Chương 47: Sư đồ Gặp lại

Chỉ là, trong biển người mờ mịt đã qua mười năm, biết đi nơi nào để tìm sư phụ đi? Tiểu Thất nghe xong lời Triệu Đại Bảo nói, vẫn như trước cảm thấy không ổn, vì thế lấy cớ đi tiểu tiện, thế nhưng tự mình dắt một con ngựa, phóng ngựa đi tới núi Linh Nhai.

Sau khi Khanh Ngũ rời giường phát hiện Tiểu Thất không có ở đây, Triệu Đại Bảo cũng chỉ có thể soạn một cái cớ, nói Tiểu Thất đi ra ngoài đi dạo phố.

Chẳng qua, Tiểu Thất nếu thật sự đi tới Linh Nhai, phỏng chừng phải mất mười ngày nửa tháng, đến lúc đó, mình biết ăn nói với Khanh Ngũ sao giờ.

Triệu Đại Bảo vẻ mặt buồn khổ.

Triệu Thanh lại gọi Chu Li đến, bảo hắn đi tới sườn núi Linh Nhai tìm Tiểu Thất, Chu Li cũng lặng lẽ rời đi, xem ra suy nghĩ của Triệu Thanh cũng tương đối chu đáo, cho dù tìm không thấy Tào Cù Duy, hắn cũng sẽ kêu Chu Li hỗ trợ hái hoa Phản Sinh.

Chẳng qua, ai cũng chưa có ý thức được tới chuyện, bản thân mình đang rơi vào trong tấm lưới cho kẻ khác dụng tâm bện dệt.

Có lẽ Tiểu Thất trốn đi, là màn mở đầu dẫn tới hết thảy mọi chuyện phát sinh.

Ngay lúc mà Tiểu Thất rời đi không lâu sau, một người hầu trong phân đường đưa tới cho Triệu Thanh một phong thư, nói là có người lúc sáng đột nhiên đưa tới, giao cho Triệu Thanh.

Triệu Thanh vừa mở phong thư ra thì chỉ thấy bên trong chính là một phong thơ đe dọa —— Thì ra đồ đệ Phấn Cao của hắn ở bên ngoài gây chuyện bị người túm, hiện giờ ngay cả Phấn Viên cũng bị rơi vào bẫy rập, hắn người làm sư phụ nếu còn không chịu ra mặt, hai đứa nhỏ đó sẽ bị người ta băm đoạn. Vì thế Triệu Thanh không thể không rời khỏi Khanh Ngũ, Khanh Ngũ cực kỳ để tâm, còn đặc biệt truyền thủ dụ, bảo phân đường chuẩn bị xe ngựa vật tư nhân cho Triệu Thanh.

Triệu Thanh trước khi đi lặng lẽ dặn Triệu Đại Bảo vài câu, dạy hắn chiếu cố Khanh Ngũ phát tác thế nào, dùng châm kê đơn ra làm sao, Triệu Đại Bảo mỗi một câu đều nhất nhất ghi nhớ để trong lòng.

Tình cảnh này, không khỏi làm cho Triệu Đại Bảo nhớ lại tình cảnh năm đó trước lúc Tào Cù Duy rời đi, cũng là dụng tâm dặn dò như thế, lại từ nay về sau xa cách mười năm, không biết hắn đến tột cùng có thành công hay không.

Vì những người này, Khanh Ngũ, ngươi nhất định phải sống sót a.

Triệu Đại Bảo ôm cánh tay nhìn theo Triệu Thanh đã đi xa, trong lòng yên lặng cầu nguyện.

Về phần Tiểu Thất lúc này phóng ngựa một đường chạy gấp, ra khỏi thành chưa đến ba mươi dặm.

Đến khi bầu trời tối đen, chung quanh là cây cối rừng hoang, đang muốn xuống ngựa ăn ngủ, đã thấy trước mặt có ánh lửa chói sáng. Vì thế đeo đao đi tới trước xem xét, chỉ thấy ven đường có một đống lửa, một người đang ngồi xổm bên cạnh nướng thịt.

Tiểu Thất nhìn bóng dáng của người nọ, cảm thấy có vài phần quen thuộc. Liền tiến lên một bước, ôm quyền nói: “Vị huynh đài này, có thể mượn chút lửa chứ?”

“Lửa có thể mượn, chỉ là thân là ảnh vệ, có thể tùy tiện rời khỏi chủ nhân sao?” Giọng nói quen thuộc cách xa nhau nhiều năm, lần thứ hai vang lên!!

“A!!!!!!!!!”

Tiểu Thất kinh hoảng lui liền ba bước!

“Ngươi!!!!!!!!!”

“Cách xa vài năm, ngay cả sư phụ cũng không nhận ra? Thằng nhóc này?” Người nọ quay sang, khuôn mặt quen thuộc như trước, vẻ mặt hào sảng kia, ngũ quan kiên nghị, giọng nói hơi khàn khàn, đúng là sư phụ Tiểu Thất người đã chết đi sống lại Tào Cù Duy!!!

Tiểu Thất chỉ có thể trơ mắt há to mồm —— thực, thật sự là sư phụ! Nếu không phải nghe Triệu Đại Bảo nói qua, giờ phút này hắn còn thật sự cho rằng nhìn thấy chính là Quỷ Hồn!

Làm sao lại trùng hợp như thế!

Hay là mình được trời cao chiếu cố!

Tiểu Thất cực kì vui sướиɠ, vội vàng nhảy lên, bắt lấy bả vai sư phụ, kích động nói không ra lời.

“Thằng nhóc này! Đã cao lớn rồi!” Tào sư phụ cũng gắt gao m lấy hắn, vỗ mạnh vài cái phía sau lưng của hắn, sư đồ gặp lại, tựa như tình cha con được nối tục, cả hai người đều kích động không thôi.

