Chương 16: Niềm vui gặp gỡ (16)

Là ai đang than thở ?

Như gió Bắc thổi bay đám cỏ khô, đá tảng vỡ thành cát bụi, thật lâu,trong không khí trầm mặc giường như có tiếng kêu thảm thiết, mới vừa rồi Lâm Tầm nghĩ đến một câu thơ vô cùng phù hợp với tình hình giờ này - xuất sư còn chưa kịp thắng thân mình đã chết trước.

Trong đôi mắt hiện chút nghi hoặc: “Vì sao còn chưa có lên chiến trường, trong ánh mắt các ngươi đã để lộ ra tia thất bại rồi?”

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Mười tám tầm mắt giống như đao nhỏ chỉnh tề mà bắn về phía y.

Chỉ có Tô Hưng Bang cùng Đinh Thánh không tỏ thái độ gì, người trước đối với tác phong của Lâm Tầm sớm đã hiểu được, nếu có chuyện gì xấu mà không có y mới là kỳ quái, mà biểu tình Đinh Thánh hờ hững đoan chính ngồi ở chỗ kia, đặt mình ở phía ngoài cái vòng tròn này.

Lâm Tầm, “Chẳng lẽ là không hài lòng về quần áo?”

Người phía dưới mãnh liệt gật đầu.

“Ta không phải là nặng bên này nhẹ bên kia,” Lâm Tầm móc ra vài món quần áo khác từ trong nhẫn không gian ra, “chiến bào bảy màu này tuy rằng chỉ có bảy người có thể mặc trước, nhưng đồng phục tông môn mỗi người đều có phần.”

Y lấy quần áo mới ra, cũng là màu sắc rực rỡ, nhưng lại là ba màu: Màu đỏ son, xanh lá mạ, màu vàng cam, ba loại màu sắc đan chéo nhau, làm cho tầm mắt người ta hiện ra đều là màu màu khủng bố vặn vẹo.

“Oẹ...... ưʍ.” Hạ Dạ Bạch vội vàng che miệng lại, không cho thanh âm phát ra ngoài, mấy tháng trước, hắn còn cười nhạo qua nữ tử kia khi nhìn thấy da cự mãng ngũ sắc liền nôn đến sắc mặt đen kịt, hiện tại hắn cảm thấy mình cần phải đi xin lỗi người ta.

Bộ quần áo bảy màu kia tốt xấu còn được phối màu cẩn thận, cái kiểu đỏ vàng xanh ba màu này, trực tiếp chia thành ba đường sọc lớn, chiếm chọn cả bộ đồ, vừa nhìn liền thấy giống như là ba con trăn màu sắc sặc sỡ thô dài xếp ở cạnh nhau.

Đặc biệt là cái loại màu này cũng không phải là thuần túy, phía ngoài còn rải kim phấn hỗn loạn.

Đặc biệt là cái loại màu này cũng không phải là thuần túy, phía ngoài còn rải kim phấn hỗn loạn, cho người ta có một loại cảm giác đầy dầu mỡ, nhìn kỹ vài lần liền nhịn không được mà buồn nôn.

Hạ Dạ Bạch nôn khan hai tiếng, ngược lại tâm tư lại cuồn cuộn lên, hắn đứng dậy, tầm mắt nhìn thẳng vào Lâm Tầm, ngón tay chỉ về hướng Đinh Thánh, “Hắn mặc, chúng ta sẽ mặc.”

Một câu bừng tỉnh đám người đang trong mộng!

Mọi người sôi nổi phụ họa, tỏ vẻ tán đồng.

“Đúng vậy, hắn hai lần tranh đoạt đều xếp hạng nhất trong chúng ta, lý ra nên là người đi đầu làm gương!”

“Lời này cực kỳ có đạo lý!”

“Đợi đến khi đó ta mới làm theo!”

Lần đầu tiên mọi người cảm thấy hình tượng Đinh Thánh phá lệ cao lớn, lúc trước chỉ nghe nói thủ đoạn của hắn đáng sợ, lục thân không nhận, ngay cả cha ruột cùng với tỷ tỷ đều bỏ mạng dưới tay hắn, hơn nữa loại đồ vật là độc này bản thân cũng khó lòng phòng bị, tính cách Đinh Thánh hỉ nộ khó dò, không ai dễ dàng nguyện ý đi trêu chọc.

Nhưng hiện tại Đinh Thánh càng đáng sợ, bọn họ càng an tâm!

Trong nháy mắt, Đinh Thánh thành trung tâm chú ý của mọi người, mấy tầm mắt như lửa nóng ẩn ẩn chờ đợi, nhìn đến trên người hắn chỉ kém đυ.c ra một cái lỗ, ngay cả Tô Hưng Bang cũng nhìn hắn, cuối cùng bộ quần áo kia, có lẽ sẽ được bỏ qua.

Đinh Thánh không đáp lại, như cũ đặt sự chú ý một cái bình sứ bạch ngọc trên tay, mọi người ở đây trong lòng thấp thỏm, đặc biệt là là người đưa ra ý kiến trên, hai giọt mồ hôi lạnh trên trán Hạ Dạ Bạch lăn xuống.

