Chương 42: Ngô hoàng vạn tuế (7)

Đặt xong mâm trái cây, mọi người bèn muốn lui ra, Lâm Tầm không chút do dự chen vào đội ngũ sắp rời đi.

“Để lại một người hầu hạ.” Tô Tần chợt lên tiếng, “Vậy ngươi đi.”

Ánh mắt hắn không kiêng kỵ mà nhìn vào sau lưng Lâm Tầm, nhìn đến nỗi làm người ta sợ hãi.

Lâm Tầm dịch bước đến bên người Tô Tần, thấy một cung nữ thanh tú đối diện đang nhìn mình, nhớ đến bản thân vô hình chung đã trở thành một loại tồn tại đặc biệt.

Không ít người ở đây nghĩ đến tin đồn nhảm nhí về quan hệ giữa Lâm Tầm và quốc sư, trong lòng tự động coi việc Tô Tần thích nam sắc là sự thật.

Động tĩnh của bọn họ cũng dẫn đến sự chú ý của Thần Hàn, ánh mắt hắn lóe nhanh qua, thậm chí người khác cũng không bắt kịp.

Một hồi yến tiệc dường như ăn không ra vị gì, an tĩnh quá mức.

Cho đến khi kết thúc, mọi người không hẹn mà cùng thở ra nhẹ nhõm, thấy sắc mặt Hoàng Thượng càng ngày càng đen, thầm nghĩ Lý công công nói quả không sai, hôm nay tâm tình Hoàng Thượng vô cùng không tốt.

Nghĩ đến điều này, không khỏi tự thấy may mắn vừa rồi mình không nói ra cái gì.

Hoàng đế bãi giá chạy lấy người, đại thần sứ giả rời đi, bọn nô tài đuổi theo đằng sau, Lâm Tầm cũng không chà trộn vào bất kỳ đội ngũ nào nữa.

Nếu vừa rồi chỉ nghi một nửa, hiện tại y cơ bản có thể xác định được thân phận đã bị Tô Tần nhìn thấu, nếu không với tính cách của hắn lúc nãy cũng không làm ra việc như vậy.

Tô Tần không mở miệng, Lâm Tầm đi phía sau hắn, rẽ trái rẽ phải cho đến khi tới một gian phòng vô cùng hẻo lánh.

Phòng rất nhỏ, kiến trúc không khí phái như của hoàng cung, Lâm Tầm cảm nhận được mùi máu tanh như có như không trong không khí...... Đây quả là một nơi tốt để gϊếŧ người phi tang.

Tô Tần tùy tiện thay đổi vị trí của bình hoa, một cách gian hiện ra sau bức tường.

Lâm Tầm nhướng mày, hóa ra là có mật thất, khó trách căn phòng này nhỏ đến không bình thường.

Trong lúc y đang đánh giá cấu tạo của căn phòng, không phòng mà bị người ta xách cổ áo lên, ở trên không trung run rẩy mấy chục cái.

Y choáng đầu hoa mắt, nhắm mắt dường như nghe thấy tiếng lách cách rơi xuống đất.

Lần nữa đặt chân trên mặt đất, mở mắt nhìn bèn thấy túi tiền rơi tán loạn trên sàn. Lúc này, Tô Tần khom lưng, ngón tay thon dài xinh đẹp nhặt một cái túi tiền lên, phía trên có thêu chữ ‘Trần ”.

“Lễ Bộ thị lang Trần Văn Thư.”

Lại nhặt lấy một cái khác, trên thêu hình hổ báo về nhau, “Đại tướng quân Hứa Thành Quát.”

“Thượng thư Ân Văn Bách, điện các đại học sĩ Nhậm Tri......”

Lâm Tầm bình tĩnh chỉnh sửa lại cổ áo bị kéo loạn.

‘Bộp’ tất cả các túi bị ném lên bàn, bạc vụn bên trong và mặt bàn va chạm nhau phát ra tiếng vang thanh thúy.

“Giải thích một chút đi.” Biểu tình của Tô Tần không rõ vui giận, chỉ dùng ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Tầm.

