Chương 10.3: Toạ đàm

Ánh đèn sau giảng đường chiếu xuống, cô gái trước mặt còn đẹp hơn trong ảnh.

Lần trước đã nhìn từ xa, nhưng đây là lần đầu tiên anh ta nhìn ở khoảng cách gần như vậy.

Ánh mắt của anh ta lướt từ vầng trán đầy đặn đến cánh môi đỏ thắm, đường nét cánh môi của cô rất rõ ràng, hơi chu ra một chút, màu hồng nhạt lấp lánh giống như thạch trái cây mỹ vị làm từ loại trái cây ngon ngọt nhất, cùng với gương mặt thanh thuần cùng với giọng nói mê người này, không có người đàn ông nào không muốn hôn đôi môi này cả.

Suy nghĩ xấu xa hèn hạ lúc tối xông lên não, cổ họng Trần Hạo Triết trở nên khô nóng.

“Khụ, không sao đâu, tôi cũng vừa mới đến, chúng ta vào thôi.”

Anh ta vò đầu, che giấy sự không tự nhiên của mình, Lâm Kinh Mặc lại không bỏ qua bất cứ sự si mê và khác thường nào của anh ta.

Hai người cùng đi vào đại sảnh, còn mười phút nữa là buổi tọa đàm bắt đầu, phần lớn trong đại sảnh là sinh viên học viện kinh tế tài chính, chỉ còn một phần ba chỗ ngồi.

Lâm Kinh Mặc nhìn xung quanh một vòng, quá nhiều người, không tìm thấy Đường Thiên Vũ đâu.

“Ai da…” Lâm Kinh Mặc đi được hai bước, sau đó cơ thể đột nhiên lắc lư, nhỏ giọng kêu một tiếng.

Trần Hạo Triết giữ chặt cổ tay cô theo bản năng, xúc cảm mềm mại như tơ lụa trong lòng bàn tay khiến anh ta hơi thất thần, một lát sau mới phản ứng lại: “Đàn em, em không sao chứ?”

Lâm Kinh Mặc ngẩng đầu nhìn anh ta: “Không sao, chắc là bong gân thôi, tôi nghỉ một chút là được.”

Trần Hạo Triết nhìn cổ chân của cô, ánh mắt Lâm Kinh Mặc nhìn chóng quét quanh giảng đường, vài giây sau, tầm mắt cô mới dừng lại một điểm.

Lúc này Trần Hạo Triết cũng nhìn về phía cô: “Hay là tôi đưa em đến phòng y tế nhé?”

“Không cần đâu, tôi không yếu đuối như vậy, nhìn xem, ổn rồi.” Lâm Kinh Mặc vì muốn biểu hiện mình thật sự không sao, còn nghiêng đầu dậm hai chân.

Đáng yêu không nói nên lời.

Tay Trần Hạo Triết còn nắm chặt cổ tay của cô, nhất thời quên buông ra.

Cho đến khi cô ngượng ngùng lắc tay: “Tôi thật sự ổn rồi.” Trần Hạo Triết mới như tỉnh dậy khỏi giấc mộng.

Không có xúc cảm tuyệt diệu, có chút buồn bã mất mát.

Lâm Kinh Mặc xoay người đi đến hàng ghế thứ tư, nói với Trần Hạo Triết bên cạnh: “Chúng ta ngồi chỗ đó đi, còn ghế trống.”

Trần Hạo Triết nhìn về phía cô chỉ, không có ý kiến gì.



Tọa đàm chưa bắt đầu, xung quanh ồn ào như gáo nước lạnh dội vào chảo dầu nóng.

Đường Thiên Vũ không thích sự hỗn loạn này, cau mày nhắn tin WeChat.

Sau đó trước mặt hiện ra một cẳng chân với tỉ lệ tuyệt đẹp.

Tiếp theo là âm thanh ngọt ngào mềm mại vang lên.

“Ngại quá, cho qua một chút.”

Giọng điệu kìm nén và câu nệ đủ để hiểu chủ nhân của nó thành khẩn như thế nào.

Đường Thiên Vũ nhìn từ dưới chân lên, lướt qua mái tóc xoăn dài, bắt gặp một ánh mắt trong veo ngây ngô.