Chương 34: Niềm vui gặp gỡ (34)

Trọng lượng của mỗi thanh kiếm đều rất nặng, y rất muốn trở về thời điểm trước khi đối chiến với Ngụy Thần đâm chết hệ thống, đáng tiếc y không thể.

Ngụy Thần đứng ở trên đài cao, coi thường mọi người, cũng coi thường y.

Là một người nam nhân thì lúc này phải nên động thủ, nhất quyết sống mái rồi.

Đáng tiếc là Lâm Tầm thì không có khả năng.

Tính toán một chút các khoản chi tiêu quá giới hạn này y vẫn chưa thể bỏ tiền để sử dụng thuật ngự kiếm, mà là từng bước từng bước đi lên bậc thang.

Thời gian một khắc, y như được một tiếng trống cổ vũ, tinh thần hăng hái thêm leo tới bậc thang thứ 108, thở hồng hộc, tay thì chống trên đùi, khom lưng hít sâu. Ngẩng đầu, nhìn thấy còn có một nửa đường, lắc đầu, quyết định nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát.

Ngụy Thần ở trên đài cao vốn chuẩn bị một chiêu đánh chết Lâm Tầm thì nhìn thấy một màn này, biểu tình biến hóa nho nhỏ khó mà nhận ra, tay trái hắn vươn ra, trên tay có một chùm ánh sáng nóng cháy, giống như chiến thần đứng trong ánh nắng chói chang.

Chỉ vì Lâm Tầm chậm chạp không động, vẫn duy trì cái tư thế này, liền có vẻ đặc biệt...... kỳ cục mang theo ngu ngốc.

Lâm Tầm nghỉ ngơi trong chốc lát, nam tử tóc bạc đã thoát khỏi dây dưa của ám vệ, Đinh Thánh lại tiếp tục lòng vòng trong đám người, ưu nhã thong dong, mỗi một lần đi qua, phía sau lại có thêm một vũng máu.

Nam tử tóc bạc xoay người, kinh ngạc phát hiện Lâm Tầm vậy mà lại ngồi trên mặt đất, còn nhân tiện dặn hắn: “Tuyến Đoàn, ngươi lên trước đi, ta sẽ theo sau ngươi.”

“Sao không ngự kiếm?”

Lâm Tầm thầm nghĩ còn không phải vì tiết kiệm linh thạch à, ngoài miệng lại nói: “Làm người phải làm đến nơi đến chốn.”

Nam tử tóc bạc cũng không coi hồ ngôn loạn ngữ của y là thật, cũng không để ở trong lòng, ánh mắt hắn dần dần nhìn chằm chằm vào một người...... khuôn mặt, khí chất giống nhau, bọn họ vốn chính là một thể, vì sao phải chém hắn ra?

“Ngày đó ngươi chém ta ra, hôm nay ta gϊếŧ ngươi, nhân quả coi như thanh toán hết.”

“Gϊếŧ ta?” Ngụy Thần nghiền ngẫm lặp lại hai chữ này một lần, nói tiếp: “Lúc đó trời vừa tối ta đã cảm nhận được Không Gian Thánh Khí dao động, nhưng khi ta tới, ngươi đã được người cứu đi trước một bước.”

“Cho đến hôm nay, Không Gian Thánh Khí trên đại lục Thiên La còn sót lại hầu như không còn bao nhiêu, vậy trong tay tứ đại gia tộc khả năng còn giữ một hai chiếc.”

Khi nói đến ‘tứ đại gia tộc’, ánh mắt hắn nhàn nhạt quét qua trên người Lâm Tầm một chút, người sau thản nhiên coi như không biết đến, hai mắt Ngụy Thần nhíu lại: “Đợi đến lúc trận phong ba này kết thúc, ta chắc chắn sẽ tự mình đến thăm tứ đại gia tộc một vòng.”

Lâm Tầm phủi phủi bụi đất trên vạt áo, đứng lên, bình tâm tĩnh khí mà nói: “Ngươi đi không được rồi.”

Hôm nay có thể có rất nhiều người sống sót từ nơi này đi ra, chỉ có hắn thì không.