Lâm Tầm đưa tay trái lên mặt phải, xé miếng mặt nạ da người ra, khôi phục hình dáng thiếu niên lang thanh tú vốn có.

Trong nháy mắt, chóp mũi y ngửi được hương hoa mai nhàn nhạt theo động tác của mình mà sinh ra.

Y không sử dụng hương liệu mùi này, vậy là từ đâu mà đến?

Ánh mắt chợt lóe, Lâm Tầm ngước mắt nhìn Tô Tần, “Là do ngươi làm ra.”

Đây không phải là câu hỏi, mà là khẳng định.

“Huân hương trong phòng người là Tam Nhật Mai Túy, chỉ cần đốt một chút cũng sẽ lưu lại mùi hương trên người ba ngày.”

Lâm Tầm, “Khó trách ngươi có thể biết được thân phận của ta.”

Tô Tần: “Liên phi am hiểu cưỡi ngựa bắn cung, tinh thông y lý, nhưng không thông thuật dịch dung.” Hắn nhìn Lâm Tầm:

“Trong thiên hạ không có quá ba người có thể hiểu về thuật dịch dung.”

Lâm Tầm, “Sao ngươi có thể xác định ta không phải một trong ba người đó.”

“Trong đó một người là sư phụ ta, đã về cõi tiên nhiều năm, còn một người là một nữ nhân ngoại vực được xưng Miêu nương tử, 5 năm trước bị người báo thù gϊếŧ chết.”

“Vậy còn một người......” Lâm Tầm dừng lại, ánh mắt chăm chú nhìn Tô Tần, còn dư lại một người, hẳn là đang ở trước mặt y.

“Vậy thì tiện rồi,” bên môi y bỗng nhiên hiện lên vẻ tươi cười: “Nếu ta bị bắt được, một mực chắc chắn là do ngươi sai sử thì xong chuyện.”

Dù sao không còn ai biết về thuật dịch dung nữa.

Y cười rạng rỡ như ánh mặt trời, nhưng trong lòng lại vô cùng lạnh lẽo.

Tô Tần nhìn y, cảm thấy mình đang nhìn một con nhện độc con diễu võ dương oai, kiên nhẫn đan lưới, chờ con mồi tự động tới cửa.

Tô Tần ngẩng đầu, “Đều nghe thấy cả rồi?”

Những lời này hiển nhiên không phải nói với Lâm Tầm, một người từ sau cửa bước ra, sắc mặt trắng bệch do bệnh trạng, cộng thêm long bào, hai mắt tràn ngập uy nghiêm, làm người khác chịu không nổi mà sinh ra cảm giác kính sợ.

Lâm Tầm nhìn người bước về phía mình, cũng không bị tình huống này gây bất ngờ, ý cười không đổi, cúi người, “Tham kiến phụ hoàng.”

Y ngay cả thần cũng đã gϊếŧ qua, huống chi chỉ là một con rồng, nếu không phải cố kỵ trong vòng ba năm phải bảo đảm tính mạng Thần Hàn, y cũng sẽ không bó tay bó chân như vậy.

Nếu muốn phụ tá Thần Hàn lấy thiên hạ, giữa hai người phải có tín nhiệm lẫn nhau, nhưng tình huống hiện tại, nói đến tín nhiệm quả thật là điều khó thực hiện được.

Thần Hàn đứng trước mặt y, “Nói cho trẫm, đến tột cùng là ngươi đang có mục đích gì?”

Lâm Tầm đứng thẳng lên, ngón tay còn đẹp hơn con gái cọ cọ lên áo, “Bộ đồ này chính là đại biểu thân phận mà ta muốn.”

Một hoàng tử nói muốn trở thành thái giám phỏng chừng ngay cả một đứa trẻ con năm tuổi cũng không tin.

Không ngờ y vẫn đúng lý hợp tình, “Thị vệ trong cung có thể đem đạo, thì tại sao một thái giám không thể có JJ.” (trái ớt của bé trai)

Biểu tình, ánh mắt, đều không nhìn ra bất cứ điều giả dối nào.

Y thản nhiên như vậy, không quẫn bách chút nào.

Thần Hàn nhìn Tô Tần, người sau nhàn nhạt nói: “Hiện giờ thấy được, quá trình y lớn lên đã xảy ra chút vấn đề.”

