Chương 31: Niềm vui gặp gỡ (31)

Sương mù trên mặt hồ phiêu tán ra, Hạ Dạ Bạch run lập cập: “Sư phụ, ta bằng lòng lên chiến trường, lấy thân ta đổi lấy nhiệt huyết.”

Bị người chém một đao cũng tốt hơn so với được kiệu tám người khiêng vào phủ.

Lâm Tầm thấy tâm ý hắn đã quyết, nắn cổ tay thở dài: “Ngươi cái đứa nhỏ này, chính là không có mệnh phú quý.”

Hạ Dạ Bạch mãnh liệt gật đầu, tình chân ý thiết: “Kiếp sau, kiếp sau đi."

Chớp mắt Lâm Tầm từ bên người hắn bước đi, Hạ Dạ Bạch nhẹ nhàng thở ra, chỉ còn một câu nói để lại: “Người có thể không gả, còn sính lễ thì không thể không có.”

Hạ Dạ Bạch nháy mắt đáy lòng tràn đầy đau khổ.

Trở lại Hợp Hoan Tông, một đệ tử vội vàng đem một bức thư tới, nói là vừa rồi viện trưởng Thiên Thánh có tới chơi, đợi một lát bèn rời đi.

Lâm Tầm mở thư ra, vừa đi vừa đọc, nội dung viết trong đó rất đơn giản, mời hắn mười ngày sau xuất phát bao vây tiễu trừ Đan Dương phủ.

Mười ngày sau, trong một hàng người xuất phát, y không cưỡi ngựa, không có thực lực, cũng không phô trương. Từ các tông các viện tuy bị lừa một đám linh thạch, nhưng đến khi sắp quyết chiến, vẫn là đến đông đủ.

Trong lúc mọi người nắm chặt thời gian tu luyện, Lâm Tầm phải đối mặt với vấn đề sầu não nhất, làm sao để kiếm tiền.

“Sư phụ.”

Tô Hưng Bang đang luyện kiếm, thu chiêu, hoa lá đầy trời rơi lả tả, hắn từ từ hành lễ, “Ngài tìm ta có việc gì sao?”

Lúc nãy Lâm Tầm mới phát hiện nơi mình đến chính là cánh rừng mà Tô Hưng Bang luyện kiếm, đang định rời đi để không làm hắn phân tâm, nhưng gặp hắn vừa hỏi, Lâm Tầm nói: “Ngươi có đem tập sách kia theo bên mình không?”

“Sách?” Tô Hưng Bang ngẩn ra, “Sách đó có hình dạng như thế nào?”

“Như thế nào cũng được.” Lâm Tầm: “Cho vi sư mượn một lát.”

Tô Hưng Bang không rõ dụng ý của y lắm, nhưng lôi một đống sách từ nhẫn không gian ra, trong đó đa số là chiến lược binh pháp, còn lại là truyện ký lịch sử.

Lâm Tầm ôm một đống sách bao la đem về phòng lật xem.

Lướt nhanh như gió, sách đã bị xem qua xếp gọn qua một đêm, ngón tay Lâm Tầm vô thức cọ cọ vào giấy, lẩm bẩm nói: “Người trên đại lục Thiên La một đêm nổi danh có không ít, nhưng đa phần đều là làm buôn bán, hoặc là lập chiến công, được cấp đất phong”

Nếu như thời gian còn một hai năm y cũng muốn trù tính một phen, hiện giờ chỉ còn mười ngày ngắn ngủi, ngoài hôm nay, còn lại chín ngày, muốn tính toán làm giàu, tạo dựng lãnh thổ riêng mình chỉ có thể là điều nói suông trên giấy.

Tới khi chỉ còn lại tám ngày, Lâm Tầm tản bộ giải phiền, đi ngang qua ngoài cửa phòng của Đinh Thánh, xuyên qua cửa sổ nửa mở thấy tay trái hắn đang khống chế ngọn lửa luyện đan, mùi hương kỳ dị từ trong đỉnh bay ra.

Thời gian đã qua nửa canh giờ, khi mở lò, ánh sáng màu vàng phiêu đãng, ba viên đan dược luyện được khá tốt rơi vào lòng bàn tay.

Trong lúc y kinh ngạc cảm thán với thuật luyện đan của Đinh Thánh, trong đó có một viên như mọc cánh bay về phía y.

Lâm Tầm phản xạ có điều kiện bắt lấy, hơi ấm còn xót lại trên đan dược bị y nắm chặt vào lòng bàn tay.