Viện trưởng Thiên Thánh cùng Lê Ma dưới đài sau trăm hiệp cũng dừng tay, hai người bọn họ chẳng phân biệt cao thấp, lâm vào giằng co.

Lâm Tầm đứng ở lưng trừng, từ trên cao nhìn xuống, “Đan Dương Phủ vinh quang ngàn năm, nhưng lại có khả năng bị mất ở trên tay ngươi.”

Lê Ma không nhìn y, trả lời: “Nếu ta đánh cuộc thắng, Đan Dương Phủ của vạn năm sau đều có thể hưởng hết vinh hoa.”

Lâm Tầm không có hứng thú với lời nói viển vông của hắn, nhàn nhạt nói: “Lê Hoàn đâu?”

Lê Ma: “Ta nói rồi, đây là một trận cá cược.”

Có thắng thì phải có thua, hắn đương nhiên sẽ không để ái nữ duy nhất rơi vào nguy hiểm, đã sớm để hắc y vệ bắt ép hộ tống đến một nơi an toàn khác.

Hắn là một phụ thân tốt, đáng tiếc lại không phải là một người tốt.

Lâm Tầm không nhìn hắn nữa, xoay người tiếp tục trèo lên.

Ngụy Thần cùng nam tử tóc bạc lơ lửng ở giữa không trung, một trận ác chiến chính thức bắt đầu.

Công pháp của hai người đều cùng nguồn gốc, nhưng nam tử tóc bạc vốn là hóa thân của tâm ma, chỉ cần không chết, thì bị thương càng nặng, thực lực sau khi khôi phục càng mạnh, thời khắc khôi phục lại, mỗi một chiêu một thức càng sắc bén thêm, một lần so với lần đầu càng mạnh hơn.

Linh trí của tâm ma vô cùng đáng sợ, dường như việc gϊếŧ chết bọn họ là không thể, chém tâm ma nhập đạo sẽ thành thần, ngàn vạn năm nay người dám đi lên con đường này chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Sau một cái Xuyên Sơn Chưởng, Ngụy Thần kêu lên một tiếng, che lại vai trái lui về phía sau một bước.

Hắn rơi xuống thế hạ phong, làm không ít người đang âm thầm chú ý thế cục đắc ý trong lòng, Lâm Tầm ngược lại là dừng bước nhíu mày, vì sao lại không cảm giác được bất cứ tia khẩn trương nào từ Ngụy Thần?

Hai người ở giữa không trung, từ quyết chiến đến ngươi đuổi ta tránh, Ngụy Thần chuyển công thành thủ, một trận truy kích lại bắt đầu.

Lâm Tầm sau khi nhìn một hồi, nói về phía nam tử tóc bạc đang đứng trong không trung: “Hắn đang kéo dài thời gian.”

Nam tử tóc bạc ngẩn ra, đúng lúc nhìn thấy Ngụy Thần vừa trúng một chưởng của hắn lộ ra nụ cười quỷ dị lạnh lẽo: “Quá muộn rồi.”

Nói xong thân ảnh hắn như mây mù trong núi, bỗng nhiên biến mất.

Theo sau là tiếng vang lớn rầm rầm không ngừng, trong ánh mắt khϊếp sợ của mọi người, một ngọn, hai ngọn...... mười ngọn núi vốn không quá cao đột ngột liên tiếp mọc lên từ mặt đất, giống như măng từ dưới đất nhô lên, phong tỏa hoàn toàn không gian nơi này.

Trên trời, một cái lá cờ đỏ như máu thình lình xuất hiện che đi toàn bộ, màu đỏ hung ác dữ tợn vô cùng.

[Hệ thống: Thương Sơn Thập Cấm.]

Lâm Tầm vừa nãy nghe được đã muốn hỏi rõ, chỉ là bị đánh gãy, giờ phút này y bỏ thêm một trăm linh thạch, “Có ý gì?”

[Hệ thống: Núi làm cấm, hồn kỳ làm dẫn, phong tỏa không gian nơi này, phàm là người bị nhốt, chỉ vào không ra, chỉ có thể chờ linh lực hao mòn, dầu cạn đèn tắt.]

“Đây là cái gì!” Trong lúc họ nói chuyện, có người trợn mắt há hốc mồm mà nhìn mười ngọn núi đang khép lại, thất thanh kêu lên.