“Quần áo à?” Trong lúc mọi người cho rằng hắn không để ý tới, thái độ Đinh Thánh lại khác thường mà hỏi ra, hắn ngẩng đầu quét mắt qua trang phục phản nhân loại trên tay Lâm Tầm, ngữ khí vô cùng bình đạm, “Ta không có ý kiến gì.”

!!!

Không ý kiến! Hay là do tâm địa độc ác nên đôi mắt cũng độc luôn rồi?!

Lâm Tầm, “Tốt lắm, nếu mọi người đều không có ý kiến gì, hôm nay trở về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng sớm ngày mai chúng ta sẽ xuất phát đi học viện Thiên Thánh.”

Lúc trước thời điểm y chọn địa điểm lập tông môn đã cố ý cách Thiên Thánh rất gần, căn bản không cần nhắc tới việc lên đường như vừa nói, cho dù là cùng với ngày bắt đầu tân sinh đại bỉ rồi mới đi cũng không muộn.

..........

Đầu xuân, yến xây tổ, cành khô đâm chồi mới, thời gian ba tháng đủ để một mùa nữa đi qua.

Học viện Thiên Thánh nghênh đón một ngày trong năm ồn ào náo nhiệt nhất, yên vân thú, lạc đà tuyết hoa mắt ngọc bích...... Các loại kỳ trân dị thú, có mấy vị đại nhân vật ngồi bên trên, tông phái lớn hơn chút, thì trực tiếp điều khiển thuyền bay của tông môn chở đệ tử môn phái mà đến.

Mà học sinh học viện Thiên Thánh cũng đang sôi nổi đi ra khỏi phòng tu luyện, trên mặt bọn họ không có một gợn sóng, nhưng trong mắt lại mang theo kiêu ngạo như có như không, bọn họ là học sinh học viện Thiên Thánh, chỉ là tầng thân phận này đã đủ để kiêu ngạo.

Mà những người từ bên ngoài học viện đến, bọn họ cũng không cảm thấy lo lắng, chân chính để bọn họ coi là đối thủ, chính là bản học viện cùng với đám tân sinh.

“Nghe nói lần tân sinh đại bỉ này phó viện trưởng cũng tới.”

“Phó viện trưởng đại nhân a.” Có người ánh mắt phát ra sùng bái, “Hắn đã rất nhiều năm không có tham dự đại hội như vậy rồi.”

“Có thể cũng không phải vậy, ước chừng là vì thu đệ tử mới lần này”

“Thật ngưỡng mộ Hạ Hầu Trần, thế mà lại được phó viện trưởng thu vào làm môn hạ.”

“Thiên phú người ta ngay cả viện trưởng đại nhân cũng dành cho những lời khen ngợi, nhưng mà đệ đệ kia của hắn cũng có thể nói là kém xa lắc xa lơ rồi.”

"Ha Da Bach à......"

Thảo luận cứ như mà vậy kết thúc, đáy mắt mỗi người đều mang theo vẻ ghét bỏ, bọn họ nghe học trưởng nói qua, lúc trước người nọ thường thường ở bên ngoài tự xưng là môn sinh của Lục Thiên Hàn, vài lần còn mưu đồ xằng bậy loạn đến học viện Thiên Thánh, dần dà, không có ai trong học viện Thiên Thánh xem trọng hắn nữa.

Thời điểm bọn họ nói chuyện, nơi xa một nam một nữ đứng trên tháp cao, khoảng cách chỉ vài trăm mét, lời những người này nói truyền tới tai hai người trong tháp một chữ cũng không sót.

Nữ tử một đầu tóc đẹp cơ hồ dài đến đầu gối, nhìn kỹ, phía trên có một tầng ánh sáng lam nhạt, nàng vô cùng xinh đẹp, ngữ khí cũng thực ôn nhu, “Xem ra mọi người đều coi tên đệ tử mới kia của ngươi là kình địch.”

Bên người nàng là một nam nhân tuấn mỹ tĩnh lặng, lại vô cùng lạnh nhạt, “Nhiều nhất hai mươi năm, Hầu Trần đã có thể kết Nguyên Anh.”

“Thật sự là kinh người” nữ tử cười khẽ, “Chỉ là so với ngươi năm đó vẫn là kém chút.”

Nói ra, chính nàng cũng cảm thấy có chút buồn cười, suy cho cùng người có tốc độ tu luyện giống như Lục Thiên Hàn, đã không thể chỉ là kiểu tầm thường bên trong đám thiên tài này.

“Nhưng là vị tiểu vương gia hầu phủ kia lần này lại không tới Thiên Thánh khảo nghiệm, thật là kỳ quái.” Vốn cho rằng, lấy tính cách của Hạ Dạ Bạch, chắc chắn lì lợm la liếʍ, ăn vạ bên người Lục Thiên Hàn.

