Chương 27: Cắn Nuốt, Đối Xử Với Cô Nhân Từ Quá Rồi

Cố Nhược Hy bỗng nhiên nhắc chân đá mạnh vào cẳng chân Kỳ Thiếu Cần.

Kỳ Thiếu Cần không kịp đề phòng, đau đến mức mặt mày xanh mét, vẻ âm u lóe lên dưới đáy mắt, như bão táp xông đến: “Cô dám đá tôi sao?”

Giọng điệu hung hãn của anh ta vang lên, anh ta hoàn toàn không thể tin được cô gái nhỏ này lại ra tay đánh mình một lần nữa. Lần trước ở bờ biển, cô đánh mặt anh ta, hại anh ta không dám ra đường trong mấy ngày. Anh ta còn tìm cô tính sổ món nợ này, vậy mà cô lại dám ra tay đánh anh ta lần nữa!

Trên đời này, cô là cô gái đầu tiên có can đảm dám đánh anh ta! Anh ta chính là Kỳ Thiếu Cần, là thái tử của tập đoàn Kỳ thị, là người khiến cho bao nhiêu người vừa nghe đến đã sợ mắt mật!

“Cố Nhược Hy, tôi đối xử với cô quá nhân từ rồi đúng không?”

Bỗng nhiên anh ta siết chặt đầu của Cố Nhược Hy, ép cô ngửa đầu nhìn vào mắt anh ta.

Sự phẫn nộ của anh ta thô bạo tấn công bao phủ xung quanh cô, ép cô phải cầu xin thương xót cho thật êm tai dưới lửa giận của anh ta. Nhưng cô vẫn cứ im lặng bình tĩnh nhìn anh ta, không hề lùi bước, cũng không hề sợ hãi.

Kỳ Thiếu Cần nhìn đôi mắt trong suốt như suối của cô, nhìn thấy bóng dáng phẫn nộ của mình phản chiếu trong đôi mắt trong suốt đó, không hiểu tại sao anh ta lại bại trận, phẫn nộ cuồn cuộn dưới đáy lòng đã dần dần tan rã.

Anh ta hừ lạnh một tiếng, hất Cố Nhược Hy ra, giữ vững vẻ khinh thường vốn có của mình.

Cố Nhược Hy lười dây dưa với anh ta, không ngờ anh cô đã chạy đến, đứng trước mặt cô với tư thế bảo vệ, hô to về phía Kỳ Thiếu Cần: “Không cho anh ức hϊếp em Nhược Hy!”

Sự bảo vệ của anh trai khiến Cố Nhược Hy rất cảm động, cô nắm tay anh trai từ phía sau, nhẹ nhàng lắc đầu với anh. Cô hiểu rõ sự điên cuồng của Kỳ Thiếu Cần, không thể làm cho anh trai đắc tội con quỷ này.

Kỳ Thiếu Cần không thèm nhìn Cố Nhược Dương, ánh mắt vẫn tập trung trên người Cố Nhược Hy, hàm chứa cái vẻ muốn xông lên cắn nuốt cô. Cố Nhược Hy cắn môi dưới, nhét điện thoại của mình vào tay Kỳ Thiếu Cẩn, cố chấp nhưng quật cường kiên định mà nói với anh ta.

“Anh gửi số tài khoản của mình cho tôi đi.”



Kỳ Thiếu Cần cầm điện thoại trong bàn tay, điện thoại còn giữ chút nhiệt độ cơ thể của Cố Nhược Hy: “Cô nói gì?”

Anh ta không nghe làm chứ, vậy mà cô lại đưa anh ta một triệu?

“Tôi nói anh đưa số tài khoản của anh cho tôi!” Cố Nhược Hy nói lại lần nữa.

*Cô không có nhiều tiền như thế này, Cố Nhược Hy!” Kỳ Thiếu Cần nheo đôi mắt tối tăm lại, giống như không thể hiểu được Cố Nhược Hy đang nghĩ gì. Anh ta biết rõ hơn ai hét, Có Nhược Hy rất nghèo, ngay cả tiền điện nước còn phải thiếu, làm sao bỗng nhiên có nhiều tiền như thế? Nghe nói cô còn bỏ tiền ra lo lắng tiền thuốc cho mẹ mình!”

“Đó là chuyện của tôi! Tôi trả tiền cho anh, chuyện này chấm dứt!” Cô không muốn dính dáng một chút gì đến Kỳ Thiếu Cần, ngày ấy ở bờ biển, hình ảnh suýt chút nữa cô bị Kỳ Thiếu Cần dìm chết trong nước, bây giờ vẫn còn nhớ như in trong đầu, vẫn còn sợ hãi.

Cảm giác vừa hận vừa sợ đan xen vào nhau, khiến cô muốn âm thầm tránh xa anh ta.