“Chạy mau!”

Có vài người chạy qua hướng có khe hở, lại bị ngọn núi sắp hợp lại kẹp đứt.

Trong những người này, chẳng những có người của Kiếm Tông, còn có đệ tử của Đan Dương Phủ.

Lê Ma cả giận nói: “Cái này không giống với ước định của chúng ta!”

Thanh âm Ngụy Thần vang lên bốn phía, “ Cờ Dẫn Hồn còn thiếu huyết tế của 3000 người, chỉ có những người này là không đủ, chẳng qua là có vài đệ tử mà thôi.”

“Phủ chủ cứu ta!” Trong đó một người bị kẹp thành hai đoạn, còn một hơi tàn, hắn khẩn cầu nhìn Lê Ma, không nghe được câu trả lời, ôm hận mà chết.

Viện trưởng Thiên Thánh trầm giọng nói: “Lê Ma, ngươi cho rằng bản thân chỉ là tiếp tay cho giặc, không nghĩ tới lại là ‘dữ hổ mưu bì*’!”

(*ví về việc bàn luận phải hy sinh lợi ích của đối phương thì nhất định không thành công_gg)

“Câm mồm!” Lê Ma hai mắt mang tràn đầy tơ máu.

“Ta luôn luôn giữ lời hứa, chờ đến khi các ngươi đều chết ở bên trong, ta sẽ tự tìm huyết mạch người Đan Dương Phủ được giấu ở bên ngoài, để cho bọn họ kéo dài vinh quang vô hạn của Đan Dương Phủ.”

Thanh âm Ngụy Thần càng lúc càng nhỏ dần, dường như sắp biến mất.

Sắc mặt viện trưởng Thiên Thánh đại biến: “Mau chặn hắn lại, một khi để hắn rời đi, chúng ta sẽ thật sự không ai có thể đi ra ngoài!”

Mọi người trừng hai mắt thật lớn, vậy mà không thể phát hiện một tia tung tích của Ngụy Thần, có người lâm vào tuyệt vọng, rút đao điên cuồng chém loạn xạ vào hư không.

Cờ trên đầu càng lớn hơn, dùng mắt thường có thể thấy được nó kéo dài đến vạn mét.

“Đưa nó cho ta, ta có biện pháp phá loại cấm này.”

Đang lúc Lê Ma chuẩn bị liều chết một phen, một thanh âm chợt truyền vào tai.

Hắn ngẩng đầu, đối diện với một đôi đồng tử màu đỏ.

“Ngươi......” Lê Ma cắn răng: “Ngươi ngay từ đầu chính là vì «Sát Yêu Điển» mà đến.”

Đinh Thánh lãnh đạm nói: “Là lấy chí bảo của tộc ta, đem về Sát Yêu tộc.”

Lê Ma: “Nếu ta không đưa thì sao?”

Đinh Thánh: “Phần «Sát Yêu Điển» này từ đâu mà có, như vậy không cần ta nói, ngươi cũng đã rõ ràng.”

Lê Ma im lặng, hai mươi năm trước, hắn ngẫu nhiên gặp được một đôi mẫu tử đang đào vong, sau khi biết được thân phận của đối phương, giả vờ muốn giúp đỡ, lén đánh cắp «Sát Yêu Điển», cũng bán đứng hành tung của đội mẫu tử kia.

Đó là từ trong «Sát Yêu Điển», hắn được biết đến bí pháp Dẫn Hồn Kỳ, hiến cho Ngụy Thần.

Hắn bỗng nhiên phát ra một trận cười to: “Năm đó tham niệm của ta trỗi dậy, gián tiếp hại chết mẫu thân ngươi, che giấu cho ác nhân, kết cục hiện giờ ngược lại cũng không sai! Nhưng ta chỉ hỏi ngươi một câu...... Thế cục ngày hôm nay, ngươi có phải sớm đã biết được?”

Lê Ma nhắm mắt hít sâu một hơi: “Mấy năm nay Túy Tiên Lâu an bài mật thám trong tối ngoài sáng, ta không tin trước đó ngươi không nhận được chút phong thanh nào.”

Đinh Thánh: “Ta tới, là muốn thu lại đồ vật của mình.”

