Chương 12

Ngày thứ nhất quay chụp ở trong rạp, thuê tạm sân bãi ở trung tâm nghệ thuật 798.

Vì khoảng cách quá xa nên mới sáu giờ Thích Kiều đã phải dậy chuẩn bị cho chuyến đi.

Xuống tàu điện ngầm rồi chuyển sang đi xe buýt, may mắn cuối cùng tới đúng giờ, phòng chụp ảnh đã bố trí gần xong.

Đàn anh phụ trách khá dày dặn kinh nghiệm.

Thấy Thích Kiều đến, đem bản phân kính đã chuẩn bị chi tiết cho cô xem.

Thích Kiều nhận lấy, lật vài tờ, nhận ra nội dung đàn anh chuẩn bị khá công phu, linh hoạt, hiệu quả rất cao.

Cô vừa làm quen cách sắp xếp vị trí và hoạt cảnh, vừa âm thầm học tập.

Không có nhiều nhân viên công tác, ngoài phó đạo diễn, Thích Kiều còn kiêm trợ lý chụp ảnh, trợ lý chỉnh ánh sáng, và làm cả nhiệm vụ ghi chép tại trường quay.

Tiền lương bình thường mà làm cả tám công việc một lúc.

Bận đến ngay cả thời gian uống ngụm nước cũng không có.

Chỉ là phim quảng cáo ngắn quay chụp cho công ty thiết kế thời trang nên không cần diễn viên điêu luyện, mời tới đều là người mẫu.

Chỉnh ánh đèn vào nơi thích hợp, Thích Kiều hiểu ý đàn anh muốn tiến hành quay chụp thẳng từ đầu tới cuối lúc vào diễn.

Tổng có năm người mẫu, trong đó ba cái đều từng có kinh nghiệm quay chụp quảng cáo nên không bị hồi hộp khi đứng trước ống kính, vừa bắt đầu diễn liền lập tức đi vào trạng thái, cảnh quay của mấy người khác cũng rất thuận lợi.

Nhưng có một diễn viên khá nhỏ mới tới, chỉ sáu tuổi rưỡi, mặc dù chụp qua vài buổi quảng cáo, nhưng vẫn quá non nớt.

Hôm nay phải dậy quá sớm nên tâm trạng của em nhỏ này không được tốt.

Chụp lại ba lần, cậu bé hết quên từ, lại đến biểu hiện sai cảm xúc.

Dự toán của bọn họ có hạn, không dám trì hoãn thêm thời gian ở cảnh này, đàn anh bảo Thích Kiều dẫn cậu bé sang một bên để chỉnh lại cảm xúc rồi bắt đầu quay chụp cảnh khác trước.

Cậu bé tên là Kha Kha.

Mẹ cậu đã ở bên cạnh để an ủi nhưng vẫn không giúp được gì, Kha Kha cứ cứng đầu từ chối hợp tác mãi.

Thích Kiều đã vận dụng hết những kỹ năng mà cô học được cả đời để dỗ trẻ con, nhưng khi Kha Kha nhìn thấy ống kính tối đen của chiếc máy ảnh, cậu vẫn không ngừng khóc, rêи ɾỉ và hét lên "quái vật lớn".

Cậu bé nghĩ máy ảnh là một con quái vật sao?

Thích Kiều lau mồ hôi trên trán, hai mắt sáng lên.

Trong công viên có rất nhiều phòng trưng bày tư nhân và studio thiết kế, sau khi tìm kiếm hồi lâu, Thích Kiều cuối cùng cũng nhìn thấy một cửa hàng nhỏ bán các loại phụ kiện hoạt hình.

Giá đắt gấp đôi thị trường.

Thích Kiều lấy can đảm, tự bỏ tiền túi ra mua một mô hình Ultraman với số tiền khổng lồ.

Lúc quay lại rạp, đã thấy Kha Kha đang vui vẻ chơi với một cậu bé ăn mặc sành điệu cùng tuổi, và ngưng khóc từ lâu.

Tiền dường như bị lãng phí, nhưng Thích Kiều vẫn cảm thấy nhẹ nhõm.