Không hiểu đây là có ý gì, Lâm Tầm ngẩng đầu nhìn về phía Đinh Thánh.

“Cho ngươi.” Đinh Thánh nhàn nhạt nói: “Đan này để ở trong không khí, dược tính dễ phát huy hơn.”

Lâm Tầm thu nó vào nhẫn không gian, “Vì sao lại cho ta?”

“Tâm thuật ngươi bất chính, thấy cái mình thích là thèm thuồng, nếu đã bị ngươi nhớ thương đến, còn không bằng trực tiếp làm cho ngươi một cái.”

Lâm Tầm nghe ra được hàm ý giấu trong những lời này, nếu như là một viên cũng không cho, làm không tốt ba viên cũng sẽ bị y nghĩ cách trộm đi.

Y cảm thấy lần này bản thân thật oan uổng, bởi vì trước mắt trong đầu y tràn ngập toàn là việc kiếm tiền, việc khác ngược lại có thể buông lỏng một chút.

Đinh Thánh thấy y nhìn mãi vào nhẫn không gian, không biết đang nghĩ điều gì.

Trong mắt đột nhiên hiện lên ý cười, Lâm Tầm nhìn hắn nói: “Cảm ơn ngươi.” Liền xoay người rời đi.

Đinh Thánh luôn cảm thấy Lâm Tầm phảng phất đột nhiên xua tan được cảm giác mù mờ, ngộ ra điều gì, mà cảm ơn không đơn giản chỉ là việc hắn tặng đan.

……….

Gian phòng phía nam, thời gian giảng bài đã đến, ngoài Lâm Tầm ra thì ai cũng đều tụ tập lại.

“Sao sư phụ còn chưa tới nữa?”

“Hay là ngủ quên rồi?”

Tô Hưng Bang lạnh lùng nói: “Sư phụ chưa bao giờ đến trễ.”

Trừ phi có việc.

Đoàn người đi đến phòng của Lâm Tầm, người đi phòng trống, chỉ để lại một bức thư: Ra ngoài có việc gấp, bảy ngày sau trở về.

Giường đệm xếp gọn gàng, trên bàn còn có một chồng sách mà Tô Hưng Bang cho y mượn đọc.

Đinh Thánh thử độ ấm của ấm trà trên bàn, bên trong chỉ còn một ít trà cặn, “Hẳn là đã đi từ đêm qua rồi.”

“Dù sao bảy ngày sau cũng sẽ trở về, sư phụ không ở nhà, chúng ta cũng không thể trễ nải việc tu luyện.” Một đệ tử nói.

Những người còn lại đều gật đầu.

Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại một mình Đinh Thánh.

Mắt hắn lướt nhìn một vòng xung quanh, sạch sẽ ngăn nắp, có thể thấy được thói quen tốt của chủ nhân nó, trong hộc tủ vẫn chưa khóa lại còn có một vài cái chai lọ, có không ít đều là lấy từ chỗ hắn về.

Lúc cái tay sắp chạm tới chúng lại thu trở về.

“Mà thôi, không hỏi mà lấy, sẽ bị coi là trộm.” Tuy rằng đống này cũng là lấy từ chỗ hắn, Đinh Thánh đến cạnh giường, vươn tay ra nhắm mắt lại, xung quanh tay hắn xuất hiện trăm đốm sáng, quan sát kỹ mỗi một hạt đều là hình dạng linh hạc thu nhỏ lại.

Trăm ánh sáng linh hạc bay vào không trung, mỗi một cái đều chậm rãi có thêm hai mắt, tầm mắt bao quanh phạm vi trăm dặm, nơi chúng nó đi qua, bất kỳ hình ảnh ở nơi nào cũng bị chúng lưu lại trong đó.

Một buổi tối của hai ngày sau, các đốm sáng đồng thời bay vào một cái sân trong tòa hoa mẫu đơn, giống như ánh sáng loang lổ của sao băng lướt qua để lại, đẹp đẽ bắt mắt.

Mỗi đốm ánh sáng đều hiện lên hàng vạn hình ảnh, tu sĩ tranh đấu, danh môn chính phái đang ẩn náu, thậm chí mỗi một người dân bình thường trên đường đều hiện lên xuyên qua hai mắt linh hạc.

Duy nhất chỉ thiếu một thân ảnh mặc áo choàng màu đen.

“Tìm không thấy sao?”

Trăm đốm sáng trên tay hắn ngày một mờ dần, không để lại một chút dấu vết nào, “Sao có thể thế được?”