Kỳ Thiếu Cần trợn mắt liếc Có Nhược Hy, lấy điện thoại của Cố Nhược Hy gọi vào điện thoại mình để lấy số điện thoại cô, sau đó nhắn số tài khoản của mình vào điện thoại cô, còn cười âm hiểm mà nói: “Tôi không nhận tiền trả góp.”

Cố Nhược Hy giật điện thoại lại, chuyển số tiền một triệu mà anh ta mở miệng muốn vào tài khoản của anh ta bằng điện thoại trong một phút.

Khi Kỳ Thiếu Cần nhìn thấy tin nhắn chuyển khoản đến, thấy rõ ràng số tiền trong tin nhắn, lúc này anh ta mới kinh ngạc nhướng cao mày. Ánh mắt hung ác nham hiểm của anh ta lia về phía Cố Nhược Hy, phẫn nộ rống to.

“Cố Nhược Hy, cô giàu đấy!”

Cố Nhược Hy không thèm liếc nhìn Kỳ Thiếu Cần cái nào, kéo anh trai mình rời khỏi bãi đỗ xe mà không quay đầu lại lần nào.

Kỳ Thiếu Cần đá một cước vào lốp xe, nổi giận gầm lên: “Được lắm Cô Nhược Hy! Có bản lĩnh đấy! Tôi coi cô còn có bao nhiêu cái “một triệu” nữa!”

Cố Nhược Hy mua cho anh mình sữa khoai môn mà anh thích nhất, hy vọng anh có thể quên đi nỗi sợ ở bãi đỗ xe. Hai người cùng ngồi ở ghế dài trong công viên ở bệnh viện, anh trai cầm cốc sữa lạnh trong tay, cúi đầu rất thấp, không hề uống sữa.



“Xin lỗi em Nhược Hy.” Cế Nhược Dương nhỏ giọng nói.

Trong lòng Cố Nhược Hy đau xót, bèn nhẹ nhàng xoa đầu anh trai như dỗ dành một đứa bé nhận lỗi: “Không sao cả, đã qua rồi, sau này anh hứa là không đi lung tung nữa nhé? Hơn nữa mấy cái tên nhà giàu ở bãi đỗ xe rất là ngang ngược, lái xe không bao giờ nhìn người, rất nguy hiểm đấy.”

Cố Nhược Hy cầm bàn tay bị thương của anh mình, cần thận dán băng keo lên: “Có phải là anh còn đau lắm không?”

Cố Nhược Dương lắc đầu, giương đôi mắt trong vắt nhìn Cố Nhược Hy, gương mặt chìm trong ánh mắt trời, cực kỳ tuần tú, rất là đẹp trai, nhưng IQ chỉ có ba tuổi.

Trong lòng Cố Nhược Hy tê tái, nước mắt rơi xuống.

“Em Nhược Hy, anh muốn…” Cế Nhược Dương cúi đầu, thì thào: “Dì Trần làm hộ công xong còn phải đến bãi đỗ xe lau xe.

Dì nói người giàu sẽ cho rất nhiều tiền boa, dì ấy không muốn làm hộ công nữa. Anh cũng muốn kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, cho em đi học, để em Nhược Hy không cần vất vả như vậy nữa.”

Rốt cuộc Cố Nhược Hy không nhịn được nữa, lao vào l*иg ngực anh trai, nước mắt tuôn rơi đây mặt. Cố Nhược Dương bắt đầu luống cuống, vội vàng ôm lầy Cố Nhược Hy, nhẹ nhàng vỗ bờ vai gầy yếu của cô, an ủi cô với giọng thì thầm căng thẳng: “Đừng khóc, đừng khóc, em gái ngoan, em gái ngoan, đừng khóc.”

Cố Nhược Hy chôn đầu trong ngực anh trai, cố gắng nhịn tiếng khóc nhưng nước mắt vẫn tuôn rơi như suối, không thể ngừng được.

Ở xa xa, một chiếc xe thể thao chạy vào bệnh viện, Lục Nghệ Thần bước xuống xe, sau đó có một cô gái tóc quăn màu nâu mặc váy dài Bohemian bước xuống khỏi xe, thân thiết ôm lấy cánh tay Lục Nghệ Thần, dịu dàng tựa vào vai anh.

Lục Nghệ Thần cưng chiều mà gõ vào cái mũi xinh đẹp của cô ấy, anh đang định đi vào bệnh viện với cô ấy, bỗng nhiên lại dừng bước. Cùng hướng mặt trời, anh híp mắt nhìn về phía công viên xanh mát xán lạn kia…

Anh nhìn thấy rõ ràng trong đám cây xanh xanh ấy, trên chiếc ghế dài màu trắng, bóng lưng một cô gái nhỏ bé yếu ớt đang rúc đầu vào ngực một người đàn ông.

Cô gái nhỏ kia luôn mặc chiếc áo T-shirt màu trắng, quần jean màu xanh lam không thay đổi, cho dù là cách rất xa nhưng anh liếc mắt một cái là nhận ra ngay Cố Nhược Hy.