Chỉ cần cậu bé này chịu phối hợp diễn là tốt rồi.

Cô đi tới, vừa lúc nghe thấy cậu bé đội mũ thám tử nước Anh nói với Kha Kha: "Oa, cậu quay nhiều quảng cáo như vậy, vậy cậu có phải là đại minh tinh không?"

Kha Kha ngượng ngùng trả lời: "Không phải, mẹ tớ nói tớ chỉ là sao nhí thôi."

Thích Kiều mỉm cười.

Chờ hai cậu trò chuyện một hồi, đi tới đưa món đồ chơi đã mua qua: "Kha Kha, con thấy đây là cái gì?"

"Oa, Ultraman!" cậu bé ăn mặc thời thượng, đội chiếc mũ thám tử nhanh miệng đáp.

"Có Ultraman bảo hộ Kha Kha, có phải sẽ hết sợ con quái vật đen ngòm kia không?"

Kha Kha mừng rỡ ôm lấy Ultraman: "Vâng vâng!"

Thích Kiều vội vàng mang theo Kha Kha đi tìm đàn anh, thừa dịp cậu bé còn đang mê mẩn với Ultraman, lập tức hoàn thành mấy cảnh vừa rồi.

Thích Kiều nhìn chằm chằm vào màn hình, hòn đá trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.

Tay áo đột nhiên bị giật mạnh. Thích Kiều nhìn xuống.

“Chị.” Cậu thám tử nhỏ chớp chớp đôi mắt to, ngọt ngào kêu lên: “Em cũng muốn có Ultraman.”

Cậu thám tử nhỏ nhìn cô một cách đáng thương và bất lực, ai thấy đều không đành lòng.

Thích Kiều còn chưa kịp trả lời, phía sau đã truyền đến một giọng nói:

"Cố Niệm Dục."

Nghe thấy tiếng này, cậu thám tử nhỏ sắc mặt trầm xuống, miệng bĩu ra.

Người lên tiếng là một khách nữ mặc bộ vest trắng lịch sự, tay xách túi hiệu CELINE, hai tay ôm ngực, đứng đó, đầy khí chất.

Cố Niệm Dục lộc cộc chạy tới, hai tay nhỏ bé chắp sau lưng, giải thích nói: "Mẹ, con không có đi ra ngoài xin trộm rau trên game nông trại."

Thích Kiều: "..."

"Con đang nói chuyện bình thường với chị gái này mà."

Thích Kiều không khỏi nhìn thêm một cái.

Bà ấy trông không giống là người đã có con lớn tới bảy tám tuổi.

Đàn anh đi tới: "Tổng giám đốc Trần, sao ngài lại tới đây? Thích Kiều ——" đàn anh chủ động giới thiệu: "Em còn chưa biết phải không, vị này là Trần Tân, Tổng giám đốc của công ty thiết kế trang phục "Nhất Niệm". Tổng giám đốc Trần, Thích Kiều là một em khóa dưới của tôi, em ấy cũng là học viên khoa đạo diễn."

Trần Tân nghiêm túc, bà là một nữ nhân xinh đẹp lạnh lùng, chỉ gật đầu với Thích Kiều nói: "Cô chỉ tiện đường tới xem một chút, các cháu cứ tiếp tục quay, không cần phải để ý đến cô."

Thích Kiều cười trở lại công tác.

Không nghĩ tới trong giờ nghỉ trưa, Trần Tân vẫn chưa đi.

Cố Niệm Dục ôm hộp cơm của mình và ăn cùng bàn với Thích Kiều.

"Chị, chị nghĩ em có thể trở thành đại minh tinh sao?"

Cậu bé này trông xinh xắn, lại không sợ người lạ, bắt chuyện với ai cũng được.

Thích Kiều hỏi: " Em muốn làm đại minh tinh à?"

Cố Niệm Dục tranh thủ nói: " Có nhân vật nào giống Kha Kha không à? Em cũng muốn có Siêu Nhân Điện Quang, không cần cát-xê, làm công miễn phí!"

