Chương 29: Niềm vui gặp gỡ (29)

Rất nhiều cảnh tượng hiện lên lởn vởn trong đầu ------

Phụ thân chỉ vào mặt hắn mắng ‘nghiệp chướng, còn không mau câm miệng’, mấy lão quái Nguyên Anh nói hắn nói chuyện không lựa lời, vậy mà hiện tại...... Im lặng, quá im lặng.

Hạ Dạ Bạch ngượng ngùng cười hai cái, thầm nghĩ trái lại các ngươi đi mà mở miệng nói chuyện a.

“Ngươi cái này…” Rốt cuộc có người mở miệng.

Thân thể Hạ Dạ Bạch chấn động, kích động mà ngẩng đầu lên, chuẩn bị tiếp nhận giáo huấn.

“Bác bỏ này của ngươi lão phu không đồng ý.”

Giọng nói đột nhiên im bặt.

Hạ Dạ Bạch một hơi còn treo ở cổ họng, có một loại buồn bực vô pháp phát tiết.

Lâm Tầm nhướng mày, cảm thấy rất thú vị, y ở trong mắt của đám người này có phần kiêng sợ, là bởi vì Hạ Dạ Bạch hiện giờ là người có ơn cứu mạng các chủ Tuyết Các hay là nói...... tương lai Hạ Dạ Bạch có khả năng trở thành một linh giả chân chính đi?

Hạ Dạ Bạch phờ phạc ngồi trở về, đề tài xấu hổ dường như không thể tiếp tục được nữa, bỗng nhiên Lâm Tầm khe khẽ thở dài: “Sự tình còn chưa thể định được, cờ chiến ‘Diệt Dương’ tạm gác qua một bên đi.”

“Lời này của Lâm tông chủ sai rồi.” có người cãi lại: “Nhớ lúc Tam hoàng tử chết, ngọc bội nắm trong tay chính là ngọc đặc chế của Đan Dương Phủ, trước đó cũng có gia định trốn ra, truyền chút tin tức rằng hung thủ phía sau màn là chủ phủ Lê Ma. Thế sự khó có được điều kỳ lạ, hai việc này lại trùng hợp như vậy, gần như có thể định ra được hung phạm.”

Lâm Tầm mỉm cười, “Nói có sách mách có chứng”

Người nói chuyện vừa rồi bỗng dưng cảm thấy khó chịu, một quyền này như đánh vào bông, ngươi toàn lực xuất kích, đối phương lại chỉ là không đau không ngứa đáp vài câu.

Lâm Tầm thanh âm ổn định, “Đan tâm bích huyết, vị chi dương vi quân tử*, Đan Dương vốn là một cái tên hay, cớ gì phải gọi thành hư danh ‘Diệt Dương’ này.”

(*Tấm lòng son vì chính nghĩa, gọi quân tử là ánh mặt trời???)

“Tông chủ nói có lý, thành ra cách nghĩ của lão phu có chút bất công rồi.” Lúc này viện trưởng Thiên Thánh mở miệng, hắn cũng không so đo chút việc nhỏ không đáng kể này, với hắn, tên đội ngũ là gì không đáng để nhắc tới, hắn chỉ coi trọng việc Lâm Tầm có ngồi vào vị trí đó hay không, “Lần bao vây tiễu trừ này giao cho Lâm tông chủ toàn quyền phụ trách, để ngươi đặt cái tên là thích hợp nhất.”

“A.” Đinh Thánh vốn không để chuyện này trong lòng hiện giờ khóe mắt hơi cong, nụ cười có hơi khinh thường.

Lâm Tầm không dấu vết mà quay qua liếc hắn một cái, đứng dậy, mười phần khí thế, lời nói mang theo chút sát ý : “Cho dù Đan Dương Phủ có hành vi như thế nào, ‘ đan’ cùng ‘ dương’ là hai chữ tốt đẹp, lần chiến dịch này, chư vị nên như mặt trời sáng chói, thì chiến thắng là điều chắc chắn rồi.”

“Hay!” Có người vỗ tay tán thưởng: “Hay cho một câu nên như mặt trời sáng chói, uổng cho Đan Dương Phủ lấy tên là Đan Dương, cùng so sánh với lời của Lâm tông chủ, cách thức có chút thấp hơn rồi.”

