Chương 39: Sơn trì quỷ ốc thiên (6)

Diện tích phòng ăn rất lớn. Ở

chính giữa có đặt một cái bàn dài, hai người ngồi ở hai đầu chỉ có thể

gào lên để nói chuyện. Trên khăn trải bàn màu trắng thì lộn xộn mấy cái

chén đĩa không, nĩa, còn có thêm ba bốn cây nến đổ.

Phía trên chiếc bàn có một chiếc đèn treo, so với cái trong phòng khách

còn lớn hơn, bất quá không còn sáng nữa. Nhà ăn được chiếu sáng là dựa

vào những chiếc đèn treo tường kia.

Những chiếc ghế làm bằng gỗ được đặt rất lộn xộn, trong đó có mấy cái nằm ngang trên mặt đất đã kết mạng nhện.

Lúc Tự Vũ Nhược Ly nghe được thông báo hệ thống, nàng chẳng qua chỉ

thoáng dừng lại một giây, sau đó liền tiếp tục tìm kiếm, biểu lộ trên

mặt như trước lạnh như băng.

Vẫn là Bi Linh Tiếu Cốt mở miệng nói trước: "Vị đại ca trông có vẻ rất lợi hại kia treo rồi a."

"Lợi hại?" Tự Vũ Nhược Ly hỏi, "Vì sao nghĩ thế?"

"Cấp tương đối cao, lại là game thủ chuyên nghiệp a...." Bi Linh trả lời.

Tự Vũ Nhược Ly dùng kiếm lật một đoạn khăn trải bàn lên, không dừng việc tìm kiếm lại, thuận miệng trả lời: "Cấp của chúng ta cũng sẽ tăng cao,

chúng ta cũng có thể "tự xưng" là game thủ chuyên nghiệp."

"Biểu tỷ... Ngươi lại cãi lời ta." Bi Linh mắt yếu ớt nhìn Tự Vũ Nhược

Ly, lầm bầm: "Hiện tại cả game thủ chuyên nghiệp cũng treo, ngươi vẫn

trấn định như vậy, không sao ư?"

Lúc này, Tự Vũ Nhược Ly từ dưới đáy bàn lấy ra một phong thư, chỉ nói bốn chữ: "Vật phẩm nội dung cốt truyện."

[Tên: Bức thư loang lổ vết mực

Loại: Có liên quan tới nội dung cốt truyện

Phẩm chất: bình thường

Công năng: Không biết

Có thể mang ra khỏi kịch bản: Không

Ghi chú: Một phần nội dung bức thư bị vết mực che mất, không thể nào đọc được. ]

Nàng đưa bức thư cho Bi Linh Tiếu Cốt, đồng thời nói: "Thứ này vốn không có khả năng nằm dưới đáy bàn, chắc là sau khi cái gã "Dũng Giả Vô Địch" kia chết liền bị chuyển đến đây."

Bi Linh nhận bức thư, bắt đầu nhìn một chút, lập tức bỏ vào khoá trong

bọc hành lý bên hông, liếʍ môi: "Ân... Giả sử phong thư này là một trong những manh mối chính để phá giải câu đố, có một loại khả năng chính là

người mang theo bức thư này sẽ phải chịu sự tập trung công kích của sức

mạnh không biết nào đó trong phòng này, rơi vào hoàn cảnh thập phần nguy hiểm, cho nên..."

"Cho nên ngay cả game thủ chuyên nghiệp cũng chết rồi ư?" Tự Vũ nói tiếp.

"Ân... Thế nhưng rất lạ a...." Bi Linh nói: "Bọn hắn có bốn người, vì

sao chỉ chết một, hơn nữa còn là người mạnh nhất? Chẳng lẽ..."

"Không cần "chẳng lẽ" nữa." Tiếng nói của Phong Bất Giác bỗng vang lên,

hắn từ cửa ra vào đi đến: "Rất rõ ràng là chúng ta chia nhau hành động

đấy."

Tự Vũ và Bi Linh đều quay đầu nhìn phía hắn, Phong Bất Giác nói tiếp:

"Hơn nữa dựa vào việc hắn vậy mà bị vùi dập giữa chợ thì cái "mạnh nhất" này cũng nên đánh thêm một dấu chấm hỏi."