Nói xong, thở dài một hơi: " Nhưng mẹ em không cho em chụp ảnh, nếu không phải sáng nay em năn nỉ dai quá thì mẹ em sẽ không mang em đến đây đâu."

Trần Tân đang ở bên cạnh trả lời cuộc gọi công việc, lơ đãng lắng nghe, nói với Thích Kiều: "Cháu đừng để ý tới thằng bé."

Nhưng rất trùng hợp là Kha Kha vừa mới bắt đầu quay phim buổi chiều đã xảy ra chuyện.

Ăn phải thứ gì bị hỏng nên tiêu chảy.

Nhưng bữa trưa được mẹ Kha Kha đặc biệt mang đến ở nhà hàng trong công viên, không phải ăn cơm hộp như những người khác.

Trần Tân gọi ô tô và đưa cậu bé đến bệnh viện nhi gần nhất.

Mất diễn viên không phải là chuyện lớn, nhưng diễn viên nhỏ như vậy thì lại rất khó tìm.

Đàn anh lo lắng đến mức liên lạc nhiều cuộc nhưng vẫn không tìm được ai phù hợp.

Cố Niệm Dục lại nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Thích Kiều, tự đề cử mình: "Chị, em có thể làm được."

Cố Niệm Dục là một ứng cử viên hoàn hảo để giải cứu tình hình gấp gáp lúc này.

Thích Kiều cùng đàn anh liếc nhau.

"Thích Kiều, nói với em ấy về vở kịch, anh sẽ đi nói chuyện với Tổng giám đốc Trần."

Trần Tân mặc dù do dự, nhưng vì chỉ thuê địa điểm và máy móc trong hai ngày, kéo dài nữa thì thù lao của các diễn viên khác, nhϊếp ảnh gia và thậm chí cả bữa ăn đều phải tốn kém thêm một ngày.

Do dự mãi, Trần Tân gật đầu dưới sự kỳ vọng nhiệt tình của con trai mình và sự thuyết phục của đàn anh.

Cố Niệm Dục vui vẻ thay quần áo.

Đứa trẻ này thông minh hoạt bát, đối mặt với máy quay và nhiều nhân viên cũng không sợ sân khấu, hiệu quả còn tốt hơn cả Kha Kha.

Hai ngày quay phim kết thúc thuận lợi, Cố Niệm Dục trở thành người được cả đoàn yêu thích nhất, miệng ngọt hơn mật, ai cũng yêu.

Trong suốt chuyến quay phim hai ngày một đêm, Thích Kiều chỉ ngủ chưa đầy sáu tiếng.

Nhưng tinh thần lại rất hưng phấn.

Tuy rằng không phải tổng đạo diễn, nhưng cũng miễn cưỡng coi là lần đầu tiên chân chính gia nhập đoàn làm phim. Dù chỉ là quảng cáo nhưng cô cũng cảm thấy hài lòng.

Trang phục của Cố Niệm Dục cho buổi chụp hình hôm nay lịch sự hơn, đó là một bộ đồ âu phục trẻ em do chính Trần Tân tự mình thiết kế.

"Chị Thích Kiều, em có thể thêm chị trên WeChat được không?" Cố Niệm Dục lưu luyến không rời ôm lấy cánh tay Thích Kiều, bán manh làm nũng, " Sau này chị vẫn quay quảng cáo cho em, được không?"

Thích Kiều mỉm cười: "Em được dùng WeChat sao?"

" Em không có, là lấy của mẹ em đấy. Nhưng em được chơi game nông trại trên này, chị có chơi không?"

"Có chơi."

Cố Niệm Dục móc ra điện thoại chỉ có thể chơi game nông trường QQ: "Em trộm rau ở vườn nông trại của chị nhé?"

Thích Kiều: "?"

" Chị cũng có thể trộm của em, " Cố Niệm Dục thương lượng, "Em lên cấp 29 rồi!"

Thích Kiều: "..."

"Cố Niệm Dục." Trần Tân đi tới.

Vừa nghe tiếng, tên quỷ con láu cá kia đã tắt máy luôn.

Trần Tân tập chung làm việc với Thích Kiều, điện thoại vừa mới cúp máy lại vang lên.

