Chương 8: Náo loạn!

Ba ngày sau, rốt cuộc cũng có người không chờ được.

Mới sáng ra đã có khách tới viến thăm Tử Hàn Viện. Tiếng nói của Thanh Mai vọng từ ngoài viện vào trong.

"Quế Nhi cô nương, chủ tử nhà ta có bệnh trong người còn đang nghỉ ngơi. Phiền cô nương đợi chút, ta vào trong thông báo." Thanh Mai vội vàng ngăn cản người đang có ý định xông vào trong. Mỗi lần nhìn thấy nàng ta là có chuyện chẳng lành, Thanh Mai thầm nghĩ.

"Ngươi nhanh nhanh một chút đi. Để Lệ tần nương nương đợi lâu, các ngươi tự mà gánh tội rồi." Nữ tử tên gọi Quế Nhi kia vung khăn tay đang che mũi. Cảm thấy để nàng ta đến nơi này thật sự là hạ thấp thân phận.

Mộ Hàn trong phòng đã tỉnh từ lâu, đang ngồi cầm chiếc gương nhỏ tô tô chét chét. Lục Sát đứng kế bên, hết bị Mộ Hàn sai lấy cái này rồi lại lấy cái kia. Thanh Mai bước vào, đóng cửa lại.

"Xem cô nương ta kiêu ngạo chưa kìa? Không biết Lệ tần này lại muốn gì nữa đây." Thanh Mai nhỏ giọng nói.

"Công tử hay để ta theo ngài." Lục Sát dọn dẹp mấy thứ phấn sáp vào hòm nhẹ giọng hỏi.

"Cũng tốt, đến lúc còn cần ngươi làm một vài sự tình." Khoác thêm một chiếc áo mỏng Thanh Mai đưa tới. Mộ Hàn đứng lên phủi phủi một ít phấn còn bám trên quần áo.

Trời vừa mới vào hạ, thời tiết cũng không nóng lắm. Mộ Hàn vận trên người một bộ thanh y nhạt màu. Màu thiên thanh luôn làm cho con người ta cảm giác nhẹ nhàng, thanh cao tựa như bầu trời, không thể bị vẩn đυ.c.

Bộ y phục này, ngày thường được mặc trên người Mộ Hàn, luôn làm hắn toát ra một vẻ sáng sủa, hoạt bát. Cộng với tính tình của hắn hay làm cho ngươi khác quên đi sầu não, nhiều thêm một ít hy vọng. Mặc dù cách thức hơi khác người một chút. Chính là làm cho người ta giận sôi máu mà quên đi u buồn. E hèm. Dù sao cũng làm người ta quên sầu cách nào mà chẳng như nhau, đúng không?

Quay lại vấn đề. Hôm nay, Mộ Hàn vẫn mặt bộ thanh y kia. Có điều, vẻ mặt được tô chét kia lại làm cho hắn thêm vài phần bệnh trạng. Tựa vần mây mỏng trôi trên bầu trời xanh, chỉ cần chút gió cũng có thể làm hắn tan biến. Nhìn qua thật là có nét đẹp của mỹ nhân bệnh trạng. Cửa được mở, Lục Sát nhẹ đỡ tay Mộ Hàn ra ngoài.

"Để cô nương chờ lâu. Khụ.. Khụ.. chúng ta đi thôi." Đã sắm vai người sắp chết thì diễn cũng phải diễn cho đạt.

"Lệ tần nương nương chỉ triệu kiến một mình ngươi, ngươi còn mang theo người làm gì?" Giọng nói gắt gỏng làm người ta không thể tin được đây mới chỉ là tiểu cô nương, mười tám đôi mươi.

"Khụ.. thân thể ta có bệnh.. khụ.. Đi đứng cũng bất tiện cần người đỡ một chút. Khụ khụ. Cũng không thể nào làm phiền cô nương được. Ta chỉ mang theo hắn đến cửa cung thôi. Mong cô nương thông cảm. Khụ." Mộ Hàn tỏ ra suy yếu. Dường như nói mấy câu đấy cũng muốn rút hết sức lực của hắn.

