Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hạ Ai Cũng Biết Tý Võ Công Mà Nhỉ?

Chương 8

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tôi cau mày, khi đi thực hiện nhiệm vụ thì không ai để lộ mặt cả, nhưng trên vai tôi có một hình xăm bảy chiếc lá xanh, từng khiến cho người ta mới nghe tiếng đã sợ mất mật, không ngờ nó lại lộ ra vào lúc này.

Tôi nhảy vọt lên chặn đường đi của họ, chưa kịp nói chuyện thì đã có tiếng ồn ào truyền đến từ bên ngoài.

Thủy quân đã đến rồi.

Lúc này, tất cả minh tinh trong phòng đều nhất trí giữ vẻ mặt giống nhau: trợn mắt há hốc mồm.

Thậm chí khi cảnh sát thẩm vấn, họ cũng phản ứng chậm chạp, ngây ngốc.

Một vị cảnh sát trẻ xem qua hiện trường, nhíu mày hỏi:

“Là ai đã gϊếŧ hết mấy người này?”

Một minh tinh nhìn trân trối không nói nên lời, chỉ về phía tôi:

“Người đẹp… Người đẹp vô tích sự… À không phải! Là cô Diệp, đại hiệp Diệp đáng kính đã gϊếŧ!”

Người cảnh sát trẻ bước qua những thi thể ngổn ngang trên mặt đất đến trước mặt tôi:

“Xin hãy giao nộp vũ khí cho chúng tôi, chúng tôi cần nó làm vật chứng.”

Tôi thờ ơ ném con dao tỉa lông mày vào túi đựng vật chứng, anh cảnh sát trẻ bối rối:

“Đây là cái gì?”

Tôi vàng thật không sợ lửa:

“Vũ khí đấy.”

Người cảnh sát trẻ làm vẻ mặt “Cô đang trêu ngươi tôi đấy à”, còn muốn nói gì khác nữa nhưng bị một giọng nói cắt ngang:

“Cô ấy không đùa cậu đâu.”

“Đó đúng là vũ khí của cô ấy.”

“Kiếm có tính là gì, chỉ cần cô ấy muốn, một sợi dây thừng hay một nhành cây cũng có thể tiêu diệt kẻ địch.”

Tôi quay đầu nhìn về phía người đang nói chuyện, có vẻ đó là người đội trưởng dẫn đầu.

Tôi nghiêng đầu đầy ngờ vực: hình như tôi đâu có quen người này?

Đối phương vẻ mặt kích động, cung kính nói:

“Tôi đã may mắn được kề vai chiến đấu cùng ngài trong trong chiến dịch tiếp viện Châu Phi.”

Tôi im lặng một hồi, hóa ra còn người nhớ tới tôi.

Đối phương có vẻ hơi hưng phấn:

“Tôi chưa từng nghĩ tới có thể gặp ngài ở chỗ này!”

“Ngài vẫn luôn là thần tượng của chúng tôi!”

Lúc này, một người cảnh sát tiến tới bên cạnh và cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng tôi:

“Đội trưởng, xảy ra chuyện rồi......”

“Hình như đây là chiếc du thuyền được phát sóng trực tiếp, hết thảy mọi chuyện xảy ra... đều được phát sóng trực tiếp.”

“Bây giờ trên mạng đang bàn luận về cô Diệp...”

Tôi che mặt: Đúng là sai lầm!

Khóe miệng tôi run rẩy khi nhìn một tràng nghị luận trên điện thoại:

【Cái này không khoa học! Diệp Lưu Niệm biết bay kìa!】

【Cô ta không phải là người đẹp mà rỗng tuếch hay sao!】

【Chẳng lẽ cô ta mới là cái người có gia thế không tầm thường kia?】

【 Tiểu bạch hoa Đặng Lệ đúng là quá yếu đuối so với cô ta!】

【 Làm fans tiểu bạch hoa kia làm gì! Hoa bá vương chẳng lẽ không thơm sao?!】

【Cô Diệp! Cô không muốn giải thích chút nào hả!】
« Chương TrướcChương Tiếp »