Cô một tay nắm Cố Niệm Dục rời đi, một tay cầm điện thoại nói chuyện công việc.

Thấy cậu bạn nhỏ Cố Niệm Dục cứ lưu luyến không rời liên tiếp quay đầu nhìn cô, Thích Kiều vẫy tay tạm biệt.

Cơ thể căng thẳng cuối cùng cũng được thả lỏng, sau hai ngày mệt mỏi chỉ muốn về ký túc xá ngủ một giấc.

Thích Kiều đi cùng xe của đàn anh trở lại trường học, ra khỏi công viên thì gặp xe của Trần Tân.

Người lái xe là một thanh niên tuấn tú, đeo một cặp kính gọng bạc, vươn tay đỡ Cố Niệm Dục.

Thích Kiều suốt hai ngày không nhìn thấy Trần Tân cười nhưng vào lúc này lại nhìn thấy mỹ nhân băng lãnh tràn ra nét mặt tươi cười.

Thích Kiều cong môi một cách khó hiểu.

"Ghen tị?" đàn anh nói đùa.

“Không.” Thích Kiều suy nghĩ một chút nói: “Em chỉ cảm thấy vui thay cho bà ấy.”

Đàn anh nói: "Vị kia là chồng của tổng giám đốc Trần, học ngành thiết kế châu báu, hai người là bạn học đại học, sau khi tốt nghiệp cùng nhau lập nghiệp mở rồi công ty thiết kế, nghĩ cũng biết gặp phải không biết bao nhiêu khó khăn để sinh nhai ở cái nơi Bắc Kinh tấc đất tấc vàng này, thật đáng hâm mộ."

Thích Kiều dịu dàng nhìn: "Cha mẹ em cũng là bạn học, nhưng một người học nghệ thuật, một người học sư phạm, quan hệ của hai người vẫn luôn rất tốt."

" Gia đình hạnh phúc là một điều rất may mắn." Đàn anh nói.

Một giờ lái xe đến trường.

Đàn anh quay lại căn nhà trọ bên ngoài trường học và nhờ Thích Kiều trả lại đồ đã thuê từ phòng thiết bị của trường.

Không nhiều, chỉ có một máy ảnh thuê từ trường học.

"Em nâng được không? Cái máy này nặng phết đấy."

Thích Kiều gật đầu, thiết bị đều chứa trong thùng có bánh xe, mặc dù rất mệt nhưng cô vẫn có thể đẩy được.

" Được, anh yên tâm đi, cũng đã muộn, anh mau về nhà đi."

" Vậy là tốt rồi, ngày mai hoàn thành, anh không tìm biên tập viên nữa, tiền không chảy cho người ngoài, em làm thêm nhiều như vậy, loại này phim ngắn cũng quay rất ổn, anh sẽ nói chuyện lại với tổng giám đốc Trần tăng lương cho em."

Thích Kiều tự nhiên vui vẻ: "Được, cám ơn đàn anh."

Đàn anh nhanh chóng rời đi.

Trời tối dần, Thích Kiều xoa xoa cổ bước về phía trước.

Một chiếc ô tô đột ngột dừng trước cổng trường.

Chiếc xe địa hình màu đen gầm cao, đèn pha đột nhiên bật sáng, Thích Kiều giơ tay che ánh sáng, trong tầm mắt lọt qua kẽ tay, cô nhìn thấy logo ngôi sao ba cánh ở đuôi xe.

Cô định bước về phía cổng trường.

Đột nhiên, có người gọi cô: "Thích Kiều?"

Thích Kiều quay đầu lại và nhìn thấy Tống Chi Diễn.

Tháng mười hai ở Bắc Kinh đã đủ lạnh.

"Cậu trở về một mình à?" Tống Chi Diễn hỏi.

Thích Kiều gật đầu.

"Có nặng không?" Tống Chi Diễn nhìn trên mặt đất hộp thiết bị, "Tôi giúp cậu khiêng đi."

Thích Kiều sợ làm phiền người khác và mắc nợ ân tình, quan trọng hơn là cô ấy không quá thân với Tống Chi Diễn nên cảm thấy lúng túng trước sự giúp đỡ kiểu này.

