Chương 26: Niềm vui gặp gỡ (26)

Trong đám chai lọ chồng chất kia, Đinh Thánh liếc mắt một cái liền nhìn thấy độc phấn mình vừa mới nghiền xong của hôm nay.

Nam tử tóc bạc liếc mắt nhìn xuống, lắc đầu.

Lâm Tầm nhướng mày, xem ra đối với độc dược hắn cũng không phải đều chọn như nhau, nếu kịch độc không hợp cũng khó mà nuốt xuống được.

Mùi máu tươi trong phòng càng lúc càng nồng lên, Lâm Tầm mở cửa sổ ra để thông khí, nam tử tóc bạc tựa hồ đối với cách Đinh Thánh phối trí độc cảm thấy rất hứng thú, thỉnh thoảng còn cúi đầu cầm lấy vài lọ lên đùa nghịch.

Lâm Tầm mặc hắn, đi ra ngoài hít thở không khí trong lành.

Đinh Thánh không biết từ khi nào đã đi ra đằng sau y, mùi máu tươi trong phòng không ảnh hưởng chút nào đến phía người phía sau, lúc dựa vào gần, Lâm Tầm thậm chí có thể ẩn ẩn ngửi thấy được u hương hoa mai quen thuộc.

Bóng chiếu lên cửa sổ tạo thành các hình ảnh bị cắt xén, hắc ảnh có mái tóc dài cúi đầu đang đùa nghịch mấy cái bình, còn về cái khác thì không thể thấy được, vì không phải mặt đối mặt nên nhìn không thấy miệng vết thương trên người hắn, chỉ cảm thấy cùng với người bình thường không có gì khác nhau, giơ tay nhấc chân không có cái gì gọi là chậm chạp.

Lâm Tầm, “Xem ra bình hóa cốt nhu kia của ngươi đối với hắn thật kỳ diệu.”

Đinh Thánh không tiếp lời y, nói: “Hôm nay ngươi đã chôn xuống mầm tai họa này.”

Lâm Tầm ngửa đầu như tự hỏi một phen, quay đầu nói: “Ta hối hận, ngươi đem hắn trả về đi.”

Thời gian trôi qua đã rất lâu, lâu đến Lâm Tầm cơ hồ cho rằng hắn sẽ không đáp lời, lại nghe một tiếng thở dài chầm chậm nói, “Có đôi khi ta thật không hiểu ngươi là giả ngu hay là đang tính kế.”

Lâm Tầm chỉnh một chút vạt áo, ngăn cho gió đêm lùa vào.

“Đinh Thánh, ngươi hiểu biết về thần không?”

Đề tài của y đã ra khỏi phạm vi lúc nãy rất xa, Đinh Thánh vẫn như cũ trả lời, “Chặt đứt nhân quả, thoát ly khống chế của Thiên Đạo, sinh ra thần thể.”

Lâm Tầm chỉ vào ảnh ngược trên giấy cửa sổ, “Còn hắn thì sao?”

Đinh Thánh bỗng nhiên kéo y vào cửa, ánh nến chiếu vào làm đôi đồng tử của hắn đỏ sậm, Lâm Tầm còn chưa kịp kinh ngạc, liền nhìn thấy ảnh ngược trong đôi mắt hắn là một người mạch máu rậm rạp bao quanh toàn thân, mái tóc màu bạc kia xa xa nhìn còn dài hơn.

Lâm Tầm, “Giống như con mèo con đang nghịch cuộn len vậy.”

Đinh Thánh, “.......Tứ đế sinh tử 66 môn, duyên kết nhân quả tuyến.”*

(* hán: 四谛生死门,缘结因果线/ tứ đế: . Nhà Phật nói đời người là khổ, đúng là khổ, nghĩa là khổ đế 苦谛. Sở dĩ phải khổ là vì trước đã làm nhiều nhân xấu như tham lam, giận dữ, ngu si nó gom góp lại thành các nỗi khổ, nghĩa là tập đế 集谛. Muốn cho khỏi khổ, cần phải tới cõi Niết bàn tịch diệt , không còn một tí gì là khổ, nghĩa là diệt đế 灭谛. Muốn được tới cõi Niết bàn, cần phải tu đạo, nghĩa là đạo đế 道谛, bốn điều này là bốn chân lý nhà phật. baidu+từ điển. Còn về sau có lẽ là duyên do nhân quả???)

