Chương 3: Niềm vui gặp gỡ (3)

Hài tử bước ra từ trong Hoàng đô để mà nói thì xưa giờ luôn luôn thuần lương, nếu là ba năm sau, bằng chiêu này của Lâm Tầm, muốn có được tín nhiệm của đối phương cơ bản là vô nghĩa, may mà lúc này Tô Hưng Bang đang có thương tích trong người, bất quá mới chỉ là thiếu niên mười mấy tuổi, Lâm Tầm lại xuất hiện đúng lúc, ngược lại coi như là đúng dịp.“Múa cho ta xem.” Một thanh kiếm bất ngờ ném đến.

Nhìn thái độ hắn đối đãi với kiếm của mình như thế, Tô Hưng Bang hơi hơi nhíu mày.

“Thân là kiếm khách, ngươi phải hiểu được, không có gì là không thể vứt bỏ, kể cả là kiếm của ngươi.”

Tô Hưng Bang:

“Kiếm như mạng, cho dù chết vạn lần cũng không thể vứt bỏ kiếm.”

Đáy lòng Lâm Tầm đối với thuyết pháp của hắn không cho là đúng, người chưa từng chết đều dễ dàng nói chuyện sinh tử, thấy chết không sờn. Ngón trỏ ấn nhẹ lên ấn đường của hắn, cảm giác hơi lạnh khiến Tô Hưng Bang phản xạ có điều kiện lui về sau một bước.

“Kiếm quang trong người.” Lâm Tầm nhìn hắn, ánh mắt thâm trầm, tiếp tục duy trì hình tượng thế ngoại đại sư, “Kiếm tủy trong lòng.”

“Kiếm quang trong người.” Tô Hưng Bang khẽ lặp lại, hắn ẩn ẩn cảm thấy nhận thức của mình đối với kiếm, lý luận khăng khăng giữ vững đã có chỗ lung lay, chỉ là không biết rằng cái lung lay này sẽ khiến hắn lâm vài lạc lối hay là phá vỡ gông cùm xiềng xích.

Hắn quát khẽ một tiếng, trở tay giương kiếm hoa, nước trong sóng gợn, kiếm quang lưu động, không giống tư thái nhẹ nhàng, man mác của Lâm Tầm, mỗi một kiếm của Tô Hưng Bang đều vô cùng khí phách, mang theo ý tứ ngoài ta ra thì còn ai nữa.

【Hệ thống: Vương giả kiếm. 】

Do tiếng kiếm vi vu, Lâm Tầm không nghe rõ, thấp giọng hỏi: “Cái gì?”

【Hệ thống: Hắn có tiềm chất trở thành truyền kỳ. 】

“A.” Nghe vậy Lâm Tầm cũng không kích động, ngược lại có chút cụt hứng, “Dù sao ta vốn cũng muốn trở thành huyền thoại chi sư.”

Thu kiếm, bật hơi, tựa như diều hâu tuần sát trời xanh xong liền thu lại hai cánh.

Tô Hưng Bang nhìn về phía Lâm Tầm đầu tiên, có một vị “Kiếm tôn” ở đây, hắn tất nhiên muốn biết kiếm của mình trong mắt hắn có thể đạt tới trình độ nào.

Nhận được ánh mắt hỏi trưng cầu ý kiến của hắn, Lâm Tầm lặng im vài giây mới trầm ngâm nói: “Cũng được.”

Chỉ là cũng được mà không phải là tuyệt hảo sao?

Trong lòng Tô Hưng Bang không vừa lòng với đáp án này, cũng may hắn là người thông suốt, nghĩ lại, kiếm đạo cuồn cuộn vô tận, dù hắn có thiên phú thì cũng cần thời gian rèn luyện, đối với một vị đại sư kiếm đạo mà nói, có lẽ thật sự chỉ là vỏ ngoài sơ sài mà thôi.

Ánh mắt của hắn nhìn về nơi xa, mang theo vài phần đấu tranh, hắn hiểu được, trước mặt mình có hai con đường, một là bái biệt tiếp tục đến học viện Thiên Thánh, ở nơi đó lấy tư chất của hắn chắc chắn một khi lên tiếng là ai nấy cũng phải kinh ngạc, hai là đánh cược một lần…

Lâm Tầm cũng không nóng nảy, cho hắn thời gian suy nghĩ.