Lê Ma mở mắt ra, nhìn hắn, lúc lâu sau cười nhạo nói: “Rất lâu trước kia, ta nghe được người ta nói với ta, Đinh Thánh người này, lớn lên đẹp đẽ, nhưng tâm lại như độc phụ.”

Hắn gỡ nhẫn ngọc trên tay xuống, ném văng ra: “Đồ ngươi cần ở bên trong.”

«Sát Yêu Điển», chỉ có thể chất của Sát Yêu tộc mới có thể tu luyện, không ngờ phương pháp tồn dưỡng thần cách bên trong, một bộ tâm pháp tu luyện mấy ngàn năm, lại dẫn đến nhiều tinh phong huyết vũ như vậy.

Cho dù là đường chết, Lê Ma cũng muốn kéo theo mọi người đồng quy vu tận, nhưng hắn vẫn chưa thể chết được, một khi hắn chết, Lê Hoàn bị Ngụy Thần tìm được, dù cho Đan Dương Phủ được kéo dài, nhưng suốt đời nàng cũng sẽ trở thành con rối dưới tay Ngụy Thần.

[Hệ thống: Với thiên phú của Đinh Thánh, nhiều nhất là cần mười năm, có thể tu «Sát Yêu Điển», một đường phi thăng.]

Lâm Tầm: Ta còn lại bao lâu?

[Hệ thống: Mười ngày.]

Y ngẩng đầu, “Có phải hay không chỉ cần phá cờ Dẫn Hồn này, cái gọi là cấm chế sẽ biến mất?”

[Hệ thống: Không biến mất được, nhưng cờ phá, cấm lực bị suy yếu một nửa, lực lượng của Bán Thần cũng có thể đánh vỡ.]

Ánh mắt Lâm Tầm trầm xuống: “Cho ta tất cả kiếm thức mạnh nhất, đâm nát cái lá cờ này.”

[Hệ thống: Một trăm triệu linh thạch, người kiếm hợp nhất, cảnh giới cao nhất của kiếm giả.]

Lâm Tầm ném ra toàn bộ linh thạch, một tiếng rút kiếm trong trẻo ngân dài, kiếm dựng lên, tia chớp như rồng bay, khí phách tận trời cao, toàn bộ thiên địa tràn ngập sát ý.

“Dừng tay!”

Ngụy Thần vốn đã biến mất phát ra tiếng rống thảm thiết.

Cờ Dẫn Hồn, vốn là do oan hồn đúc ra, không có thật thể, không có gì phá nổi, giờ phút này, lại bị rạch ra một khe, ánh mặt trời xuyên qua khe hở chiếu vào, linh khí trong thiên địa cũng dần dần khôi phục.

Lâm Tầm duỗi tay bắt một cái, cứng rắn đem hồn kỳ trên không trung xé xuống nắm chặt trong tay, ánh mắt cùng Ngụy Thần không giao nhau không hề né tránh.

“Hình như ngươi luôn tới chậm một bước.”

Lần kia là y cứu ra nam tử tóc bạc ở Đan Dương Phủ, hôm nay cũng vậy.

Y nghe thấy oan hồn trong lá cờ dưới tay đang gào thét, tấm hồn kỳ này, vậy mà lại chậm rãi khôi phục lại ở trong tay y.

Các phần vốn bị rách nát không những khôi phục lại, thậm chí màu đỏ còn thê diễm hơn ban đầu.

Trong một khắc này Cờ Dẫn Hồn chân chính đã hình thành.

Đầu ngón tay Lâm Tầm run lên, chợt hiểu ra điều gì.

Cờ Dẫn Hồn, là phải lấy vong hồn mới có thể ngưng tụ thành.

[Hệ thống: Người kiếm hợp nhất, người tức là kiếm, kiếm tức là người, lấy máu thịt tế kiếm, đổi được thiên nhân một thức.]

Lâm Tầm:...... Cho nên hắn tốn một trăm triệu linh thạch để đem bản thân đi tế kiếm?

//Tác giả có lời muốn nói: Lâm Tầm: Ngươi MN sao lại chơi ta!

Hệ thống: Ta là yêu ngươi...... yêu ngươi bèn phải gϊếŧ chết ngươi.//