Nhìn nhìn Mộ Hàn, ánh mắt cô nương kia rõ ràng hiện ra chán ghét. Hừ hừ, phất tay áo đi trước. Còn sợ hắn lây bệnh cho mình.

"Đi mau đi. Lệ tần mà có trách tội thì ngươi có chết cũng đáng."

Đưa mộ hàn đến trước cổng Tử Hàn Viện, Thanh Mai lo lắng mà khẽ dặn nhỏ một câu bên tai Mộ Hàn.

"Công tử cẩn thận!"

"Yên tâm đi, công tử nhà ngươi cũng không thích chịu thiệt." Mộ Hàn nháy một bên mắt, thầm trả lời nàng. Đầu ngón tay nhẹ nhẹ đè lại đầu rắn nhỏ vào trong lòng.

Hướng Thanh Mai làm một cái gật đầu ý bảo nàng yên tâm, Lục Sát nâng tay đỡ Mộ Hàn đang giả bệnh đến phát nghiện kia đi đến cung Lệ tần.

Hoàng cung rộng lớn, Mộ Hàn đi qua không biết bao nhiêu con đường, bao nhiêu ngã rẽ cuối cùng cũng đến được Y Lan Cung của Lệ tần. Y Lan viện cũng không như Tử Hàn Viện, Lệ tần này tính còn thích khoe khoang tất nhiên cung của nàng cũng không thể nào đơn giản được. Quanh co thêm mấy ngã rẻ. Từ xa đã nghe tiếng đồ vật bể cùng tiếng quát tháo của Lệ tần. Một bình hoa sứ bay đến trước mặt Mộ Hàn, cũng may Lục Sát phản ứng nhanh kéo Mộ Hàn lui lại ba bước. Chiếc bình vừa vặn vỡ tan trước mũi chân Mộ Hàn.

Cung nhân trong phòng đều quỳ rập xuống đất. Quế Nhi mới vừa nảy còn hống hách ở Tử Hàn Viện, bây giờ thì lại dè trừng bước vào phòng thông báo.

"Nương nương, người được đưa đến rồi."

"Mang hắn vào đây." Tiếng quát đầy tức giận được truyền ra.

Mộ Hàn bước vào, thấy dưới đất nào mảnh bình sứ, nào là hoa gãy, cung nhân thì quỳ rạp người dưới đất không dám động đậy. Người mặc xiêm y hoa lệ đứng giữa sảnh không ai khác chính là Lệ tần. Mang thai gần bốn tháng bụng của Lệ tần cũng đã lộ lên một chút. Lệ tần năm nay cũng chỉ vừa hai mươi đang độ xuân sắc, dung mạo cũng có thể xưng là xinh đẹp chỉ tiếc trang điểm cùng xiêm y quá lòe loẹt, làm mất đi quí khí lại toát ra một vẻ ngạo mạn bất kham.

"Tham kiến Lệ tần nương nương." Mộ Hàn chấp tay, cúi người vái chào.

Cũng không chờ Mộ Hàn ngẩn đầu lên, một cái tát như trời giáng đã đánh vào bên mặt hắn, kèm theo tiếng quát tháo.

"Tiện nhân! Ta đã bảo ngươi làm gì? Ngươi đã làm gì hả? Ngươi có tin ta sẽ gϊếŧ hết cả nhà ngươi không?"

Quế Nhi đứng kế bên lo sợ mà kéo tay áo của Lệ tần.

"Nương nương, cẩn thận động thai." Sau đó còn nhẹ giọng nhắc nhở. "Nương nương ở đây còn có người."

Lúc này Lệ tần mới ý thức được. Sai người ra ngoài hết còn đóng chặt cửa lại, bấy giờ mới bước tới Mộ Hàn đang còn ngồi trên mặt đất. Thoáng thấy bàn chân đang đá tới bụng, hắn nhanh chóng gập người lại. Ở một góc độ mọi người không nhìn thấy đưa tay đỡ lấy. Thế cũng không quên kêu thảm một tiếng ôm bụng lăn một vòng ra sau.

