Chương 10

Bởi vì câu "Bạn gái" kia mà Thích Kiều đơ người mấy phút.

Các bạn ngồi la liệt chỗ góc lớp đọc kịch bản.

Chọn được chỉnh thể phong cách biểu diễn, mới bắt đầu đối diễn.

Giáo viên cũng có ý kiểm tra năng lực ứng đối của bọn họ nên đưa kịch bản nội dung khá qua loa.

Tạ Lăng Vân đưa ra rất nhiều ý tưởng hay, Trương Dật am hiểu xử lý chi tiết lời kịch, bạn nam sinh kia biểu đạt khá tích cực cái nhìn của mình, Thích Kiều cũng dần dần đắm chìm vào.

Sau khi đọc hiểu kịch bản ba lần, cô đã hiểu rõ đặc điểm tính cách mỗi một nhân vật, lời nói lúc thảo luận cũng dần nhiều lên.

Tuyệt đại đa số tác phẩm đều chỉ có thể thành lập trên kinh nghiệm cá nhân.

Bọn họ lại đúng lúc chọn trúng đề tài nam nhân nắm quyền trong gia đình phong kiến.

Thích Kiều không có loại thể nghiệm này.

Thời gian làm bài thi quá ngắn, cô bắt đầu cảm thấy lực bất tòng tâm.

Chỉ đành tham khảo qua mấy đoạn ngắn tương tự trong phim.

Nhưng Tạ Lăng Vân hình như lại khá quen thuộc chủ đề này, lúc Trương Dật còn bối rối về việc đóng vai một người ba cố chấp bảo thủ, hắn lại rất có kinh nghiệm mà phân tích giảng giải chi tiết cho cậu ta.

Liền một ít biểu tình nhỏ bé, đều đắn đo vừa đúng.

Giáo viên tuần tra đến tổ bọn họ trông thấy, đối với hắn khen không dứt miệng.

Thích Kiều nghĩ tới đoạn hội thoại nghe được vào ngày khai giảng, Tạ Lăng Vân bị ba đánh tới gãy tay.

Cô bắt đầu hoài nghi, hắn rốt cuộc là thiên tài, vẫn là đã từng thể nghiệm qua trường hợp ấy.

Nhìn sang tổ bên cạnh, đang hóa trang trong phòng thay đồ.

Cô hỏi: "Chúng ta đổi một chút trang phục tạo hình trước đi?"

Trương Dật lay lay tóc, thay chiếc kính đen phong cách học sinh thành kính khung kim loại. Đúng lúc cậu ta hôm nay mặc bộ áo sơ mi, xô vin, tay đưa ra sau, khá ra dáng một nam nhân trung niên.

Bạn nam đóng vai bà mẹ thì cầm một kiện áo ca rô làm khăn lụa, mượn son môi và kẻ mi của bạn nữ, tự mình trang điểm, khuôn mặt chán nản buồn thiu.

Thích Kiều diễn vai một nữ hài mười mấy tuổi, hình tượng tuổi tác đều rất phù hợp.

Cô đứng trước kính suy tư, Tạ Lăng Vân lại đang nhìn cô trong kính.

Bỗng nhiên nói: "Tóc buộc cao lên đi."

Thích Kiều "Ừm" thanh, lấy tay vuốt hai cái buộc tóc lên.

Tóc đen rủ xuống, lộ ra cái cổ trắng nõn của thiếu nữ.

Nhìn trẻ trung năng động hơn rất nhiều, giống hệt với nhân vật bạn nữ đáng yêu hoạt bát kia.

Thích Kiều nhìn chằm chằm tấm gương nghĩ.

Tạ Lăng Vân rất biết để cách tạo hình nhân vật từ bản kịch.

"Buông tóc ra nhìn cũng rất đẹp mà, Tạ Lăng Vân ——" Trương Dật nhìn qua, ý vị thâm trường nói, "Không phải cậu có mối tình đầu buộc tóc đuôi ngựa chứ? Thế nào, thích bạn gái có kiểu tóc đuôi ngựa hả?"

Thích Kiều dừng lại.

Một giây sau, thấy Tạ Lăng Vân nhếch mép, nói: "Có cái đầu cậu."

Thích Kiều: "..."

Trương Dật ra vẻ bị thương: "Không có liền không có, thế nào mắng chửi người chứ."

Bạn học diễn vai bà mẹ đi tới, cậu ta ngại làm động tác nữ tính trước mặt mọi người nên dự định đi tìm một nơi yên lặng hẻo lánh, gọi Trương Dật: "Đi ra ngoài đối diễn đi."

"Đi thôi. Tạ Lăng Vân, cậu cùng Thích Kiều cũng đối diện qua một lần đi."