Nàng đoán không sai, kỳ thật đây thật sự là tính toán ban đầu của Hạ Dạ Bạch, nếu không phải trên đường bị Lâm Tầm cướp đi, hắn tuyệt đối sẽ dùng hết hết thảy thủ đoạn để có thể ở lại Thiên Thánh.

“Tâm tư người khác, cần gì phải đi suy đoán.”

Nữ tử dần dần thu hồi tươi cười trên mặt, thử nói: “Thiên Hàn, nếu là Hạ Dạ Bạch trong ngày khảo nghiệm ngày đó có tới, ngươi sẽ thu hắn làm đồ đệ sao?”

“Giả thiết nhàm chán.” Lục Thiên Hàn nhàn nhạt nói liền xoay người rời đi.

Hắn đi rồi, nữ tử một mình đứng ở bên cửa sổ hồi lâu, ánh sáng mặt trời chiếu lên sợi tóc nàng, màu xanh thẳm nhợt nhạt kia cho người ta một loại cảm giác mộng ảo, nhìn những học sinh ngoài tháp thần sắc ngạo nghễ, nàng khe khẽ thở dài: “Kỳ thật ta thật ra rất thích hài tử Dạ Bạch kia, không cao ngạo không nóng nảy, đối đãi với mọi người chân thành, cảm xúc gì cũng đều viết trên mặt.”

Thiên Hàn, chẳng sợ chỉ có một phần ngàn, ngươi có thể tồn tại tâm tư nho nhỏ này hay không?

.........

Lúc này, ngoài cửa học viện Thiên Thánh, một hàng hai mươi mốt người, người đứng đầu mặc áo xanh đầu thúc quan, ôn nhuận nho nhã, đứng ở phía sau y đích xác là Hạ Dạ Bạch, giờ phút này trong lòng người đằng sau y chỉ kém không mắng cha!

Trước đó người này hoặc là áo choàng, hoặc quần áo lấy ra cũng là sáng đến mù mắt người, cho rằng tên nhãi này là do trời sinh nhận thức khuyết thiếu thẩm mỹ, nào biết hôm nay trước lúc ra cửa Lâm Tầm còn cố ý đem tóc chải thật gọn gàng, thay một thân áo xanh sạch sẽ.

Khiến cho nhóm người này chỉ có y là một người sống ra hình ra dạng con người!

Hạ Dạ Bạch nhìn nhìn lại Đinh Thánh ở một bên, cảm thấy tâm can tỳ phế càng thêm đau, hỗn đản này còn tệ hơn, vốn dĩ nhìn thấy trên người Đinh Thánh cũng mặc vào quần áo này, đáy lòng bọn họ tìm được một loại cân bằng vi diệu. Ai ngờ ngay sau đó, hắn liền dùng chủy thủ xoẹt xoẹt vài cái vào tay áo, ngay sau đó đem một bình phấn không biết tên ra đổ lên phía trên quần áo, màu hỗn hợp bột phấn như máu tươi nhỏ giọt lên quần áo, màu sắc bộ quần áo quỷ dị này bị chảy ra thì không nói, toàn bộ thế mà lại biến thành màu thuần trắng.

Bất quá không phải trắng như bình thường, mà như là loại bạc màu do bị giặt đi giặt lại ngàn lần.

Nhưng dù là cái loại màu trắng thảm đơn giản này, đều so với đồ vật bọn hắn mặc trên người tốt không biết bao nhiêu lần!

“Trời ơi! Đó là thứ gì vậy!”

Rất nhanh, bọn họ đều khiến cho mọi người xôn xao.

“Là do ta hoa mắt sao, làm sao sẽ có người tản ra bảo quang trên người?”

“Mau nhìn màu sắc quần áo kia...... oẹ!”

Ánh mặt trời chiếu xuống làm cho trang phục mới của Hợp Hoan Tông càng thêm ý nghĩa, tầng kim phấn kia dưới ánh nắng chiếu rọi lấp lấp lánh lánh mà sáng lên, nên hình dung như thế nào nhỉ.... Rất đại phú đại quý.

Đây đã là từ ngữ dễ nghe nhất có thể sử dụng được rồi.

Có nữ học sinh lại chú ý tới một mặt khác: “Mau nhìn người đằng trước bọn họ đi, lớn lên thật tuấn lãng”

“Ai nói không phải, đại khái là ta đã từng thấy người đẹp nhất rồi.”

Có đám ‘ yêu ma quỷ quái đằng sau này phụ trợ, hình tượng Lâm Tầm trở nên phá lệ tốt đẹp một chút, rất giống người từ trong bức họa bước ra.

Nghe được mọi người nghị luận, Lâm Tầm hơi hơi ngẩng đầu lên, khoanh tay mà đứng, cột sống ưỡn đến thẳng tắp, ở trong mọi người, như là cây tùng trong trời đông giá rét, như chỉ một mình một thế giới, như đóa hoa sen thanh khiết nở rộ giữa vũng bùn, lại là gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.

Đại đội y phục rực rỡ phía sau nhìn chằm chằm vào bóng dáng tiêu sái của Lâm Tầm, nội tâm: ###@$::@$$...... Vẫn còn là người hả hả???