"Nương nương.. khụ khụ.." Khóe miệng Mộ Hàn tràn ra tơ máu.

Trút giận đã rồi, Lệ tần cũng cảm thấy mệt mỏi. Một tay xoa nhẹ bụng, một tay nâng lên cho Quế Nhi đỡ. Một lần nữa bước đến trước mặt Mộ Hàn. Hắn nhanh chóng bò dậy ôm chầm lấy chân Lệ tần.

"Nương nương, khụ khụ, cầu nương nương đại nhân đại lượng tha cho gia đình ta một mạng.. khụ khụ. Ta đây có chết cũng không sao! Khụ, cầu nương nương thương tình." Mộ Hàn ra vẻ đáng thương, khóe miệng còn tràn máu tươi.

Lệ tần ghét bỏ mà vung chân ra, Quế Nhi thấy thế cũng không khách khí giơ chân đá Mộ Hàn. Chỉ là bàn chân kia vừa chạm đến y phục, hắn đã tự khắc bị đá vung ra. Lệ tần từ trên cao nhìn dáng vẻ ti tiện kia của hắn nói.

"Cũng chỉ là một tên nam sủng ti tiện mà thôi." Giọng nói đầy cao ngạo khinh thường người khác nhưng bên trong làm người ta phát hiện ra vài phần ghen ghét. Không biết đây là nói Mộ Hàn hay là ám chỉ người khác. "Ngươi không làm được tích sự gì thì còn giữ ngươi lại để làm gì?"

"Nương nương, không phải là ta không muốn làm việc, khụ khụ, mà là Ý Quân Cung canh giữa nghiêm ngặt ta cũng không có cơ hội ra tay." Mộ Hàn cũng không đứng dậy mà quỳ ở đó nói.

"Ngươi không ra tay thì mạng của người nhà ngươi cũng đừng hòng giữ." Quế Nhi kia chen lời.

"Khụ, nương nương không phải là ta không muốn ra tay mà là thời cơ chưa tới, khụ khụ. Nếu hạ độc mà bị phát hiện, cái mạng quèn này của ta chết cũng đáng, nhưng hắn chắc chắn sẽ gia tăng phòng bị. Khụ.. khụ.. Đến lúc đó, nương nương muốn tìm cơ hội thứ hai cũng khó."

Nghe hắn nói vậy sắc mặt của Lệ tần dần hòa hoãn lại.

"Ta không cần biết ngươi làm cách nào, nhất định hắn phải chết cho bổn cung." Ánh mắt nàng hiện lên một tia ngoan độc.

"Đương nhiên, nhưng muốn hạ độc hắn mà thần không biết quỷ không hay thì cũng cần chuẩn bị không ít thời gian." Mộ Hàn lộ ra vẻ lấy lòng. Hiển nhiên Lệ tần kia rất vừa ý biểu hiện của hắn. Đối phó với loại người luôn cho mình trên tất cả ấy mà, nịnh nọt vài câu không bao giờ là thừa.

"Ngươi cần bao lâu?"

"Một tháng."

"Không được, quá lâu. Ta cho ngươi mười ngày." Mặt của Lệ tần hiện lên vẻ không kiên nhẫn.

"Nương nương, khụ, muốn lấy sự tín nhiệm của hắn cũng không dễ như vậy được. Huống chi người còn đang mang thai, hắn cũng không đấu lại người. Khụ khụ. Cho hắn sống thêm một tháng thời gian cũng không dài."

Không khí lâm vào trầm mặt, Lệ tần lườm mắt nhìn vẻ bệnh trạng của Mộ Hàn. Lời nói của hắn không phải là sai làm loại sự tình này càng người biết càng tốt, suy nghĩ kỹ càng cuối cùng Lệ tần cũng phải nhường một bước.

"Tối đa nữa tháng, hắn nếu không chết thì là cả nhà ngươi chết."