Trương Dật chụp vai Tạ Lăng Vân, hướng Thích Kiều nháy mắt ra hiệu, nghĩ đến cái gì, đột nhiên hỏi: "Thích Kiều, cùng nam sinh khác diễn tình lữ, bạn trai cậu biết có tức giận không?"

Còn không đợi Thích Kiều nói chuyện, Tạ Lăng Vân đã mặt không đổi sắc liếc nhìn Trương Dật: "Cậu bị bệnh à?"

Trương Dật vò đầu, cười nói: "Chỉ là thuận miệng hỏi thôi, Thích Kiều còn chưa nói tớ, cậu tức giận cái gì? Ừ thì, rốt cuộc cậu có chưa vậy?"

"Không có." Thích Kiều không hiểu nói, "Mà lại... Chỉ là diễn kịch, chúng ta đang học môn chuyên ngành thôi mà, tại sao phải tức giận."

Trương Dật vui vẻ gật đầu: "Không có à, vậy tốt rồi."

Tạ Lăng Vân đột nhiên liếc mắt nhìn hắn, một giây sau, nhấc chân đạp một cái vào bắp chân của Trương Dật: "Đi tập diễn đi."

"Móa, tôn trọng một chút trưởng bối OK? Chút nữa tớ diễn vai ba cậu đấy."

"Lăn."

Chờ hai người kia đi rồi, Thích Kiều nói: "Cậu ta thật là người hay tò mò."

Tạ Lăng Vân dừng một chút: "Kệ cậu ta đi."

Tạ Lăng Vân lật một tờ kịch bản, tìm tới đơn diễn của hai người, mắt nhìn lời kịch, chưa hô Action đã nhập diễn luôn.

Hắn cúi đầu, đứng ở trước mặt Thích Kiều: "Kỳ Kỳ, đừng tức giận, ba anh là người khắc nghiệt vậy đấy, những lời kia em không cần để ở trong lòng, ân? Được không, bảo bối."

Thích Kiều: "..."

Kịch bản bên trong, nhân vật mà cô diễn tên là Kỳ Kỳ.

Thích Kiều lần đầu phát giác, giọng hắn khi gọi tên vai diễn của cô quá quyến rũ.

Đứng im tại chỗ ba giây, cô mới phản ứng được.

Tạ Lăng Vân chẳng nói chẳng rằng đã trực tiếp bắt đầu đối diễn.

Kịch bản bên trong, nhân vật nam chính lúc này hẳn là tiến lên một bước, ôm lấy bạn gái, giấy trắng mực đen ghi lại ——

"Cằm đáp trên vai bạn gái, cọ nhẹ giống chó con nịnh nọt chủ nhân."

Thích Kiều: "..."

Nhưng Tạ Lăng Vân chỉ tiến lên một bước, lấy loại tư thế ôm hờ bao quanh Thích Kiều.

Nhưng vẫn quá gần.

Thích Kiều cảm giác được hô hấp nóng rực phun ra trên cần cổ, trong lỗ mũi tràn ngập hương chanh quen thuộc.

Tạ Lăng Vân không tiến thêm một bước.

Từ đầu tới cuối, giữa bọn họ đều duy trì khoảng cách ba cm.

"Đừng tức giận, bảo bối, em nhìn anh này, có được không?"

Tiếng nói của hắn mang theo nhàn nhạt giọng Bắc Kinh.

Một tiếng "Bảo bối" kia, giống sợi tơ, một vòng một vòng quấn ở trong lòng Thích Kiều.

Cô nhắc nhở bản thân nhận biết được đây chỉ là đối diễn cho bài kiểm tra thôi.

Thế này, liền sẽ không bởi vì vài câu lời kịch, mà rối loạn cả trái tim.

Lúc đang sững sờ, Tạ Lăng Vân không nghe thấy tiếng đáp lại, cất bước lui về phía sau nửa bước.

Hắn nhíu mày hỏi: "Không thích loại kịch này sao?"

Thích Kiều ngơ ngác nói: "Hả?"

Tạ Lăng Vân: "Sao không đọc lời kịch?"

"... Em chỉ là, " Thích Kiều bình tĩnh lại, cũng không tính là nói dối, "Không kịp phản ứng thôi."

Tạ Lăng Vân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, hiểu lầm cô chỉ uyển chuyển nói thay cho câu “Đúng là kịch bản máu chó thật”.

"Lời kịch yêu đương gì mà máu chó thế không biết."

Hắn thấp giọng lẩm bẩm, tỏ vẻ khó hiểu, tự thay đổi thần thái hợp với lời kịch kia, tự mình tập luyện nhiều lần.