Thiên hạ không có ai có thể chốn thoát được hai mắt linh hạc.

Sau khi Lâm Tầm không còn trong Hợp Hoan Tông, nơi này trở nên yên tĩnh hiu quạnh rất nhiều, thiếu mất một phần nhộn nhịp, sống động.

Mà ngoài kia, Đan Dương Phủ kêu gọi các đệ tử đang lịch luyện, các tông các phái cũng lần lượt gởi thư tín cho đệ tử ở nơi xa, về tông lập tức, ngay cả học viện Thiên Thánh cũng truyền tin cho không ít học sinh kiệt xuất của kỳ tốt nghiệp vừa rồi, trong lúc nhất thời, vÔ SỐ cao thủ lên đường quay về, trên đường không ngừng có các cuộc đυ.ng độ.

Phàm tu sĩ dưới Kim Đan, không có ai dám đi một mình.

Trong Hợp Hoan Tông không ít đệ tử cũng nhận được tin tức từ người nhà, muốn họ mau chóng quay về, không được tham dự bao vây tiễu trừ Đan Dương.

Các đệ tử đối với điều này đều một miệng trả lời: Nguyện cùng tông môn cùng bước cùng lùi.

Ngày thứ tư sau khi Lâm Tầm rời đi, Đinh Thánh cũng quyết định về Túy Hương Lâu lựa một vài nhân thủ.

Ca cơ xướng khúc, mười mấy nữ tử quần áo lộ liễu đang chơi đùa nhảy múa trong đám tu sĩ, thỉnh thoảng còn khıêυ khí©h một chút, diễm lệ mà không tục tĩu, có nữ tử trực tiếp tưới rượu lên trên người mình, lộ ra đường cong mượt mà, dùng môi mớm rượu.

Mặc cho thế giới bên ngoài tinh phong huyết vũ như thế nào, trong Túy Tiên Lâu này, vĩnh viễn vẫn sét đánh không động vung tiền như rác, đêm xuân tràn đầy.

Đinh Thánh về tới cũng không làm cho người khác chú ý tới, mọi người ai chơi theo ý người nấy, vui vẻ vô cùng. Hắn phát hiện khách nhân Túy Tiên Lâu vậy mà lại còn nhiều hơn lúc trước, không ít người duỗi dài cổ, làm ra bộ dáng ngửa đầu chờ đợi.

“Sao còn chưa ra!”

Hắn nghe thấy có người oán giận.

Hơn trăm viên linh thạch bị ném lên trên đài, mọi người học theo, móc ra rất nhiều đồ quý ném lên đài.

Tiếng sáo tuyệt diệu truyền đến, người tới quanh thân bao phủ một tầng sương mỏng manh, quỳnh hoa ngọc tuyết, không thấy được mặt, chỉ có tiếng sáo mù mịt kia, tấu một khúc Tiêu Tương Vũ.

(link: ..DownloadsRain of Love (潇湘雨) - Anson Hu (胡彥斌).mp4)

“Thất Nhật Túy!” Có người mặt đầy say mê, “Là Thất Nhật Túy lên sân khẩu!”

“Nghe đồn tiếng sáo của Thất Nhật Túy này giống như tiếng trời, hôm nay vừa nghe quả thực không sai chút nào.”

“Đáng giá! Đáng giá! Đây mới đúng là đầu bài của Túy Tiên Lâu!”

Tiếng sáo cao trào thay nhau vang lên, phiêu đãng trên các miếng bài của Túy Tiên Lâu làm người phiêu phiêu như thần tiên. Bước chân Đinh Thánh vừa mới bước vào trong lâu liền cứng lại.

Ra ngoài có việc gấp, bảy ngày sau quay về.

Nhớ đến lá thư Lâm Tầm vội vàng để lại vài chữ đó, đồng tử mỹ lệ của Đinh Thánh chiếu thẳng lên màn biểu diễn đầy tiên khí trên sân khấu, cắn răng nói: “Thất Nhật Túy, hay cho một Thất Nhật Túy”

Lâm Tầm đang dào dạt đón lấy ánh mắt sùng bái của mọi người, bên tại bỗng nhiên nghe được một thanh âm áp bức cực kỳ không hài hòa:

“Lâm, Phong, Nguyệt!”

Tay run lên, một khúc sáo hoàn mỹ có thêm một âm bị lệch do bị chấn rung.

//Tác giả có lời muốn nói: Đinh Thánh cười lạnh: Tốt, rất tốt!

Đầu bài Lâm Phong Nguyệt:.....//