Chương 24: Niềm vui gặp gỡ (24)

Ngón tay thon dài ở trên cổ tay nhẹ nhàng ấn hai cái liền dời đi.

Ngoài cảm giác hơi lành lạnh, học sinh nọ cơ hồ cái cảm giác gì cũng không có, hắn có chút kinh ngạc liếc mắt nhìn Lâm Tầm một cái, vốn tưởng rằng sẽ giống như vừa rồi, có chút thất vọng trong chốc lát.

"Thế nào?" Viện trưởng Thiên Thánh hàm tiếu nói.

Lâm Tầm trầm giọng: "Đại đạo 50, thiên diễn 49, nhân độn kỳ nhất." 11*

(*Chỉ sự biến số không chắc chắn, hiệu ứng bươm bướm, chỉ cần một vấn đề nho nhỏ cũng có thể làm ảnh hưởng đến kết cục của cả thế giới trong tương lai - baidu)

Tươi cười trên mặt học trưởng học viện Thiên Thánh tức khắc biến mất, học sinh một bên càng khϊếp sợ mà nhìn về phía Lâm Tầm.

Lâm Tầm tựa hồ không nhận thấy được thần sắc hai người biến hóa, lấy giọng điệu của trưởng giả nói: "Đáng tiếc ta vô pháp giúp ngươi."

Học sinh nọ không cầm được buột miệng thốt ra: "Còn có cách nào xoay chuyển không?"

Lâm Tầm lắc đầu.

Ánh mắt hắn lộ ra một tia thất vọng, Lâm Tầm nói: "Là kiếp, cũng là vận."

Học sinh nọ ngẩn ra, giương mắt vừa lúc nhìn đến góc nghiêng đẹp đẽ của Lâm Tầm.

"Nếu là ngày nào đó tránh được một kiếp này, đó cũng là một hồi tạo hóa mà người khác có thể mơ mà không thể nắm được."

Học sinh nọ đem những lời này ghi tạc trong lòng, hành lễ: "Cẩn thận khắc ghi trong lòng."

Đại đạo 50, thiên diễn 49, nhân độn kỳ nhất, ý nghĩa như tên gọi, thiên địa đại đạo có 50 điều, nhưng thiên địa diễn sinh chỉ có 49 điều, Thiên Đạo vốn không đầy đủ, phàm mọi việc đều có một đường sinh cơ.

Rộng hơn một chút, thế sự không phải tuyệt đối. Một đường kia là biểu hiện cho biến số.

Lại mở rộng thêm một ít, chính là mưu sự do người thành sự do trời.

Vì sao Lâm Tầm lại nói những lời này, bởi vì câu này đơn giản là vô nghĩa, phạm vi to lớn bao quát cả thiên địa nhân, thậm chí kéo theo đại đạo.

Xem người, xem trời, xem mệnh.

Cái gì cũng có thể dùng nó để giải thích, vạn vật thế gian đều có thể kéo theo rất nhiều quan hệ, huống chi một học sinh nho nhỏ của Thiên Thánh.

Vui sướиɠ nhìn bộ dáng khiêm tốn nghe dạy của học trò người khác ở trước mặt, Lâm Tầm phất tay áo giấu đi đắc ý trong lòng.

Học sinh lại hướng viện trưởng Thiên Thánh hành lễ, một lần nữa trở lại phía dưới tượng đá suy nghĩ.

Lâm Tầm nói ba phải thế nào cũng được, tuy viện trưởng Thiên Thánh có lòng nghi ngờ, nhưng học sinh nọ rốt cuộc vẫn đơn thuần, dăm ba câu liền bị dọa, y cũng lười đi suy xét kỹ lưỡng.

Trong nháy mắt đoàn người liền đi tới dưới chân Tháp Lâu.

Một đệ tử của Hợp Hoan Tông nhìn thấy Tháp Lâu nhịn không được co giật khóe mắt, mấy canh giờ trước đó, hắn còn cầm quyển sách nhỏ ở ngoài tháp quan sát, sau đó từ cảm giác quan sát được mà viết một bài luận, cơ hồ cách hơi thở thôi liền bị ánh mắt người hoài nghi đầu óc hắn có vấn đề.

Viện trưởng của Thiên Thánh không có chú ý tới thần sắc của hắn, khoanh tay đứng nhìn Tháp Lâu, lúc này hắn càng giống một thế ngoại tông sư: "Tòa tháp lâu này tích tụ nhiều tâm huyết của vài thế hệ, càng lên cao số người càng ít, cho dù là nhân tài Thiên Thánh xuất hiện lớp lớp, có thể tới tầng mười trở lên cũng chỉ có ít ỏi trăm người."