“Sư phụ! Người gầy quá.” Tiểu Thất ngẩng đầu, nhìn nhìn sư phụ, trên mặt sư phụ tràn ngập tang thương mỏi mệt, xem ra mấy năm này chịu không ít khổ cực.

“Triệu Đại Bảo đã nói cho ngươi? Thằng nhóc con này?” Tào sư phụ buông hắn ra, hỏi.

“Đã nói! Sư phụ, ngươi thật sự là đáng ghét! Sao một mình đi vào nguy hiểm như thế! Còn làm vẻ thần bí như vậy!” Tiểu Thất oán giận nói.

“Hừ, ngươi đứa nhỏ vặn vẹo này, đừng có lên mặt giáo huấn sư phụ, lại đây lại đây, sư phụ cho ngươi xem món đồ tốt này, thứ này sư phụ canh chừng mười năm mới bắt được vào tay!” Tào sư phụ vẻ mặt hưng phấn từ trong bao quần áo lấy ra một cái tráp ngọc, làm từ hàn ngọc, chạm vào tay rét buốt, chỉ thấy hắn từ từ mở ra, bên trong toát ra hơi khí màu trắng lành lạnh nhè nhẹ, lẳng lặng nằm trong tráp hộp, thế mà là một đóa hoa óng ánh lấp lánh, mùi thơm lạ lùng xông vào mũi!

“Đây là!!” Tiểu Thất vô cùng vui mừng.

“Đúng vậy, đây chính là… Hoa Phản Sinh! Cuối cùng sư phụ ta cũng tìm được cho ngươi!” Tào sư phụ trong mắt lóe ra quang mang, “Công phu của ta, cuối cùng cũng không uổng phí!”

“Sư phụ… Cám ơn người!” Tiểu Thất kích động quả tim như sắp sửa bật nhảy ra ngoài.

“Đóa hoa này chính là món đồ phiền nhiễu, Tiểu Thất, ngươi cầm lấy, ngươi khinh công rất tốt, vừa lúc có thể né tránh những nhóm người đuổi theo ta ở đằng sau.” Tào sư phụ cất kỹ tráp hộp, đưa cho Tiểu Thất, “Dọc đường đi lần này, đám cháu trai kia không ít lần ngáng chân ta, cũng không biết ai tinh khôn ranh ma như thế, đã biết tin ta có được hoa Phản Sinh, làm hại ta một đường kéo dài lâu như vậy!”

“Sư phụ, người thì sao!”Trong lòng Tiểu Thất trầm xuống, chỉ biết là hoa Phản Sinh này có rất nhiều kẻ trong chốn võ lâm có ý đồ cướp đoạt, xem ra lần này trên đường đi sư phụ tương đối rất vất vả.

“Ta phải dẫn dắt những kẻ này rời đi, những tên kia tuy rằng không phải cao thủ, nhưng số lượng đông đảo, vạn nhất bọn họ đồng loạt bao vây cũng rất là phiền toái, a không thể vào Tô Thành, để tránh bọn họ chú ý tới Ngũ thiếu. Ngươi phải nhớ kỹ, hoa Phản Sinh phải mài nhỏ mới làm thuốc, cho Ngũ thiếu ăn vào, có thể giải độc. Ba ngày sau, ta sẽ tới Thanh Việt lâu Tô Thành đợi ngươi, tình hình cụ thể trong mấy năm nay phải tỉ mỉ kể lại cho ta nghe.” Tào sư phụ nói.

Tiểu Thất vừa cao hứng lại khổ sở, cao hứng là vì có được hoa Phản Sinh trong mơ, khổ sở là vì chẳng qua chỉ có một lát là phải chia ra sư phụ.

Tào sư phụ vỗ vỗ bả vai Tiểu Thất nói: “Tiểu Thất, lúc trước ta dạy cho ngươi, ngươi phải nhớ cho kỹ trong lòng, nếu lựa chọn làm một người ảnh vệ, phải một lòng một dạ cả đời này đi theo chủ nhân, vì chủ nhân, cái gì cũng có thể bỏ qua. Những lời này, bây giờ ta không biết ngươi có thể lĩnh hội được bao nhiêu, ta chỉ có thể nói, sư phụ đời này phải thực hiện lời thề lúc trước, hy vọng ngươi cũng làm tốt chức trách của ngươi!”

Tiểu Thất nghe hắn nói động tình, cũng không tránh khỏi nước mắt vui mừng, đáp lời: “Sư phụ! Ngài vĩnh viễn là kim chỉ nam của Tiểu Thất! Là tấm gương của Tiểu Thất, sư phụ có thể làm được, Tiểu Thất cũng nhất định có thể làm được!!”

Dứt lời ôm quyền với sư phụ, kiên quyết xoay người lên ngựa!

Đêm sương mờ, dần dần che phủ.

Bên trong cánh rừng hoang vắng, cơ hồ đưa tay không thấy được năm ngón.

Chu Li phun ra một búng máu, bởi vì hắn không ngừng giãy dụa, sợi dây trói buộc ở trên người càng ngày càng thít chặt, ở trên người hắn ghim ra từng đạo vết máu. Bị điểm á huyệt, khiến cho hắn không thể nói thành lời, chỉ có thể nâng khuôn mặt dính đầy vết máu lên, dùng đôi mắt in hằn đỏ lòm hung hăng trừng nam nhân đứng ở trước mặt mình.

Nam nhân nhìn hắn một lúc, đột nhiên hung ác mỉm cười:

“Lần này, ai cũng cứu không được Khanh Ngũ.”