".. Vâng nương nương."

Mộ Hàn đứng dậy, ngước mặt lên nhìn Lệ tần bỗng khuôn mặt hiện lên sự hoảng hốt, nâng tay chỉ vào trên đỉnh đầu Lệ tần. Quế Nhi theo phản xạ tự nhiên nhìn hướng ngón tay hắn chỉ. Lệ tần đang định quát Mộ Hàn vô lễ thì bị tiếng thét của Quế Nhi Làm hoảng sợ.

"Aaaa, có rắn!" Quế Nhi lập tức chạy lùi ra xa, sợ hãi mà la lên.

Lệ tần phản ứng lại thì mặt đã tái xanh, hoảng loạn đứng lên khua tay múa chân lung tung.

Trên đầu Lệ tần không biết từ lúc nào có một con rắn màu trắng, đôi mắt như lưu ly đỏ, giữa mi tâm có một đường chỉ màu đỏ kéo dài đến lưng. Không phải A Bạch thì còn là ai? Rắn nhỏ thân thể linh hoạt chui từ trên bộ tóc quí phái giờ đây đã loạn thành một đoàn, xuống cổ áo của Lệ tần. Mặc cho Lệ tần la hét vùng vẫy, rắn nhỏ vẫn ung dung bò loạn.

"Người đâu, người đâu! Mau vào đây." Mộ Hàn cũng không chịu thua kém bắt đầu la hét.

Người bên ngoài thấy động tĩnh liền ùa vào, trong phòng nhất thời loạn như đánh giặc. Bên này, Mộ Hàn cũng rất "tích cực bắt rắn". A Bạch trườn trên mặt đất, rắn tuy nhỏ nhưng lại rất linh hoạt chưa kể còn có người "tích cực giúp đỡ bắt nó" như vậy mà. Mộ Hàn " yếu đuối" té bên này đυ.ng bên kia, cứ có người sắp bắt được rắn nhỏ hắn lại vô tình bị đẩy ngã hoặc trượt chân vào người nọ. Trong lúc người đó chưa hồi thần Mộ Hàn liền phủ ống tay áo dài lên người A Bạch. Rắn nhỏ rất thông minh, nhanh chóng chui lại vào người Mộ Hàn.

Láo nhào một hồi trong điện như một bãi chiến trường, rắn thì không thấy chỉ thấy Lệ tần xiêm y xộc xệch, mặt thì trắng bệt ngất đi. Tức khắc đại điện Ý Lan viện một lần vỡ trận. Quế nhi chạy lại đỡ lấy Lệ tần rồi lại bắt đâu gào thét.

"Còn đứng đây làm gì? Các ngươi chết hết rồi sao? Còn không mau mời thái y."

Sau khi sai người đỡ Lệ tần lên tháp nhỏ, Quế Nhi liền đuổi hết mọi người ra ngoài. Trong điện giờ chỉ còn Mộ Hàn vừa mới thoát ra khỏi "sợ hãi" giương mắt nhìn Lệ tần đang nằm lên tháp nhỏ kia. Cúi đầu, run vai một chút rồi mon men lại gần bên tháp. Quế nhi đứng bên hiển nhiên là thấy được.

"Ngươi còn lại đây làm gì? Còn không mau đi làm chuyện của ngươi?"

"Ta, ta.. khụ khụ.. ta biết một chút y thuật, có thể nhìn Lệ tần nương nương một chút." Mộ Hàn nom nốp lo sợ nói. Cũng không dám ngẩn đầu lên. Có trời mới biết hắn đang cao hứng đến thế nào.

"Ngươi? Ngươi nghĩ mình xứng sao?" Quế Nhi khinh miệt nói.

"Ta biết ta không xứng. Nhưng nương nương bị kinh động đến thai khí, nếu không điều trị sớm chỉ sợ.."

"Ngươi dám trù ẻo nương nương?" Quế Nhi quát một tiếng lớn.

"Ta.. khụ khụ." Hắn đưa tay lên miệng ho khan cũng không nói thêm gì nữa.