Hạ Dạ Bạch nhìn cổ tháp thần bí này, nghi hoặc: "Nghe nói ở Tháp Lâu tu hành tiến bộ cực nhanh, càng lên cao hiệu quả càng rõ, một khi đã như vậy, sao không mở cho các học sinh ưu tú vào?"

Lâm Tầm, "Có thời hạn ràng buộc bản thân chính là tạo khích lệ và bảo hộ."

Viện trưởng Thiên Thánh gật đầu: "Không sai, Tháp Lâu này càng lên cao độ tinh khiết của linh khí càng cao, tầng chót so với bên ngoài thậm chí cao tới gấp trăm lần, cho dù là tu sĩ Nguyên Anh, dù chỉ ở lại trong một chốc, sẽ bị nổ tan xác mà chết."

Hắn xoay người, có ý tốt cũng có chút muốn thử: "Nếu tới, không bằng vào xem."

Lâm Tầm thản nhiên nói: "Ta không hiểu cái loại náo nhiệt này, bất quá để bọn tiểu bối đi rèn luyện chút thật ra cũng rất tốt."

Nghe được Lâm Tầm chủ động mở miệng tranh thủ cho bọn họ cơ hội này, không ít ánh mắt đệ tử Hợp Hoan Tông sáng ngời.

Tuy rằng không đạt tới mục đích, viện trưởng Thiên Thánh vẫn rộng lượng nói: "Lần tân sinh này cơ hồ đều thử đi vào Tháp Lâu, tới trên tám tầng chỉ có hai người, nếu hôm nay có người có thể đến trên tám tầng, vừa lúc bẻ gãy ngạo khí của bọn họ một chút."

Lời này vừa nói ra, Lâm Tầm nghiêng mặt tỏ vẻ đồng ý.

"Sư phụ, chúng ta......" Mặc dù đã được đồng ý, vài đệ tử vẫn dò hỏi ý kiến của Lâm Tầm.

Lâm Tầm hơi hơi gật đầu, mọi người không còn băn khoăn, hít một hơi sâu, đi vào Tháp Lâu tiếng tăm lừng lẫy này.

Trong lúc nhất thời, cũng chỉ còn lại viện trưởng Thiên Thánh, Lâm Tầm và Đinh Thánh.

Đối với Đinh Thánh không bước vào, tựa hồ là trong dự kiến của viện trưởng Thiên Thánh, một con thanh điểu từ nơi xa bay tới, rất là có linh tính, ngừng ở đầu vai viện trưởng Thiên Thánh, ríu rít vài cái, lại lần nữa bay trở về không trung.

Biểu tình viện trưởng Thiên Thánh bất biến, Lâm Tầm nhạy bén mà bắt được chân mày kia hơi hơi nhăn lại một chút.

"Sợ là không khéo rồi, Tô Diệu bên đó có chút phiền phức, ta muốn đích thân đi qua một chuyến, hôm nay không thể đàm chuyện lâu được rồi."

Tân sinh đại bỉ thế mà lại có sự tình khiến phó viện trưởng cảm thấy khó giải quyết, trong mắt Lâm Tầm hiện lên vài phần hứng thú, khóe miệng câu lên: "Không ngại, tương lai còn dài."

Ánh mắt viện trưởng Thiên Thánh phức tạp, cũng cười nói: "Đúng vậy, tương lai còn dài, không vội không vội."

Sau khi hắn rời đi, Lâm Tầm đi đến dưới một gốc cây liễu, dựa vào ngồi trên mặt đất, chờ đệ tử khai phá tháp trở về.

Đinh Thánh đứng ở bên người y, hai người một cao một thấp, khí thế ngược lại là ngang nhau.

Trong tháp tràn ra tầng tầng linh lực dao động, Đinh Thánh ôm cánh tay lưng dựa thân cây: "Kỳ thật vừa rồi ngươi căn bản không biết tên học sinh kia có vấn đề ở nơi nào, đúng không?"

Lâm Tầm, "Có một người biết rõ là được."

Đinh Thánh nghiêng mặt đi, cái đầu nhìn y, "Ngược lại cũng thật thành thật."