Lâm Tầm cười như không cười: “Sao nào, ngay cả tâm nguyện nho nhỏ như vậy phụ hoàng cũng không muốn giúp ta thực hiện hay sao?”

Y không biết Thần Hàn đang chần chờ cái gì, một khoản buôn bán có lợi như vậy, đã có thể bảo đảm y không có dã tâm làm phản, hơn nữa vị trí Đông Cung Thái Tử cũng chắc chắn hơn.

Thần Hàn: “Đeo mặt nạ của ngươi lên, theo ta đi.”

Đêm khuya tĩnh lặng, trên đường Lâm Tầm đi theo Thần Hàn, ngoài y, ngay cả một người bồi giá cũng không có.

Mãi cho đến khi tới tẩm cung của Thần Hàn, hai người cũng chưa nói một câu.

Trở lại tẩm cung, Thần Hàn như thường được người hầu hạ tắm rửa thay quần áo, Lâm Tầm chỉ yên lặng đứng một chỗ.

Áo trong vàng nhạt, tóc đen như mây, thiếu đi nét sắc bén ban ngày.

Thần Hàn nằm trên nệm giường mềm mại đẹp đẽ, tắt đèn, chuẩn bị nhắm mắt.

Lâm Tầm nhíu mày: “Ta có thể đi chưa?”

Thần Hàn: “Vi phụ đang thành toàn tâm nguyện của ngươi.”

Lâm Tầm có dự cảm không hay lắm.

“Nếu muốn làm thái giám, đương nhiên phải thực hiện nghĩa vụ của một thái giám, gác đêm chỉ là một trong số đó.” Nói xong câu đó, hắn liền hơi hơi nghiêng người, rất nhanh, tiếng hít thở đều đều liền truyền đến.

Lâm Tầm:.....

Giờ Tý một khắc buồn ngủ tập kích, giờ Sửu canh ba, thân mình lung lay, tới giờ Dần, bên ngoài bỗng nhiên có gió to gào thét, sấm sét ầm ầm.

Tiếng mưa không ngừng rơi xuống đất như muốn oanh tạc cả lỗ tai y.

Làm sao để có được sủng ái của hoàng đế?

Tô Tần từng nói phải biết tỏ ra yếu thế.

Lâm Tầm bị mệt mỏi quấy nhiễu, đơn giản tự hỏi một phen lại quyết định chịu thua, kích phát lòng yêu thương của Thần Hàn thả y đi.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, y chậm rãi đi qua, thắp một ngọn nến đi về phía long sàng.

Thần Hàn ngủ cũng không an ổn, trong mơ có rất nhiều khuôn mặt hiện lên, có hại hắn, có bị hắn gϊếŧ, cũng có yêu hắn.

Ở trong các gương mặt, mơ hồ có một nữ tử thân hồng y tuyệt đại quyến rũ, trước sau như một đều bá đạo: “Gì mà hoàng tử hay không hoàng tử, con trai là do ta cực khổ sinh ra, dựa vào điều gì mà liên quan đến thanh danh hoàng thượng. Nó là con trai của Liên Dung ta, là Liên Tử mới đúng!”

“Tiểu Liên Tử, con phải lớn nhanh lên.” Hắn thấy nữ tử ôm con ngồi ở bên cửa sổ: “Nếu có người muốn ăn con, con phải làm khổ chết hắn trước.”

Hình ảnh cuối cùng dừng lại trên thi thể nữ tử đã cứng đờ.

Thần Hàn trong một khắc tỉnh lại, hai mắt trống rỗng, tựa như chưa phục hồi lại từ cảnh trong mơ, cho đến khi hồi thần lại chút ít, phát hiện có ánh nến le lói, nghiêng mặt qua:

Ánh sáng từ sấm sét chiếu lên khuôn mặt nhỏ thảm bại, trong mắt đều là tơ máu, cơ mặt y như đã cứng đờ, khóe miệng hơi nhếch mở một chút, trong tối tăm lộ ra một hàm răng trắng sáng —

“Phụ hoàng, ta sợ.”

