết

Mang theo vẻ ngờ nghệch, gã ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Vân Báo, hỏi: “Môn chủ, đây là...?”

Vân Báo cắt đứt câu hỏi của Thiên Vũ, phân phó: “Con đọc câu đầu tiên cho ta nghe xem.”

Thiên Vũ không dám trái lệnh, cúi đầu cẩn thận nhẩm lại, nhẹ giọng ngâm nga:

“Mộng tại lúc nụ hoa vừa hé

Ngẩng đầu cười, cúi xuống má kề vai...

..............................”

Vân Báo gật đầu nói: “Tốt lắm, hoàn toàn chính xác, con cầm lấy thư đi, sau này nếu có cơ hội thì giao nó lại cho Nguyệt Nhi.”

Nghe vậy, Thiên Vũ cả tim lẫn óc nhảy như nai, gã gấp gáp hỏi: “Giao cho tiểu thư? Cô ấy cũng đọc được mấy chữ này sao?”

Vân Báo cười cười, thản nhiên nói: “Nó không biết thì con biết chứ sao?”

Thiên Vũ nghe xong tâm tình kích động vô cùng, không ngờ gã rốt cuộc cũng có cơ hội được gặp lại tiểu thư