Viện trưởng Thiên Thánh cũng cười nói: “Không biết ta nên lấy tên nào để xuất quân?”

Lâm Tầm bước chậm rãi tới gần cửa, hai mắt chăm chú nhìn mặt trời ẩn sau tầng mây, ánh mắt sâu xa, “Đại đạo cầu trường sinh, mong chúng ta cùng chói lọi như nhật nguyệt, xua tan hắc ám vạn dặm, phải gọi là...... Nhật Bất Lạc.”

“..........”

Y xoay người, phảng phất mang theo sao trời bao la, “Tên đội ngũ, chính là Nhật Bất Lạc!”

“.........”

“Sư phụ.” Một nữ đệ tử Hợp Hoan Tông phía sau kéo kéo tay áo y, nhỏ giọng nói: “Có cần suy nghĩ lại một chút hay không?”

Lâm Tầm ngữ khí kiên định: “Ý vi sư đã quyết.”

“Lâm huynh” hiện giờ không xưng ‘tông chủ’, ngữ khí viện trưởng Thiên Thánh mang theo thân thiện miễn cưỡng, “Cái tên này, có phải có chút quá mức, ách, ‘đại khí’ hay không?”

Lâm Tầm, “Tráng sĩ xuất chinh, không thể thiếu chiến bào.”

Lời vừa nói ra, không có ai phản đối, sợ y lại ra yêu cầu không thể tưởng tượng nào đó.

So với việc trên người mặc y phục rực rỡ, thì cái tên đỡ bị thu hút hơn nhiều, cùng lắm thì lúc đó không nói ra tên xuất sư là được.

……….

Cảnh đêm tĩnh lặng.

Hợp Hoan Tông khôi phục lại yên tĩnh như trước. Lâm Tầm không giữ người ở lại, mà sau khi đã xác nhận có người tiếp được củ khoai lang phỏng tay này, đám nhân mã một khắc cũng không muốn ở lại đây chút nào. Ngược lại Hạ Hầu gia âm thầm kêu Hạ Dạ Bạch ra ngoài nói chuyện, người sau còn lề mề chưa về.

“Ra đây.” Lâm Tầm hướng lùm cây quát khẽ.

Người tới cũng không có ý che giấu hơi thở của mình, bóng dáng kia đứng hòa cùng bóng cây sớm đã bị lộ ra.

Từ chỗ tối bước ra, thiếu niên có khí chất cao quý đi tới, hắn đứng cách vài trượng hành lễ: “Sư phụ”

Thấy là Tô Hưng Bang, Lâm Tầm khẽ gật đầu.

Tô Hưng Bang đến gần, gần đây vóc dáng hắn thay đổi rất lớn, khí chất đặc biệt của kiếm giả làm hắn thu liễm không ít ngạo khí hoàng thất.

Nét mặt hắn thoáng chút do dự, Lâm Tầm bèn mở miệng trước: “Có việc gì sao?”

Tô Hưng Bang gật đầu, “Đệ tử có một chuyện muốn thỉnh giáo.”

“Ngươi muốn hỏi là vi sư vì sao lại đáp ứng tham gia vây đánh Đan Dương phủ?”

Tô Hưng Bang nhấp môi, gián tiếp thừa nhận, một lúc lâu sau, hắn nói: “Manh mối hướng về Đan Dương Phủ quá miễn cưỡng.”

Lâm Tầm, “Ngươi cho rằng có người đang cố tình vu oan hãm hại?”

Tô Hưng Bang, “Đúng vậy.”

Lâm Tầm đi về phía trước vài bước, chóp mũi ẩn ẩn ngửi được một luồng u hương của hoa mai, “Lê Ma là chủ nhân một phủ, thủ đoạn có vô số, ngươi cho rằng vì sao hắn không làm sáng tỏ, thậm chí không ngăn chặn mà để tình thế tiếp tục phát triển?”

Tô Hưng Bang trầm ngâm: “Không biết.”

Dưới áo choàng to rộng, cơ hồ đem Lâm Tầm hòa thành một thể cùng bóng đêm, áo choàng che đi làm người khác không thấy rõ biểu tình trên mặt y: “Muộn rồi, ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi.”