Thấy người vừa diễn sinh động khi ra tay đánh nhau với ba hắn, rồi nũng nịu với bạn gái "Bạn trai", sắp biến thành cái máy móc lời kịch không có cảm tình, Thích Kiều ngăn lại nói: "Vừa rồi đóng kịch khá ổn, chúng ta luyện lại một chút? Lần này em nhất định sẽ nhớ kỹ lời kịch."

Tập luyện ba lần, hai người cũng đem đoạn này sắp xếp như ý.

Trương Dật trở về, mọi người liền cùng nhau diễn qua một lần cả đoạn kịch.

Bọn họ tiến hành như cá gặp nước, một góc khác phòng học lại truyền tới thanh âm tranh chấp.

Thích Kiều bén nhạy nghe thấy thanh âm của Vu Tích Nhạc.

Cùng cô tranh chấp chính là Tiết Khải Văn.

Bên nào cũng cho là mình phải, mong muốn làm ra hiệu quả khác biệt, suýt chút ra tay đánh nhau.

Cuối cùng giáo viên phải can thiệp, mới khiến cho hai người ngưng chiến, tiểu tổ bên trong bỏ phiếu định ra phương thức biểu diễn.

Buổi kiểm tra chính thức bắt đầu.

Tổ của Thích Kiều ra sân thứ hai.

Đang quan sát tổ thứ nhất diễn kịch, Tạ Lăng Vân bỗng nhiên dùng khuỷu tay đυ.ng nhẹ bả vai cô.

Thích Kiều ngoái nhìn.

Tạ Lăng Vân lễ phép trưng cầu ý kiến của cô: "Đợi lát nữa có thể ôm thật sao?"

Thích Kiều không phản ứng kịp.

Tạ Lăng Vân hỏi xong, liền vẫn luôn quan sát biểu tình của cô.

Thích Kiều nhất thời không đáp được.

Thấy thế, Tạ Lăng Vân tựa hồ bất cần nói: "Thôi, cứ làm như lúc luyện tập đi."

Tay nắm chặt góc áo, hắn hiểu lầm ý của cô nhưng Thích Kiều không lập tức giải thích.

Cô cũng không để ý việc tiếp xúc thân thể lúc diễn.

Chuyện như vậy, bây giờ là bọn họ học tập nội dung, tương lai đồng dạng là công tác yêu cầu.

Huống chi, chỉ là một cái ôm mà thôi nhưng nếu diễn viên đổi thành Tạ Lăng Vân, cô lại thấy khẩn trương thấp thỏm.

Không phải vì cô ngại việc thân thể tiếp xúc, mà là, bởi vì hắn.

Hết lần này tới lần khác, hắn tựa hồ mang tâm thái hoàn thành bài thi.

Cô lại mất khống chế không ngăn chặn được tiếng tim đập của mình.

Hắn tới gần một chút, cô liền sợ bị hắn nghe tới.

Thích Kiều thở dài.

Trên đài, buổi diễn của tổ thứ nhất kết thúc.

Giáo viên không có ý định nương tay, từ lúc mở miệng đến câu cuối cùng đều là bới lông tìm vết.

"Dắt tay thôi mà cũng rụt rè e sợ, các em là đang làm gì? Học sinh tiểu học dắt tay nhảy múa trên trường đều giỏi hơn các em đấy."

"Không diễn được tự nhiên? Không diễn được tự nhiên thì chuyển chuyên nghiệp ngay cho tôi, đây là trình độ của một sinh viên khoa đạo diễn hay sao?"

"Xuống dưới xem lại video tự tìm lỗi sai đi, tổ kế tiếp."

Mấy câu phê bình làm toàn bộ phòng học run lẩy bẩy.

Thích Kiều quay đầu, nhìn Tạ Lăng Vân.

Người khác đều tựa như bản thân bị chửi thê thảm biểu tình, hắn ngược lại vân đạm phong khinh, đối đầu ánh mắt của Thích Kiều, còn chọn hạ lông mày hỏi: "Thế nào rồi?"

Thích Kiều nắm chặt tay, quả quyết nói: "Ôm đi."

"Được." Tạ Lăng Vân rất thuận theo bộ dáng, "Nghe đạo diễn Thích an bài."

Thích Kiều: "..."

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng bị gọi "Đạo diễn Thích", thật rất vui vẻ.

Sân khấu là mảnh đất trống phía trước.

Tạ Lăng Vân cùng Trương Dật ra sân, "Phụ tử" hai người phát sinh tranh chấp vì nguyện vọng chọn trường đại học của cậu con trai, ông bố kiên trì muốn con phải thi vào ngành ông muốn, mà cậu con trai mới trưởng thành thì lại một lòng chỉ muốn thoát khỏi khống chế của ba.