Lâm Tầm, “Những cái này là do nhân quả?” Y nhìn thẳng nam tử tóc bạc, không có bất cứ điều dị thường gì, lại chăm chú nhìn hai mắt Đinh Thánh, tuyến nhân quả lại xuất hiện lần nữa ngang dọc trên người nam tử tóc bạc.

Y hiểu ra, “Lại là phải xuyên qua đôi mắt của ngươi mới có thể thấy.”

Đôi mắt của Đinh Thánh khôi phục bình thường một lần nữa, “Sát Yêu tộc trời sinh hai mắt có thể thấy một ít vật mà thường nhân nhìn không thấy.”

Lâm Tầm bỗng nhiên nói: “Đinh Thánh, ngươi nhìn ta xem.”

Trong mắt Đinh Thánh là y đang tươi cười giảo hoạt.

“Không phải là như vậy.” Lâm Tầm khoa tay múa chân, “Giống với cách vừa rồi, trạng thái đôi mắt giống như sắp khóc vậy.”

Đinh Thánh xoay người muốn đi.

Lâm Tầm giữ chặt hắn, “Chỉ một lần, nhìn một cái xem có thể từ trên người ta nhìn ra điều gì.”

“So với lòng hiếu kỳ, thì lá gan của ngươi thật ra cũng rất lớn.” Hắn quay lưng, Lâm Tầm thấy không rõ biểu tình trên mặt hắn, do đó bỏ qua phức tạp trong mắt Đinh Thánh chợt lóe rồi lại biến mất.

Sát Yêu tộc trời sinh có dị mục, nhưng hắn không nói cho Lâm Tầm, dị mục như vậy tính trong lịch sử vạn năm cuồn cuộn của Sát Yêu tộc, cũng đã xuất hiện ba lần, mỗi một lần, đều làm cho Sát Yêu tộc suýt nữa thì diệt tộc, do đó người có dị mục bị coi là điềm gở.

Theo ghi chép của tộc sử, nếu người có dị mục xuất hiện, chắc chắn đồ thân diệt tộc. Cũng vì suy đoán hoang đường này, mẫu thân dẫn hắn đào bỏ trốn mấy năm, cuối cùng bỏ mạng dưới tay tộc nhân, thân tỷ ngàn dặm đuổi gϊếŧ hắn, cha ruột bảy lần tự mình ra tộc vây gϊếŧ.

“Ngươi hối hận không?” Nhìn máu thịt nam nhân chậm rãi tan ra, khi đó hắn từng hỏi mua.

“Tộc sử không sai.” Nam tử ngã xuống mơ hồ còn có thể nhìn ra vẻ tuấn mỹ khi tuổi còn trẻ, “Gϊếŧ cha sát tỷ, huỷ cả Sát Yêu tộc, ngươi, tất cả cũng làm rồi.”

Đinh Thánh, “Họa là do ta, nhưng nguyên cớ lại từ ngươi.”

Đôi tay mà nam tử đã luyện chế độc dược lấy làm tự hào đã hóa thành xương khô, “Cho dù ta không làm như vậy, kết quả cuối cùng cũng sẽ không thay đổi, sẽ không…”

Thời điểm hắn sắp khép hai mắt lại, một trận hương hoa thổi qua, hắn nhẹ phát ra tiếng gầm tê tâm liệt phế, đôi tay đã biến thành xương trắng úp vào hai cái lỗ máu, “Mắt, đôi mắt của ta!”

“Lúc mẫu thân chết cũng không nhắm mắt.” Đinh Thánh nhìn hắn nhàn nhạt nói: “Ngươi cũng không cần phải có.”

……….

“Ngươi quay qua đây một cái.”

Âm thanh của Lâm Tầm làm hắn trở lại hiện thực, thân mình vẫn luôn đưa lưng về phía y đột nhiên không kịp phòng ngừa mà quay qua, thiếu chút nữa đυ.ng vào mũi y.

“Ngươi....”

Hai mắt đỏ sậm giống Tu La trong địa ngục, vô cùng hung ác, hung dữ hiếu chiến.