Đồng tử của Thần Hàn co lại, đầu nặng nề lệch qua một bên, nhắm mắt lần nữa.

Hôm sau, lần đầu tiên Thần Hàn lâm triều trễ, từ đầu đến cuối mặt đều đen, làm cho nhân tâm các đại thần hoảng sợ, sợ làm ra điều gì chọc hắn không vui.

Sau đêm đó, Lâm Tầm không bị gọi đi thực hiện nhiệm vụ gác đêm nữa.

Y lót bạc mở rộng quan hệ trong cung tìm được quyển sách cổ, đưa cho Tô Tần.

Đối diện với ý tốt đột nhiên tới, lần đầu tiên Tô Tần có chút ngây ra, không rõ dụng ý của y.

Lâm Tầm, “Phương pháp ngươi dạy quả thật dùng rất được.”

Tô Tần không nhớ rõ mình có dạy y cái gì.

Lâm Tầm: “Ngươi từng nói với ta một hoàng tử yếu thế càng có thể nhận được sự yêu thích của đế vương.”

Tô Tần gật đầu, xác thực là có chuyện này.

Lâm Tầm kể rõ sự tình đêm đó ra.

“Ban đầu phụ hoàng ngủ không an ổn, đôi lúc ta còn thấy hắn có biểu tình giãy giụa, sau khi tỉnh lại nghe ta nói sợ thì rất nhanh đã ngủ trở lại.” Lâm Tầm: “Chắc là hắn cảm thấy, bên cạnh có một người tạm thời có thể tin tưởng trông hắn, nên an tâm không ít,”

“Vậy sao ngươi không nghĩ tới....” Sau khi nghe xong Tô Tần nhàn nhạt nói: “Là do hắn bị ngươi dọa tới ngất?”

Lâm Tầm:.....

Nửa tháng sau, toàn bộ trong cung vô cùng náo nhiệt, mỗi người đều đổi thành gương mặt vui mừng.

Quận chúa Xương Nhiên sắp gả đi Liên Quốc.

Lần tổ chức nghi thức này vô cùng long trọng, quận chúa Xương Nhiên trang điểm xinh đẹp, mũ phượng khăn quàng vai, giữa mày hoàn toàn không buồn rầu do sắp đi hòa thân, ngược lại lại có thêm phần anh khí.

Nàng đứng ở dưới trăm bậc thang cúi đầu hành lễ, nhìn thiên tử và hoàng hậu, văn võ bá quan ở trên, cười sang sảng với Lâm Tầm.

Ta sẽ trở về. Nàng dùng khẩu hình nói với y: “Suất binh đánh về.”

Nàng ngồi vào xe ngựa, khi mành rơi xuống, nhìn thoáng qua phong cảnh cuối cùng ở Thần Quốc.

Sứ giả theo quận chúa rời đi, mà hoàng tử thì ở lại Thần Quốc, bên ngoài nói là giao lưu văn hóa, trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, hắn cũng chỉ là một chất tử.

Theo lý thuyết, chất tử ở trong cung phải cẩn trọng từ lời nói đến việc làm, có thể ít ra khỏi cửa thì ít ra khỏi cửa.

Cho nên Lâm Tầm cảm thấy thật khó hiểu khi hoàng tử Liên Quốc lại dám công khai đứng trước mặt này.

“Lúc ta chuẩn bị đến, phụ hoàng muốn ta truyền lại cho ngươi một câu.” Hoàng tử Liên Quốc nhìn chằm chằm y nói: “Nội ứng ngoại hợp.”

//Tác giả có lời muốn nói: Là một người đặt tên không dùng được, muốn nói rõ nguồn gốc những cái tên này với mọi người:

Lâm Tầm: Không đi con đường tầm thường.

Đinh Thánh: (Tự nhiên mà có, không giải thích).

Hạ Dạ Bạch: Nhân sinh coi như là uống cạn một chén lớn.(?) Hạ Hầu Trần: (Tự nhiên mà có) Lê Hoàn: (Tự nhiên mà có) Lê Ma: (Tự nhiên mà có) Những người còn lại đều là Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, nào là Hạ Hầu gia, tộc trưởng Triệu thị. //