Hai người tranh chấp không ngớt, thậm chí còn ngoài ý muốn làm bà mẹ có ý hòa giải bị thương.

Thích Kiều đợi lên sân khấu.

Một bên vừa khẩn trương đợi vai diễn, lại vừa làm khán giả.

Không biết là do người Bắc kinh trời sinh đã có năng khiếu giao tiếp, vẫn là Tạ Lăng Vân phản xạ quá tốt, lời kịch của hắn nói ra rất tự nhiên, không hề có chút cứng nhắc nào.

Rất nhanh tới Thích Kiều ra sân.

Khi ông bố phát hiện thằng con yêu sớm, nhận ra đứa con vẫn luôn nghe lời đã sớm thoát khỏi khống chế của bản thân thì lên cơn giận dữ. Hai người cảm xúc lại một lần nữa lên đến cao trào, bắt đầu lời qua tiếng lại, Thích Kiều đóng vai bạn gái, vô ý bị đẩy ngã xuống đất, ông bố nói không lựa lời, tức giận bỏ đi.

Tạ Lăng Vân cúi đầu, cầm miếng băng y tế đạo cụ, dán trên mu bàn tay cho Thích Kiều.

"Xin lỗi."

Thích Kiều nhẹ nhàng tránh ra tay của hắn, cụp mắt không nói.

Tiếp xuống Tạ Lăng Vân cọ cổ làm nũng.

Thích Kiều sớm có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự bị ôm lấy, tim vẫn mất khống chế mà nhảy Disco trong l*иg ngực.

Cô dùng hết ý chí mới hoàn thành xong biểu diễn.

Hô hấp nóng bỏng ở cần cổ, qua thật lâu, mới hoàn toàn tán đi.

Tiết mục kịch dài không đến mười phút, lúc chân chính ra sân, phảng phất nháy mắt liền kết thúc.

Biểu diễn kết thúc, bốn người chỉnh tề đứng ở trước mặt giáo viên, chờ đợi phê bình.

Giáo viên như cũ mang khuôn mặt poker vạn năm, nói: "Phần mâu thuẫn xích mích miễn cưỡng vượt qua kiểm tra, nhưng là Thích Kiều —— "

Gừng càng già càng cay, giáo viên không vòng vèo, nói thẳng: "Hơi có chút căng cứng, nhất là đoạn diễn ôm nhau. Các em không phải ngành diễn xuất nên tôi sẽ không quá nghiêm khắc ở phương diện này, nhưng tương lai thật làm trên phim trường, lúc chỉ đạo diễn viên, ngay cả đạo diễn động tác cũng cứng đờ thì diễn viên làm sao có thể biểu diễn chính xác được?"

Thích Kiều mím môi, ngoan ngoãn đứng nghe phê bình.

Cô không thể cãi lại.

Giáo viên xử lý sự việc công bằng, phê bình xong Thích Kiều, vài người khác cũng bị ăn mắng, Trương Dật không thể xử lý tốt cảm xúc, một bạn học khác thế vai biểu diễn, động tác cứng còng, biểu cảm khuôn mặt sai bét.

Tóm lại, ai cũng có khuyết điểm, sau khi sửa sai có thể tiến bộ hơn nữa.

Còn về Tạ Lăng Vân.

Giáo viên nhìn chằm chằm hắn, sau một lúc mới cười nói: "Em là học sinh có bản lĩnh nhất, lời kịch đọc rất chuẩn, xử lý cảm xúc cũng tốt, đạt yêu cầu."

Tạ Lăng Vân cũng không cố làm ra vẻ, bình tĩnh nói: "Do em may mắn bốc được đề tủ thôi ạ."

Giáo viên cười: "Cũng rất thành thật. Đi, tổ hai đi xuống đi, tổ thứ ba lên diễn."

Thích Kiều vẫn còn nghĩ mãi về lời phê bình vừa rồi.

Cô có chút uể oải.

Thấy các bạn quay về chỗ, cô cũng xoay người đi theo.

Vô ý thức đi hướng bên phải.

Cổ tay bị người nắm lấy, rất nhanh lại buông ra.

"Thích Kiều Kiều, đi bên này." Tạ Lăng Vân thanh âm trầm thấp lọt vào trong tai.

Thích Kiều run lên một chút.

Cô nhẹ đưa tay lên xoa phần vừa bị chạm, nóng bỏng đến mức tâm đều ngừng đập một nhịp.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Không sai, Tạ Lăng Vân thích kêu Thích Kiều kiều ~