Lâm Tầm, "Đại khái vẫn là có thể đoán được một ít, trên người hắn nhất định có nhân tố gì đó hạn chế việc tu luyện, nhưng lại có tư chất làm cho viện trưởng Thiên Thánh tâm động."

Đinh Thánh: "Thạch mạch."

Lâm Tầm ngước mắt, tiếp tục nghe hắn nói tiếp.

"Người có được thạch mạch, tốc độ tu hành so với người bình thường chậm hơn mấy lần, muốn tiến thêm một bước đều rất khó khăn."

Lâm Tầm, "Còn chỗ tốt?"

"Mới vừa rồi ngươi đánh bậy đánh bạ lại nói đúng một ít." Đinh Thánh vân đạm phong khinh nói: "Thạch mạch một khi thức tỉnh, cho dù là người kém cỏi cũng có thể một bước nhảy đến Kim Đan hậu kỳ, tích đầy, về sau tu hành thường là tiến bộ thần tốc, bất quá người có thể thức tỉnh thạch mạch, mấy trăm năm cũng khó có một người."

Lâm Tầm: "Khó trách, trên đời làm sao lại có miếng bánh tự rơi xuống đầu được."

Đinh Thánh bỗng nhiên phát ra một trận tiếng cười trầm thấp, như là tuyết tan đầu mùa xuân, ôn nhu như gió.

"Nếu ta nói có thì sao?"

Lâm Tầm thần sắc không thay đổi: "Nguyện lắng tai nghe."

"Ngươi cũng biết vì sao tốc độ tu vi Đan Dương chủ phủ nhanh như vậy đi?" Ánh mắt Đinh Thánh quỷ quyệt, nói: "Ở Đan Dương Phủ, chính là có vật giống như bảo bối, cho dù là viện trưởng Thiên Thánh cũng phải tâm động."

Lâm Tầm, "Ngươi đang dụ dỗ ta đi trộm?"

Đinh Thánh, "Chỉ là để lộ chút sự tình, chịu đi hay không là do ngươi."

Lâm Tầm, "Đan Dương Phủ đề phòng nghiêm ngặt, ta không có hứng thú đi bỏ mạng."

"Lê Ma gần đây có được một cái hỏa tinh, lấy tính cách hắn yêu nữ nhi như mạng, hơn phân nửa sẽ đi đúc làm bảo khí cho Lê Hoàn phòng thân, hiện tại trạng thái vô chủ trong Đan Dương Phủ thật khó có được."

Khóe mắt Lâm Tầm khiêu lên, "Loại chuyện tốt này, vì sao ngươi lại không tự mình đi làm?" Đinh Thánh ngửa đầu nhìn trời, "Cũng không phải là ai cũng có vận khí tốt có được một cái Không Gian Thánh Khí."

……..

Theo gió ẩn nhập vào đêm.

Đan Dương Phủ đích xác có người canh chừng, mặc dù không phải vì bảo bối, thì khi diễn ra tân sinh đại bỉ, viện trưởng Thiên Thánh giữ kín như bưng đối với Lê Ma, thậm chí là biểu tình Tô hoàng, đều làm cho Lâm Tầm có dự cảm, Đan Dương Phủ này nhất định có cái đồ vật gì làm cho các thế lực lớn kiêng kị.

Lâm Tầm dấu đi hơi thở, ẩn thân ở sau núi giả, rất nhanh có tiếng bước chân truyền đến.

"Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng cảm giác được nơi này có một ít dao động"

"Kỳ quái, vừa rồi rõ ràng cảm giác được nơi này có một ít dao động." Hắc y vệ tuần tra nhíu mày.

Một người khác cẩn thận quan sát một vòng, sau khi không có phát hiện gì nói: "Hơn phân nửa là cảm giác của ngươi sai rồi."

Hắc y vệ vừa rồi gật đầu: "Chủ phủ không ở bên trong phủ, khó tránh khỏi có chút đa nghi."

Sau khi hai người đi xa, Lâm Tầm mới từ sau núi giả đi ra.

"Đan Dương Phủ này quả thật là không giống bình thường, ngay cả lúc dùng Không Gian Thánh Khí còn sót lại một chút linh khí cũng có thể cảm giác được."

Y càng thêm cẩn thận, trong đầu nhớ lại đối thoại cùng Đinh Thánh ban ngày ----

"Bảo bối dấu ở nơi nào?"

"Đương nhiên là nơi nhiều người nhất trông coi, ngươi thông minh như vậy, chẳng lẽ đoán không được?"

