Chương 35: Động Tâm, Cần Thận Tỉ Mi

Chăm Sóc Của Anh Kỳ Thiếu Cần đứng ở trên bậc thang trước cửa, ngón cái mau vết máu trên khoé môi, ánh mắt hung ác nham hiểm, từ trên cao nhìn xuống nhìn chằm chằm Lục Nghệ Thần. Giễu cọt hừ một tiếng, không ngờ là bọn họ gặp lại, lại là tình huống như vậy.

Cố Nhược Hy sợ đến toàn thân run lên, càng kéo chặt Lục Nghệ Thần, rất sợ người duy nhất cho cô cảm giác ôm ấp an toàn này, sẽ đầy cô ra.

Lục Nghệ Thần nhận ra sự sợ hãi của cô, ôm hai cánh tay run rẫy của cô, siết chặt lại, sau đó mở cửa xe, nhét Cố Nhược Hy vào trong xe, ném ra một câu nói, sau đó đóng chặt cửa xe..

“Thành thật ở đây một chút.”

Cố Nhược Hy cần thận xuyên thấu qua cửa xe, nhìn bóng lưng kiêu ngạo hoàn toàn ngăn cản ánh mắt của Kỳ Thiếu Cần, phong bế ở bên trong xe, là nơi an toàn kiên định nhất, trong ngực chậm rãi tràn đầy một loại cảm giác ấm áp. Cắn môi trên, mùi máu tanh còn lưu lại, lại đột nhiên cảm thấy khoé mắt nóng lên.

Lục Nghệ Thần chậm rãi bước thong thả về phía Kỳ Thiếu Cần, vẻ mặt hờ hững, không có một tia phập phòng, thật giống như Kỳ Thiếu Cần phẫn nộ tức giận trước mặt, chẳng qua chỉ là con ngựa hung bạo không chút sức uy hϊếp.

Mà đáy mắt Lục Nghệ Thần mới vừa rồi ẩn nắp huỷ diệt, cũng bởi vì người trước mặt là Kỳ Thiếu Cần, cuối cùng vẽ lên một dấu lặng(*).

() Dấu lặng là ký hiệu thuộc hệ thống ký hiệu nhạc phương Tây, được sử dụng nhằm thể hiện một khoảng dừng trong tác phẩm. Có nhiều loại dấu lặng ứng với nhiều biểu tượng khác nhau để biểu thị các độ dài ngừng nghỉ khác nhau.

Cố Nhược Hy nắm chặt chốt cửa xe, căng thẳng nhìn quanh ngoài xe, nhìn hai người lạnh lùng đối mặt, thật sợ sẽ có chuyện gì đáng sợ xảy ra. Nhưng đợi rất lâu, bọn họ cũng chỉ lạnh lùng đứng sóng đôi, không mở miệng nói chút nào, thiên quân vạn mã sát phạt, cũng chỉ gϊếŧ trăm nghìn trận trong ánh mắt của hai người.

Kỳ Thiếu Cần chợt cười rộ lên, mang theo mùi vị tàn khốc, ánh mắt vô cùng lạnh lùng liếc Cố Nhược Hy bên trong xe.

Toàn thân Cố Nhược Hy căng thẳng, nhanh cúi đầu tránh đi.

Một câu Lục Nghê Thần cũng chưa nói, hờ hững xoay người lên lên, nỗ máy, một chiếc xe hoa lệ vầy đuôi, nhanh chóng phi đi, rời khỏi khu biệt thự sang trọng này.

Vẻ mặt Kỳ Thiếu Cần dữ tợn nhìn chằm chằm xe rời xa, một cước dùng sức đạp lên cửa, phát ra tiếng cót két.

Xe của Lục Nghệ Thần đậu ở khách sạn Hoàng Thành, lúc xuống xe, dùng áo khoác che hoàn toàn Cố Nhược Hy, không cho bất kỳ ai nhìn thấy vẻ chật vật của cô. Một đường đều ôm lấy cô, cho cô cảm giác ấm áp.

Về phòng, anh ôm Cố Nhược Hy vẻ mặt còn hoảng loạn, trực tiếp đi đến phòng tắm. Anh muốn giúp cô cởi đồ đã nhuốm máu, cô vẫn liều chết cầm lấy cổ áo không buông như trước, không có cánh nào đi ra từ trong sợ hãi lúc nãy.

