Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hạ Ai Cũng Biết Tý Võ Công Mà Nhỉ?

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đặng Lệ cũng thật thông minh, không làm rõ mọi chuyện cũng không phản đối, càng không trả lời trực tiếp, nhưng cô ta lại tạo ra cảm giác “Đúng như đã nói.”

Tôi không khỏi nghi ngờ những lời bàn tán trên mạng đều là do chính cô ta lan truyền.

Dù sao thì cũng không ai đủ khả năng tra ra được thân phận của tôi.

Có lẽ do tôi cười quá lớn tiếng, Đặng Lệ ném cho tôi ánh mắt hình viên đạn, không ngờ lại phát hiện ra tôi đang đứng cạnh ông Vương.

Cô ta dịu dàng thướt tha đi tới, khiến cho cả ống kính camera cũng hướng về nơi này.

“Diệp Lưu Niệm, cô giả dối quá đấy.”

“Trước đó rõ ràng đã từ chối lời mời của chương trình, sau khi nghe nói giám đốc Thẩm cũng tham gia lại cố chen chân vào chương trình.”

“Bây giờ lại lôi kéo làm quen với ông Vương.”

“Chúng ta là minh tinh, ít nhất cũng phải có chừng mực chứ.”

Khá lắm! Nói mấy câu như ụp phân vào đầu tôi.

Như ý muốn của cô ta, phần bình luận điên cuồng spam:

[ Không nhìn ra, ai mà có dè Diệp Lưu Niệm lại là người như thế.]

[Tôi còn tưởng cô ấy chỉ là người đẹp vô tích sự, không ngờ lại mưu mô đến thế.]

Đặng Lệ chê bôi tôi xong, lại giả đò quay sang nịnh bợ ông Vương.

“Ông Vương, ngưỡng mộ đã lâu.”

“Trước đây tôi luôn muốn đến kính thăm ngài nhưng không có cơ hội, thực sự rất tiếc nuối.”

Có tìm mỏi mắt cũng không thấy ai so được với địa vị của ông Vương trong giới kinh doanh.

Đặng Lệ tính toán rất khôn ngoan, chỉ cần có thể nói vài câu với ông Vương, địa vị của cô ta cũng theo đó mà tăng lên.

Chỉ có điều…

Ông Vương thờ ơ liếc nhìn bàn tay đưa ra của Đặng Lệ, không hề bắt tay trước công chúng như mong muốn của cô ta mà chỉ lạnh lùng nói:

“Đừng tiếc.”

“Bởi vì cho dù cô có đến kính thăm, tôi cũng không tiếp.”

“Đến ông chủ của tập đoàn các cô muốn gặp tôi cũng phải hẹn trước ba tháng, nói gì đến một người nhỏ nhoi kẻ thấp kém như cô?”

Sắc mặt Đặng Lệ thoáng chốc đã tái mét, bầu không khí lúc đó cực kỳ ngượng ngùng.”

Ngay trong lúc im lặng ấy, ông Vương nho nhã lịch sự làm tư thế mời tôi:

“Không biết tôi có vinh dự được mời cô Diệp đây uống một chén trà chăng?”

Tôi nhướng mày gật đầu rồi đi theo ông Vương vào nhà ăn, để lại mọi người ngơ ngác nhìn nhau.

Phần bình luận còn điên cuồng hơn vừa nãy:

[Ai có thể giải thích chuyện gì vừa xảy ra giùm tui không?]

[Ông Vương sao lại cung kính với người đẹp mà rỗng tuếch như Diệp Lưu Niệm đến thế?]

[Người phải xấu hổ nhất chắc cú là Đặng Lệ rồi, giữa nơi công cộng mà bị bẽ mặt thế.]

[Ha ha ha ha, buồn cười với ông Vương quá đi mất.]
« Chương TrướcChương Tiếp »