Cũng không biết cô nương kia suy nghĩ cái gì? Cuối cùng, Quế Nhi vẫn là cho Mộ Hàn tiến lên xem tình trạng của Lệ tần. Xem ra thể chất của Lệ tần này cũng rất khá. Bị dọa đến như vậy mà còn không có dấu hiệu xảy thai cùng lắm hơi bị động thai một chút thôi. Mộ Hàn ấn vài huyệt vị trên người Lệ tần rồi nhấn huyệt nhân trung. Lệ tần từ từ tỉnh dậy.

"Nương nương, người tỉnh? Nương nương không cảm thấy khó chịu ở đâu chứ?" Quế Nhi vội đến bên ân cần hỏi. Trên trán toát đầy mồ hôi. Hy vọng Lệ tần không nhớ đến chuyện nàng bỏ chạy khi nãy. Mộ Hàn từ trong ngực lấy ra một hà bao được may tinh xảo dâng lên Lệ tần.

"Nương nương, đây là hương liệu gia truyền nhà ta có thể dưỡng thần, xua đuổi côn trùng, rắn, rết. Nương nương treo bên mình còn có thể an thai. Giờ rắn kia còn chưa bắt được nương nương giữ bên mình phòng ngừa vẫn hơn."

Mới từ cơn hoản loạn đi ra lại nghe con rắn kia còn chưa bắt được, mặt mày Lệ tần lập tức trắng xanh thêm một tầng. Cũng chưa kịp suy nghĩ gì liền giật lấy cái hà bao Mộ Hàn đưa tới. Quả nhiên hà bao này tỏa ra một hương thơm thanh mát làm cho Lệ tần an tâm không ít.

"Không có việc gì thì ngươi lui đi."

"Vâng." Nói rồi Mộ Hàn che miệng ho khan vài tiếng rồi suy yếu ra ngoài.

Hắn đi rất chậm ra cửa đóng lại vẫn còn nghe tiếng nói chuyện của hai nữ tử trong phòng.

"Gọi thái y đến."

"Thưa đã cho người truyền thái y rồi ạ. Người nghi ngờ hà bao này sao?"

"Ta uy hϊếp hắn như vậy hắn lại muốn tặng đồ tốt cho ta sao?"

"Có thể là hắn làm không được việc nên muốn lấy lòng nương nương?"

"Để thái y đến kiểm tra liền biết."

Xem ra nữ nhân này còn chưa ngu đến hết thuốc chữa. Mộ Hàn ra khỏi Y Lan Cung, Lục Sát đã đứng chờ sẵn ở đó. Nhìn xung quanh không có ngươi khác, Mộ Hàn dũi eo đấm đấm cái lưng than vãn.

"Mệt chết ta rồi! Đối phó với nữ nhân thật là phiền phức. Tiểu Lục Tử ngươi sau này phải tự cẩn thận."

Lục Sát cũng không để ý hắn trêu đùa, lấy từ trong người ra một thứ đưa cho Mộ Hàn.

"Công tử."

"Đúng là có võ công cao thật tiện lợi. Làm cái gì cũng dễ dàng."

Lúc này một cái đầu trắng trắng nhỏ nhỏ ló ra khỏi vạt áo Lục Sát, gương gương cái đầu, một bộ dáng cầu được khen thưởng. Mộ Hàn vuốt ve cái đầu nhỏ ló ra, sau đó vươn tay để A Bạch từ trong lòng Lục Sát bò trở về trên người hắn, tiếp tục vuốt vuốt cái đầu nhỏ.

"Lợi hại nhất vẫn là A Bạch nhà ta." Mộ Hàn đắc trí nói, A Bạch cũng đắc trí mà thè thè cái lưỡi. Làm Lục Sát cảm khái một người, một rắn này không hổ là chủ tớ. Bộ dáng thật giống nhau.

"Tiểu Lục Tử, về ăn sáng thôi. Lát nữa chúng ta còn có việc phải làm."