“Tôi sẽ không làm gì cô.” Anh đã cam kết như thế, nhưng cô vẫn không chịu buông tay.

Cuối cùng, anh ném vòi sen cho Cố Nhược Hy, để khăn tắm xuống rồi đi nhanh ra ngoài.

Cố Nhược Hy tắm trong nước thật lâu, mới cảm thấy tây sạch được mùi vị của Kỳ Thiếu Cần. Trùm khăn tắm đi ra, đứng ở cửa phòng tắm, không dám nhìn tới Lục Nghệ Thần đang đứng trước cửa số hút thuốc. Bây giờ mới ảo não, không nên ôm Lục Nghệ Thần làm bến cảng ấm áp, hình như có chút muộn rồi.

Bọn họ từng có quan hệ đó, anh lại cảm thấy cô có ý đồ riêng mà tiếp cận, hiện tại trùm khắn tắm đứng ở trong phòng của anh, thực sự rất lúng túng.



“Qua đây.” Lục Nghệ Thần dí tắt đầu thuốc lá, ngồi trên ghế sofa, ra hiệu Cố Nhược Hy qua đây.

Cố Nhược Hy cần thận cất bước, cúi đầu đứng trước mặt anh, anh lôi cô ngồi xuống, cô lại khẩn trương đến đứng lên lần nữa.

Lục Nghệ Thần nghiêng đôi mắt nhìn cô, không khỏi buồn cười, cầm lấy một miếng không y tế đã chuẩn bị xong: “Chỉ là bôi thuốc cho cô.”

Cố Nhược Hy cắn môi, rốt cuộc ngồi xuống, nhìn người đang cân thận bôi thuôc trước mặt, đáy lòng nổi lên một loại cảm giác khác thường rất phức tạp.

“Vẫn nên để tôi tự mình làm đi.” Cố Nhược Hy nhanh né tranh đi. Vết thương ở xương quai xanh, tuy anh rất cận thận, cũng không nhìn nơi khác, nhưng dáng vẻ vẫn rất kỳ lạ, trong lòng hỗn loạn.

Lục Nghệ Thần nhàn nhạt nhìn cô một cái, thấy gò má cô đều đỏ, hơi cong khoé môi, giọng nói bình thản không có chút tình cảm nào: “Đừng suy nghĩ lung tung.”

Mặt Cố Nhược Hy càng đỏ hon, lại không tiện né tránh. Động tác của anh rất nhẹ, cũng rất dịu dàng, thậm chí không làm đau cô. Xức thuốc mỡ, cuỗi cùng lại dùng băng dán dính lên băng gạc, che lại vết cắn thật sâu trên xương quai xanh.

Cô cảm thấy rất ngượng ngùng, loại vết thương này, vậy mà để cho anh tới xử lý, không biết anh sẽ nghĩ như thế nào về cô.

“Chúng tôi không có…” Cô muốn giải thích, đột nhiên cảm thấy không cần giải thích với anh làm gì, giữa bọn họ cũng không có quan hệ gì.

“Tôi biết.” Anh lằng lặng dọn dẹp xong bông y tế trên bàn, khi thấy trên bông y tế ngắm dần tí vết máu, tâm tình bình tĩnh trở lại, đột nhiên lại khó chịu. Mạnh mẽ chết trụ, lạnh lùng lạnh nhạt cứng rắn nói với cô, không biết là đang xoa dịu cô, hay là đang xoa dịu mình. Dựa trên ghế sofa, rồi lại đốt một điều thuốc.

Cố Nhược Hy cuối đầu, tóc dài ầm ướt rủ xuống nơi cổ tay lành lạnh.

Trầm mặc hồi lâu, tàn thuốc giữa ngón tay anh, bùng cháy màu đỏ.

“Đều trôi qua rồi.” Giọng anh trầm thấp, mang theo vài phần dịu dàng mà ngay cả chính anh cũng không phát hiện.