Tô Hưng Bang tính cách quyết đoán, rất nhanh đã ra quyết định, bàn tay trái chắp lên mu bàn tay phải, hành lễ rồi khom người bái đầu với Lâm Tầm.

Lâm Tầm không trả lời, hắn cũng không ngẩng đầu.

Thật lâu sau, Lâm Tầm mới chậm rãi nói:

“Kiếm của ta ở trong tay ngươi, kiếm tặng người hữu duyên, ngươi có nguyện ý nhập vào môn hạ của ta không?”

Mắt Tô Hưng Bang sáng ngời, thần sắc càng thêm cung kính: “Sư phụ.”

Lâm Tầm vuốt cằm:

“Ta nhận một bái này của ngươi, coi như kết làm sư đồ, chỉ cần ngươi không phạm phải sai lầm lớn tày trời, sư môn sẽ là nơi mạnh nhất cho ngươi nương tựa. Nếu một ngày ta còn ở đây, sẽ dốc túi dạy dỗ, tận tâm tận lực, che chở ngươi đi con đường kiếm đạo bằng phẳng, lời thề này có thiên đạo làm chứng.”

【Hệ thống: Ngươi thoái thác thì sao, nếu không cách nào chứng minh lời thề, ta cũng không có cách nào che chở cho ngươi. 】

Mỗi vị diện đều trật tự vận hành riêng, đi tới nơi này, tất nhiên phải tuân theo trật tự ở nơi này, nói cách khác, lời thề này có hiệu lực .

Nhưng Tô Hưng Bang nghe được bốn chữ cuối cùng, thân thể run lên, không thể tin được mà nhìn về phía Lâm Tầm. Kiếm khách coi trọng chính trực, cho nên không thể dễ dàng lập thề, cho dù là một lời thề vô ý không hoàn thành cũng đều có khả năng nảy sinh tâm ma, mà người này thân là tôn giả kiếm đạo, lại thề với thiên đạo, nghĩ đến đây, một tia ngờ vực vô căn cứ cuối cùng trong lòng cũng biến mất.

“Đệ tử thề, sinh thời, chắc chắn tôn sư trọng đạo, tuyệt không phản bội sư môn.”

Chính là đang chờ những lời này đây!

Tôn sư trọng đạo, sư phụ ta sau này sẽ là ông trời của ngươi, không phản bội sư môn, sư môn giờ có hai người, vẫn là ta vi tôn.

Lâm Tầm: “Lòng ta rất an ủi.”

【Hệ thống: … 】

Ngày đông ánh mắt ngắn ngủi mà ấm áp, hai người sóng vai đi, thiếu niên chum áo choàng cả người tản ra khí tức thần bí cùng thiếu niên tuấn lãng đứng cạnh hắn hình thành hình ảnh đẹp đẽ.



“Sư phụ, phía nam ồn ào náo động, sư môn có xây ở phía nam không? Nếu muốn khổ tu mấy năm, đệ tử có thể gửi một phong thư báo cho người trong nhà biết nơi đệ tử đi?”

Kiếm sĩ thích yên tĩnh, phương bắc nhiều kiếm tông, phía nam thì trọng đạo. Nếu chỉ đi vài năm, hắn cần thông thanh cho mẫu hậu để ngừa vài huynh đệ khác rục rịch.

“Không ngại, sư môn cách Hoàng đô không xa.”

“Ở đâu?”

“Nơi non xanh nước biếc, bây giờ ngươi tới thì là địa linh nhân kiệt.”

Vành tai Tô Hưng Bang hơi hơi phiếm hồng, vẫn là lần đầu được khen ngợi thẳng ra như vậy.

“Không biết tông phái của sư phụ là gì?”

“Hợp Hoan tông.”

Tô Hưng Bang dừng bước:

“… Hợp, Hợp Hoan tông?”

“Đọc không sai.”