"Không sao, không nặng, phía dưới có bánh xe, tớ tự đẩy được."

Giọng nói vừa dứt, lại có thêm hai người bước ra khỏi ghế sau xe.

Đó là Trương Dật cùng Thái Phong Dương.

Thích Kiều khựng lại.

Theo bản năng nhìn về phía vị trí lái xe, trong mắt lóe lên một tia sáng.

Hơi tiếc là xe quá riêng tư, kính 1 chiều nên không nhìn được bên trong.

Ánh mắt cô vẫn dán chặt vào tấm kính, nhưng động cơ lại khởi động, từ từ lái xe về phía trước.

Cô mím môi dưới và nhìn đi chỗ khác.

"Thích Kiều? Tại sao chỉ có một mình thế này?" Trương Dật nhìn thấy hộp thiết bị có khắc logo của trường, ngạc nhiên hỏi, " Mới là sinh viên năm nhất mà cậu đã thuê máy để làm thêm chụp ảnh bên ngoài à?"

Thích Kiều lắc đầu, chỉ nói: "Không, tớ chỉ giúp đàn anh trả lại trường thôi."

Cũng không tính là nói dối.

Cô chỉ đứng cạnh trợ giúp đàn anh, coi như là đi học tập thực tế một buổi thôi.

Cô còn chưa có khả năng lãnh đạo cả một đoàn làm phim.

Tống Chi Diễn lại nói: "Có vẻ nặng đấy, tôi đưa cậu về ký túc xá đi."

Giọng điệu anh nhẹ nhàng và nhã nhặn.

Trương Dật cười ha hả: "Vậy được, cậu đưa Thích Kiều trở lại ký túc xá nữ trước, chúng tớ chỉ cần đợi Tạ Lăng Vân ở đây là được."

Thích Kiều sửng sốt.

"Tạ Lăng Vân?"

"A. Cậu ta dừng xe."

Thái Phong Dương lẩm bẩm: "Không tìm được chỗ đậu xe, sao còn chưa quay lại?"

Bước chân dừng lại một cách khó hiểu.

Thích Kiều không khỏi nhìn về hướng chiếc xe rời đi.

Dưới tàng cây trên vỉa hè, đèn đường lờ mờ hắt ra một tầng ánh sáng, bóng người quen thuộc dần dần tới gần.

Hắn mặc một chiếc áo choàng dài đến đầu gối sẫm màu, trong là chiếc áo len màu be và quần dài màu đen che đi đôi chân dài thẳng tắp.

Vào đầu mùa đông năm 2013, chiếc lá bạch ngân cuối cùng lướt qua vai Tạ Lăng Vân và rơi xuống trước mắt Thích Kiều.

Tạ Lăng Vân đi tới.

Nhìn thấy Thích Kiều, hơi kinh ngạc.

Hắn cụp mắt, liếc nhìn Thích Kiều sau đó nói: "Em làm gì mà trông mệt mỏi thế."

Thích Kiều đáy lòng run lên.

Với khối lượng công việc dày đặc, đã 12 tiếng đồng hồ cô không ngủ, mới xuống xe được ít phút đã phải đối mặt với cơn gió Tây Bắc buốt giá từ phương bắc thổi vào.

Cô nhẹ nhàng nói: "Em đi làm thêm."

Tạ Lăng Vân không hỏi nữa: "Về ký túc xá đi, định đứng ở đây hứng gió thổi?"

Thích Kiều sụt sịt mũi, vùi cằm vào trong cổ áo len, cơ thể hình như chưa quen với mùa đông ở Bắc Kinh, có chút dễ bị cảm lạnh.

Cô định đưa tay đẩy chiếc hộp.

Còn chưa đυ.ng phải, chiếc thùng đã bị hai cái tay đồng thời bắt lấy.

"Để anh cầm cho."

"Để tôi cầm cho."

Tạ Lăng Vân cùng Tống Chi Diễn đồng thời lên tiếng.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Cuộc tranh giành bạn gái (thực ra là không phải)