Tô Hưng Bang đứng bất động tại chỗ, theo thời gian trôi đi, biểu tình của hắn bỗng dưng kiên định lên: “Xin hỏi sư phụ, người thật sự có coi bọn ta là đệ tử hay không?”

Lâm Tầm gật đầu: “Đương nhiên”

Tô Hưng Bang: “Bất luận khi nào, Hợp Hoan Tông này đều là nơi che chắn cuối cùng của chúng ta?”

Lâm Tầm nhàn nhạt nói: “Ta ở hay không ở, Hợp Hoan Tông vĩnh viễn là nơi chờ ngươi về.”

Tô Hưng Bang: “Bao gồm cả Lê Hoàn?”

“Trước giờ đều là như thế.” Y lại nói: “Nếu như không muốn nghỉ ngơi, thì về tu luyện đi.”

Nghe vậy Tô Hưng Bang cúi đầu chào một cái thật sâu, xoay người cùng với ánh trăng mênh mang đi về phòng.

Đợi đến khi hắn rời đi, Lâm Tầm mới mở miệng: “Nghe xong lâu như vậy rồi, không định ra chào hỏi một cái hay sao?”

Một tiếng nói trầm thấp từ trên cây truyền đến, “Làm ảnh hưởng đến thanh tĩnh của người khác không phải là tác phong của người quân tử.”

Lâm Tầm ngửa đầu, mũ áo choàng tuột ra, tóc đen như mây trút xuống, “Nghe lén thì càng không phải.”

Đinh Thánh quay đầu nhìn y, “Cây không động, mượn cây mà trống ta bèn không động, ngược lại là ngươi, từ bên đó qua bên đây, phá vỡ yên lặng chỗ này.”

Chiều cao hai người vốn khác nhau, Lâm Tầm vốn định bay đến một cành cây khác cao hơn, lại nghĩ đến phải bỏ tiền, bèn từ bỏ, bước đến dưới tàng cây, nói: “Về việc Đan Dương Phủ, ẩn tình mà ngươi biết được sợ là không ít.”

m thanh Đinh Thánh mơ hồ không rõ ‘ừ’ một tiếng.

Ánh mắt Lâm Tầm tỏa sáng, “Nói ra nghe một chút.”

Đinh Thánh đương nhiên sẽ không toàn bộ nói ra, thậm chí một chữ cũng sẽ không lộ ra, nhưng nhìn thấy trong mắt Lâm Tầm ẩn chứa một tia giảo hoạt, chợt tâm tư trêu đùa nổi lên. Hắn thả người nhảy xuống, không mượn bất cứ sức lực nào, thân mình nhẹ bay xuống đất, sau đó dùng ngón tay viết chữ vào trong lòng bàn tay của Lâm Tầm.

Cờ Dẫn Hồn.

Thấy Lâm Tầm không nói lời nào, tay thu thu về giấu ở trong tay áo gắt gao nắm chặt, Đinh Thánh cười rời đi, dù nhắc đến bí mật to lớn này, nhưng cả thiên hạ cũng sẽ không biết được, về Dẫn Hồn Kỳ xưa nay chỉ ghi lại ở trong «Sát Yêu Điển» .

Theo tính tình của Lâm Tầm, e là cần vài đêm để vắt hết óc, lật kinh đọc điển, ban đêm không thể ngủ được.

Nhìn theo hắn rời đi, Lâm Tầm thấp giọng: “Tin tức về Cờ Dẫn Hồn cần bao nhiêu linh thạch?”

[Hệ thống: Tám vạn.]

Tay vẫn luôn nắm chặt mở ra, trên tay là bình nhỏ màu đen tiện tay lấy từ trên người Đinh Thánh.

“Đáng giá không?”

[Hệ thống: Sáu vạn linh thạch.]

Lâm Tầm đưa cái bình cho hệ thống, lại thêm hai vạn, “Ta muốn có tất cả tin tức liên quan đến Dẫn Hồn Kỳ.”

Lúc nói chuyện y đội mũ áo choàng lên một lần nữa, khóe miệng câu lên.

Có thể dùng tiền mua được tin tức, vì sao phải động não?