“Ngươi nhìn thấy gì?” Lâm Tầm lộ ra một gương mặt đầy ý tươi cười, không thấy đạm mạc của ngày thường,y muốn biết đôi mắt này có thể nhìn ra y đã sống qua hai đời hay không, trên người còn có thêm một cái hệ thống không thể hiểu được.

Y thường hay cười, cười nhạt cười lạnh, lại rất ít khi cười một cách càn rỡ như vậy.

Đinh Thánh không biết vì sao trái tim lại run rẩy, bèn quay đầu đi.

Xem ra là không phát hiện ra cái gì, nếu không biểu tình sẽ không có khả năng chỉ là như vậy, Lâm Tầm thu hồi nụ cười, rất có cảm khái, “Ngươi lớn lên đẹp như vậy, còn có một đôi mắt thần, ông trời thật đúng là thiên vị ngươi.”

“Mắt thần, thiên vị......” Ánh mắt Đinh Thánh lộ ra trào phúng.

Lâm Tầm nghiêm túc nói: “Nhân quả gần với căn nguyên của Thiên Đạo nhất, ngươi mới vừa rồi cũng nói thành thần đầu tiên đó là phải chặt đứt nhân quả, thiên địa nhờ nhân quả mà khống chế sinh mệnh mọi vật, lại cho ngươi hai mắt có thể thấy được chúng, đây không phải thần ân thì là cái gì?”

Y giễu cợt nói: “Chẳng lẽ ngươi là con riêng của Thiên Đạo.”

Đầu ngón tay Đinh Thánh run lên, nhìn y, thật lâu sau mới nói: “Nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay của ngươi.”

Dứt lời, xoay người đạp lên ánh trăng rời đi.

Lúc này đây, Lâm Tầm không cản hắn, ngồi đối diện nam tử tóc bạc, uống ly trà vừa rồi còn chưa uống xong, thấy lực chú ý của hắn không mảy may chút nào bị dời đi, toàn bộ đều đặt ở trên bình sứ, cảm thấy có hứng thú.

“Cuộn Len, chi bằng ta về sau gọi ngươi bằng cái tên này.”

“Bên ngoài sương mù đã phủ dày lên, ngươi đoán ngày mai có thể có sương hay không?”

“Đã sắp qua đầu xuân, không biết hoa mẫu đơn lớn kia nở còn duy trì trong bao lâu.”

“..........”

Hắn một người nói đến vui vẻ, nam tử tóc bạc rõ ràng cũng đã không chịu được do bị quấy nhiễu.

“Ngươi nghe nói qua thần chưa?” Lâm Tầm đột ngột hỏi một câu.

Động tác trong tay tóc bạc nam tử chậm dần.

Lâm Tầm: “Độ kiếp tu luyện, trừ điều này ra, ngươi có biết biện pháp nào khác có thể tạo ra thần không?”

Buông thuốc viên cùng phấn độc trong tay ra, lần đầu tiên nam tử tóc bạc dùng ngôn ngữ vô cùng rõ ràng nói chuyện cùng y.

“Thần cách.”

Trên nhân quả, đó là thần cách, có được thần cách, phàm phu tục tử cũng có thể thoát thai phi thăng.

Lâm Tầm trong lòng vừa động, một ít phỏng đoán trước đó ẩn ẩn có thể chứng thực, y không nói chuyện nữa, ghé mắt nhìn về phía bầu trời đêm rộng lớn bên ngoài cửa sổ, sương mù dày đặc làm cho ánh sáng các vì sao ảm đạm, đại não y mau chóng vận động, không để sót bất cứ một cái chi tiết nào.

Một đêm đơn giản nói chuyện, nhưng trong lịch sử Thiên La đại lục lại để lại một cái truyền kỳ.

«Thiên La niên biên» :“Năm đầu khi Hợp Hoan Tông thành lập, Đan Dương Phủ bị tố giác đã hút hết hồn phách tu sĩ để nuôi dưỡng thần cách, thiên hạ trầm trồ, cùng năm đó, tông chủ Hợp Hoan Tông một mình mặc hung hiểm, lần thứ hai thăm dò Đan Dương Phủ.

Kỳ án có một không hai: trộm thần cách Đan Dương, cũng vì thế mà triển khai!”