Tô Hưng Bang sợ run vài giây, thật vất vả mới tỉnh hồn lại, nghẹn lời nói:

“Không biết tục danh sư phụ…”

“Họ Lâm.” Lâm Tầm đương nhiên sẽ không lấy tên thật hiện thân, tin tức hắn trở lại Lâm gia tuy rằng đến nay chưa bị công bố, nhưng Hoàng đô này như thác nước sâu không lường được, mạng lưới tình báo của không một cái thế lực nào dám khinh thường, “Danh Phong Nguyệt.”

Hợp Hoan tông, Lâm Phong Nguyệt…

Từ khi sinh ra tới nay, lần đầu tiên hoàng tử nào đó hoài nghi thính lực của mình, đầu ngón tay run nhè nhẹ, như là đã bị đả kích thật lớn.

“Sao nào, hối hận rồi?”

“Không có.” Tô Hưng Bang lưỡng lự trả lời, hiển nhiên không có sức thuyết phục.

“Hối hận thì hối hận, không có gì không thể nói .”

Trong mắt Tô Hưng Bang hiện lên vài phần mong mỏi, “Thật sao?”

Chẳng lẽ còn có thể chọn lại lần nữa?

“Nam nhi đứng ở đời, hành sự từ tâm, huống chi có một số việc nếu như ép bước thì dù là hạt giống tốt hơn cũng không thể ra hoa kết quả.” Lâm Tầm nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Ta không ép ngươi.”

Môi Tô Hưng Bang giật giật, chuẩn bị nói.

“Được rồi , nhắc nhở một chút, vừa rồi hình như ngươi đã lập thề.”

Tô Hưng Bang: …

Lâm Tầm: “Hiện tại ngươi có thể nói cho vi sư lựa chọn của ngươi. Ngươi yên tâm, ta tôn trọng toàn bộ quyết định của ngươi.”

Tô Hưng Bang: …

Thấy sắc mặt hắn biến hóa, tâm tình Lâm Tầm thật tốt, vung ra tay áo, lại thiếu hệ thống một vạn linh thạch, kéo Tô Hưng Bang nhảy lên phi kiếm, ngự kiếm mà đi, đứng thẳng trên từng tầng mây mù.

Mới đầu Tô Hưng Bang còn có chút đứng không vững, qua một khoảng thời gian, tâm tình của hắn bình phục, quan sát vạn thiên sơn, thấy sông dài ngàn dặm, hơn hết là thấy cả biển xanh, trong lòng không khỏi phát lên hàng vạn hàng nghìn hào khí.

Ngự kiếm mà đi, cho dù là kiếm tôn cũng không có khả năng làm được thoải mái như thế, hay là, thực lực người này còn trên cả kiếm tôn?

Ánh mắt Tô Hưng Bang tối sầm lại, nếu thật sự là như thế, tên sư môn cũng không quan trọng, dù sao có một cao thủ kiếm tôn bên trên chỉ điểm, hắn trên kiếm đạo tuyệt đối có thể thăng cấp khủng bố.

“Bây giờ chúng ta đi đâu?”

Lâm Tầm khóe miệng khẽ cong: “Đi tìm Nhị sư đệ của ngươi?”

“Nhị sư đệ?” Tô Hưng Bang nghiêng mặt nhìn hắn.

Nghe ý tứ trong lời nói, mình là đệ tử đầu tiên của hắn, mà vị này nhìn như sư phụ không quá đáng tin, còn muốn lại đi tìm người bị hại thứ hai thậm chí thứ ba.

“Ngươi có biết không, có thể đề cử cho vi sư tham khảo một chút.”

Tô Hưng Bang ngẩn ra.

“Phải có tiền, xinh đẹp, tốt nhất là kiểu mỹ nhân bại hoại.”

Nghe vậy Tô Hưng Bang đầu tiên là trầm mặc, trong lòng rất nhanh bắt đầu tính kế, tên tuổi Hợp Hoan tông này rất khó nghe, không biết thì đúng là tà, về sau tất nhiên sẽ khiến người khẩu nghiệp, nhất là mấy đối thủ một mất một còn kia, phỏng chừng sẽ lấy chuyện này tuyên dương bốn phía.

Sau khi trải qua suy xét, Tô Hưng Bang nghiêm túc nói:

“Đúng lúc, đệ tử có mấy “Bằng hữu”, mỗi người đều là thiên tài ngàn dặm mới tìm được một, có thể cung cấp cho sư phụ lựa chọn.”