Lâm Tầm quan sát địa hình bốn phía, lấy trắc linh thạch ra, cảm thụ nơi có linh khí tinh thuần nhất, dùng Không Gian Thánh Khí, trong chớp mắt liền biến mất tại chỗ.

………

Vào đêm, Hợp Hoan Tông.

"Chủ tử." Bạch phát lão giả đứng ở phía sau Đinh Thánh, "Người này trong cốt tủy vốn rất gian xảo, để y đi trộm đồ, có phải quá mạo hiểm hay không?"

Đinh Thánh đem một gốc cây kịch độc nghiền nát thành bột, động tác dưới tay ngay ngắn trật tự, “phần sau «Sát Yêu Điển» ta nhất định phải có được."

Mặc dù Lâm Tầm thất bại, hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp khác.

"Lão nô là lo lắng, chúng ta người hao phí nhiều năm như vậy mới thăm dò được chỗ có một quyển «Sát Yêu Điển» khác, mạo muội đem tin tức tiết lộ cho một người không rõ danh tính, có chút......"

Lời lão còn chưa nói xong, trong tông nhiều thêm một hơi thở, có tiếng bước chân rất nhỏ từ xa tới gần.

Đinh Thánh dùng khăn trắng lau tay, "Vậy mà có thể sống trở về, xem ra hơn phân nửa là thành công."

Bạch phát lão giả cúi người, lui đi ra ngoài, biến mất ở trong không gian ánh trăng mênh mang.

Trong lòng Đinh Thánh khó tránh khỏi sinh ra một chút dao động, đồng tử so với đêm tối còn thâm thúy hơn.

Phần sau của cuốn «Sát Yêu Điển» , thật sự là trộm ra thành công rồi sao?

Thùng thùng.

"Vào."

Lâm Tầm đẩy cửa vào, tiện tay ném một vật lên trên mặt đất, lạnh giọng nói: "Đây là bảo bối mà ngươi nói?"

Nhìn bao tải thật lớn, Đinh Thánh nhíu mày, ngón tay vừa động, dễ dàng mở ra cái túi nhạt bị cột chắc, thấy rõ ràng đồ vật bên trong, tính tình hắn vừa lãnh đạm lại tàn nhẫn, nháy mắt tay nắm vô cùng chặt, móng tay cơ hồ sắp đâm vào da thịt.

"Ta nhớ rõ là nói ngươi đi trộm bảo bối." Thanh âm như có vài phần nghiến răng nghiến lợi.

Lâm Tầm chỉ vào đồ vật trên mặt đất, "Cái này chẳng lẽ không phải?"

Đinh Thánh giận đến hóa cười, "Chớ nói với ta là ngươi dùng Không Gian Thánh Khí, đến Đan Dương Phủ chỉ để trộm một nam nhân về."

Trong túi bất chợt có một nam tử vết máu loang lổ đang nằm, tóc bạc tròng mắt kỳ dị, ấn đường còn sót lại một mạt màu đỏ.

Lâm Tầm, "Là ngươi nói phải đến nơi có nhiều người bảo vệ nhiều nhất mà tìm, ta bèn đi vào địa lao."

Thấy sắc mặt Đinh Thánh cực kỳ khó coi, Lâm Tầm từ trong nhẫn không gian lại móc ra hai cái bao tải, "Còn có vài cái này, cũng là ta cố ý lấy về."

Hai cái bao tải đựng đầy linh thạch, một chút khe hở cũng không chừa.

Lâm Tầm nhân tiện đem những gì mình trải qua từ từ kể lể.

Địa lao đen như mực, hình cụ lớn nhỏ treo đầy, y lợi dụng Không Gian Thánh Khí trực tiếp tiến vào một gian mật thất duy nhất.

"Nói lúc ấy ta cái gì cũng nhìn không thấy, bên trong một chút ánh sáng của lửa cũng không có, chỉ có thể nhỏ giọng lặp đi lặp lại mấy chữ "bảo bối nhi". "

Đinh Thánh cười lạnh, "Sau đó thì sao?"

Lâm Tầm, "Sau đó ta liền nghe thấy có người trầm thấp trả lời một tiếng "ưm", bèn khiêng về."

//Tác giả có lời muốn nói:

Lâm Tầm: Ta kêu hắn một tiếng, hắn cũng trả lời rồi, ta có thể làm sao bây giờ, ta cũng rất tuyệt vọng a!

Đinh Thánh:......//