Cố Nhược Hy kinh ngạc nhìn về khuôn mặt anh tuần giấu sau khói thuốc, tim không khỏi ấm áp. Không rõ vì sao bỗng nhiên anh đối tốt với cô như vậy. Nghĩ lại thì hình như vẫn không làm ra chuyện quá đáng gì, ngoài lời nói châm chọc ra, mặc dù khiến người khác không yêu thích, nhưng cũng không phải rất đáng ghét. Dù sao sai lầm ban đầu là do cô tạo thành.

“Tôi muốn…” Cô cúi đầu: “Ngủ một chút, có thể chứ?”

Chẳng biết tại sao, cô lại tín nhiệm đối với Lục Nghệ Thần như vậy, có ý nghĩ nghỉ ngơi một lúc trên giường anh. Nhưng nghĩ lại lại cảm thấy rất không bình thường, liền nhanh chóng lắc đầu: “Tôi đi về.”

Cô ba chân bốn cẳng vội vàng đứng dậy, lại bị anh níu lại.

Anh dí dí đầu thuốc lá, lôi kéo cô đi vào phòng tắm. Cô sợ hãi vội giãy dụa, vẫn không thể nào thoát khỏi sức mạnh của anh.

Đang lúc cô kinh sợ, anh cầm lấy máy sấy tốc, bật lên thì thi đến trước mặt cô, cô hốt hoảng nahnh tránh đi.



“Cô gái nhỏ, cô suy nghĩ nhiều quá rồi.”

Tôi đã 22 tuổi rồi, không phải là cô gái nhỏ.”

Lục Nghệ Thần a một tiếng, giương mặt của cô giống như chưa trưởng thành, còn mang một chút vẻ ngây thơ khiến cho người muốn bảo về. Nếu một đêm kia có bật đèn, thấy được mặt của cô, anh sẽ nhầm cho cô là cô gái vừa tròn 18 tuổi, tuyệt đối sẽ không ăn cô.

Lục Nghệ Thần không nói lời nào, yên lặng giúp cô sấy khô từng chút mái tóc dài ẩm ướt.

Cố Nhược Hy ngắẳng đầu nhìn trong giương, dáng vẻ anh chăm chú sấy tóc cho cô, trong lòng mềm mại, giống như có thứ gì hoà tan.

“Anh…” Cô do dự, mở miệng nói rất nhỏ: “Anh thường sấy tóc cho cô gái khác hả…” Nếu không sao lại thuần thục như vậy.

Anh nhàn nhạt đáp lại một tiếng, cô lại có cảm giác thất vọng cùng chua xót.

“Tôi có một cô em gái, em ấy rất không biết chăm sóc mình.”

Anh rất nghiêm túc sấy khô mái tóc dài ầm ướt của cô, rất thích cảm xúc sợi tóc của cô tuột khỏi ngón tay anh, càng cố chấp sợi tóc của cô, không đành lòng buông ra.

Cố Nhược Hy không biết làm thế nào, vì trong câu trả lời của anh, lại có một chút vui mừng. Quay đầu nhìn anh, sợi tóc của cô từ trong tay anh rơi ra: “Làm em gái của anh, nhất định rất hạnh phúc.”

“Ừ, bình thường em ấy đều nói như vậy.” Lục Nghệ Thần kéo Cố Nhược Hy rời khỏi phòng tắm.

Cố Nhược Hy vẫn cảm thấy, cô gái có anh trai, sẽ là cô gái hạnh phúc nhất thế giới: “Tôi cũng có anh trai, bình thường anh ấy của hay bảo vệ tôi.”

Lục Nghệ Thần bảo Cố Nhược Hy nằm trên chiếc giường mềm mại, đắp chăn cho cô: “Sáy khô tóc mới có thể ngủ được.”

Tim Cổ Nhược Hy lại ấm áp, thấy anh xoay người muốn rời đi, cô vô thức giơ tay lên, níu lấy cổ tay anh.

“Có thể hay không…” Cô cắn môi, có chút ngượng ngùng mở miệng.

“Cái gì?”

Cố Nhược Hy lại cắn môi dưới, rủ xuống mi mắt thật dài: “Tôi…

còn có chút… sợ…”

Lục Nghệ Thần nhẹ cong khoé môi, ở hơi thở của riêng anh đồng hành, dần dần chìm vào mộng đẹp.