"Cấp của hắn cao hơn ngươi, hơn nữa lại là game thủ chuyên nghiệp." Tự

Vũ nói với Phong Bất Giác, nàng trực tiếp đem lời Bi Linh dùng để thuyết phục mình rập khuôn nói lại một lần.

"Cấp bậc của ta cũng sẽ cao hơn, ta cũng có thể "tự xưng" game thủ

chuyên nghiệp, như vậy chính là mạnh mẽ ư?" Phong Bất Giác thuận miệng

trả lời.

Bi Linh che miệng cười trộm, xém chút nữa là ra tiếng.

Tự Vũ Nhược Ly thần sắc khẽ biến: "Ngươi tới bao lâu rồi?"

"Vừa xong, sao vậy?" Phong Bất Giác nói, hắn xác thực không có nghe được đối thoại của hai người lúc trước, chỉ nghe thấy câu cuối cùng của Bi

Linh kia.

Tự Vũ trầm mặc hai giây, nói: "Nhiệm vụ phụ tuyến Quỷ cung là do ngươi phát hiện ra hay sao?"

"Đúng vậy a." Phong Bất Giác trả lời: "Ta đã tìm được đoạn thứ nhất và

thứ năm, hai đoạn còn lại là do các ngươi phát hiện đấy sao?"

Bi Linh lắc đầu phủ định nói: "Không có, ngược lại cạm bẫy trên đường thì gặp không ít."

Tự Vũ lại hỏi, "Quỷ cung đến tột cùng là thứ gì? Chữ viết ư? Hay là một loại vật phẩm?"

"Là một bài thơ." Vương Thán Chi cũng xuất hiện ở cửa ra vào phòng ăn, Long Ngạo Mân ở ngay bên cạnh hắn.

"Đến thật đúng lúc." Phong Bất Giác nói: "Các ngươi đã tìm được đoạn nào rồi?"

"Tin tốt là... chúng ta đã tìm được hai đoạn." Long Ngạo Mân nói.

"Tin xấu là.. chúng ta không nhớ được." Vương Thán Chi vẻ mặt không cho là nhục, ngược lại có biểu hiện quang vinh.

"Đại khái thuật lại vài câu có ấn tượng đi." Phong Bất Giác nói ra.

Hai người bảy mồm tám lưỡi mà thảo luận nói bốn năm câu mình nhớ.

Sau khi Phong Bất Giác nghe xong liền nói: "Hẳn là đoạn thứ hai và thứ

ba..." Sau đó, hắn làm một sự tình rất kinh người. Hắn đem hai đoạn Tiểu Thán và Long ca tìm được nói nguyên vẹn một lần, hỏi bọn hắn có đúng

hay không.

"Giác ca... Chuyện gì vậy?" Vương Thán Chi cả kinh hỏi, "Ngươi âm thầm theo dõi chúng ta?"

"Căn phòng này là dựa vào một nơi trong ký ức của ta ở hiện thực mà ra

đời đấy. Kỳ thật, ta là một tên sát nhân liên hoàn điên cuồng, nơi này

là một trong những cứ điểm của ta." Phong Bất Giác bình tĩnh nói: "Quỷ

cung mà các ngươi thấy là do những lúc ta rảnh rỗi không có chuyện gì

làm nên ghi ở trên tường."

Cái cằm của Vương Thán Chi như rớt xuống đất, miệng mở rộng, trợn to mắt nhìn Phong Bất Giác. Đầu hắn lúc này loạn thành một bầy.

Sau 10 giây, Phong Bất Giác nói với hắn: "Đến bây giờ còn không kịp phản ứng được đây là nói đùa thì cũng chỉ có mình ngươi rồi."

"Ha ha ha..." Long Ngạo Mân đột nhiên cười ra tiếng. Vừa rồi hắn rất

nhanh liền hiểu là Phong Bất Giác đang nói giỡn, chẳng qua là hắn cảm

thấy cười cũng không ổn lắm, nhưng phản ứng tin là thật của Vương Thán

Chi thật sự làm cho người ta không nói được gì.

"Vị Phong tiên sinh này, cười nói xong rồi, có thể nói một chút tình

hình thực tế không?" Bi Linh nói: "Ngươi nếu như biết rõ trình tự những

đoạn kia, hơn nữa cả nội dung cũng nhớ hết, vậy khẳng định là biết rõ

xuất xứ của bài thơ "Quỷ cung" này rồi?"

