Chương 6

Tên cầm đầu kia cười âm hiểm:

“Phát sóng trực tiếp phải không? Tôi rất muốn biết có ai muốn xem phát sóng trực tiếp vụ tàn sát con tàu này không?”

“Minh tinh bọn mày không phải hay ho lắm sao?”

“Từ giờ trở đi, mỗi một mạng người trị giá một trăm triệu*.”

(Một trăm triệu tệ xấp xỉ 342 tỷ.)

“Trả được thì tất nhiên tao giữ lại mạng cho chúng mày.”

“Còn không thì cứ nửa tiếng tao gϊếŧ một đứa, ném xuống biển cho cá ăn!”

Phần bình luận điên cuồng spam:

【 Chuyện gì đang xảy ra vậy? Lính đánh thuê sao?】

【 Thật hay đùa vậy! Nhanh báo cảnh sát đi!】

【 Hình như đây là vùng biển quốc tế, muốn tới chỗ đó cần rất nhiều thời gian, huống chi còn có nhiều con tin như vậy!】

Đặng Lệ là người đầu tiên khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi đầy mặt.

“Đưa tiền, tôi đưa tiền cho mấy người!”

“Đừng gϊếŧ tôi!”

Trợ lí của Đặng Lệ nhỏ giọng nhắc nhở:

“Chị Đặng, chúng ta lấy đâu ra nhiều tiền thế!”

“Nhiều nhất cũng chỉ được năm mươi triệu*.”

(năm mươi triệu xấp xỉ 171 tỷ.)

Tên cầm đầu lính đánh thuê nghe được cuộc đối thoại này, sắc mặt không tốt:

“Chúng mày hợp lại chơi tao à?”

“Vậy bắt đầu từ mày đi!”

Nói rồi hắn duỗi tay bắt lấy Đặng Lệ, Đặng Lệ gần như bị dọa sợ choáng váng, theo bản năng chĩa vũ khí duy nhất trong tay – con dao tỉa lông mày bình thường vào tên thủ lĩnh, muốn bảo vệ chính mình.

Đối phương liền cười mỉa mai:

“Chỉ bằng cái này?”

“Mày đùa tao à?”

“Nếu mày có thể dùng thứ này làm tổn thương tao, tao sẽ tặng mày danh hiệu chúa tể biển cả.”

Tôi nhịn không được phá ra cười.

Tên cầm đầu híp mắt nhìn về phía tôi:

“Mày cười cái gì?!”

Tôi bắt chéo chân, lắc lắc ly rượu Champagne trong tay:

“Không phải là một lũ khốn sống trên sông sao?”

“Chúng mày sao lại chạy tới biển?”

Đối phương thẹn quá thành giận:

“Còn có đứa muốn chết!”

“Được! Tao gϊếŧ mày đầu tiên!”

Trong nháy mắt, họng súng đen nhắm ngay vào trán tôi, mọi người có mặt tại hiện trường hét chói tai không ngừng.

Tôi ung dung đứng lên, sửa sang lại chiếc váy lụa đen dài của mình.

Sau đó tiến tới cạnh Đặng Lệ, tôi duỗi tay ra một cách lịch sự và duyên dáng:

“Cho mượn dùng chiếc dao tỉa lông mày được không?”

Đặng Lệ bị dọa sợ đến choáng váng, theo bản năng đưa dao tỉa lông mày cho tôi.

Tên cầm đầu đám lính đánh thuê đứng bên cạnh cười ác độc:

“Cô em rất yêu cái đẹp hử?”

“Chà chà, đúng là một mỹ nhân. Cô em nếu có thể cùng anh em ông đây vui đùa một chút, biết đâu ông đây có thể để cô em sống thêm mấy ngày.”

Tôi lắc đầu:

“Nhân vật phản diện đều nghẻo vì luyên thuyên quá nhiều đấy anh biết không.”

Còn chưa nói hết câu, tôi đã ra tay nhanh như chớp.

Con dao tỉa lông mày trong tích tắc đã cắt ngang cổ tên cầm đầu lính đánh thuê, máu tươi bắn tung tóe.