Phong Bất Giác nói: "Bài thơ này lấy từ truyện ngắn "The Fall of the

House of Usher" của Allan Poe. Ta tin rằng kịch bản này cũng là dựa vào

truyện ngắn này mà sinh ra đấy." Hắn ngồi lên ghế: "Các ngươi có ai đọc

qua chưa?"

"Chưa~" ngoại trừ Tự Vũ Nhược Ly, ba người khác đều như học sinh tiểu

học bị kêu lên trả lời câu hỏi của giáo viên mà kéo dài âm thanh trả

lời.

"Chưa thì tốt, tiểu thuyết của hắn thật ra cũng không có gì hay ho cả."

Phong Bất Giác nói: "Poe là một tên lưu manh tri thức, mấy thứ như đánh

bạc, say rượu hắn đều dính tới, kể cả truy tìm ngự tỷ hoặc lấy loli. Cả

đời cầm bút châm biếm người khác không biết mệt, phần lơn tiểu thuyết

đều chỉ mang bầu không khí nặng nề, bỏ qua tình tiết, có khi còn làm

chút hành vi đầu cơ trục lợi như tại đoạn mở đầu "Ligeia", hắn tùy tiện

bịa một đoạn văn, thêm dấu gạch ngang rồi nói là lời bình của Joseph

Granville. Nếu như thế kỷ mười chín có google hay baidu thì người này

sớm đã bị giới bình luận kéo ra ngoài dạo phố rồi."

"Nghe ngươi có vẻ châm biếm a..." Tự Vũ Nhược Ly lạnh lùng nói.

"Nghe có vẻ như ngươi hâm mộ nên ghen tị a......" Bi Linh Tiếu Cốt quăng ánh mắt khinh bỉ.

"Càng nghe càng thấy giống ngươi a......" Vương Thán Chi nói.

"Phong huynh ngươi nên tự trọng a......" Long Ngạo Mân không biết nên nói gì, chỉ có thể khuyên hắn một chút.

Phong Bất Giác đứng lên, mặt không đổi sắc sống chết chống đỡ: "Có biết một... hai... Mà thôi, không có gì..."

"Ngươi cả bài thơ kia cũng có thể thuộc thì đừng giải thích nữa." Tự Vũ ngắt lời nói.

"Vị tỷ tỷ này..." Phong Bất Giác nói.

"Ngươi bao nhiêu tuổi mà gọi ta là tỷ tỷ a."

"Vị muội tử này..."

"Ngươi thử nói lại một lần nữa xem."

Phong Bất Giác hít sâu một hơi: "Như nữ hiệp... Kỳ thật con người ta là

tương đối bác văn cường ký (Dg: tinh thông đủ loại văn) đấy..."

"Phong tiên sinh, ngươi thật sự không cần giải thích với ta." Khóe miệng Tự Vũ Nhược Ly lộ ra một tia mỉm cười không dễ nhận ra.

Phong Bất Giác đại khái ngây ngốc ba giây, sau đó như không có gì xoay người nói: "Hôm nay gió thật lớn..."

Long Ngạo Mân cũng cảm giác được chút ngượng ngùng, nói, "Phong huynh,

cho dù bị vạch trần rồi thì cũng không nên quá để ý đâu. Chúng ta vẫn

nên tiếp tục tìm manh mối a."

Phong Bất Giác thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, thầm nghĩ: Ngươi

nha, nói thẳng nửa câu sau chẳng phải tốt hơn ư, nửa câu trước là để bổ

đao ta sao?

"Đúng rồi, ta đang muốn hỏi các ngươi, các ngươi không cảm thấy kỳ quái

sao?" Phong Bất Giác nghiêm mặt nói: "Vì sao tất cả chúng ta đều tới

phòng ăn rồi? Hẳn là do kết cấu phòng biến hóa, nhưng chúng ta cùng lúc

tập trung lại, có phải có nghĩa là..."

Lời còn chưa dứt, chỉ nghe "Phanh" một tiếng. Cánh cửa duy nhất trong phòng ăn bỗng tự động đóng lại.