Chương 14

Bạn nữ buồn bã rời đi.

Tạ Lăng Vân thoát khỏi dây dưa, Thích Kiều sửng sốt, Hạ Chu thì lảo đảo suýt té ngửa.

"Móa, thằng này, " Hạ Chu hít hà, "Lúc nào có bạn gái vậy? Sao không nói tao biết?"

"Bành."

Một tiếng nhẹ vang.

Xe trượt băng của Thích Kiều bị hất ngược ra sau nhưng có người đã nhanh tay nắm lấy đầu xe kéo nó lại.

Tạ Lăng Vân đừng xe ở trước mặt Thích Kiều, như tên lưu manh cản đường, ngữ khí lại rất ôn hòa: "Một người đi thôi à?"

Thích Kiều: "Còn có bạn cùng phòng nữa, nhưng cậu ấy đang mệt nên đi nghỉ rồi."

Tạ Lăng Vân "Ừm" một tiếng: "Vừa rồi..."

Lời chưa nói xong, Hạ Chu đã lấy đà năm mét đâm mạnh vào, ba chiếc xe băng va vào nhau.

Thích Kiều bị bất ngờ, lại thêm xung lực của cú chạm mạnh tới mức suýt đâm đổ xe trượt của cô nên thân thể lệch hẳn về một bên.

Tạ Lăng Vân đưa tay ra kịp thời để đỡ đầu xe.

Vừa ấn vào tay cầm, mu bàn tay của Thích Kiều đã đυ.ng vào lòng bàn tay của hắn.

Tạ Lăng Vân rút tay lại, liếc mắt nhìn Hạ Chu.

"Mày là bò tót bên Tây Ban Nha à, thấy cái gì cũng muốn đâm?"

Hạ Chu: "Không, tao thuộc giống Husky."

Tạ Lăng Vân: "..."

Hạ Chu mặc kệ hắn, trực tiếp đem lực chú ý lên người Thích Kiều: "Em gái, em thích thằng này ở điểm nào?"

Tạ Lăng Vân: "Lăn, ai là em gái của mày."

"Làm sao? Tao muốn lịch sự chút cũng không được à?" Hạ Chu im lặng, cúi xuống nhìn chỗ giao nhau của ba cái đầu xe, nói, "Haha, chỗ giao của ba đầu xe trông giống logo của con Mercedes ghê."

"..."

"..."

Tạ Lăng Vân: "Điên..."

Đang muốn chửi bậy lại nhớ tới Thích Kiều, nhanh chóng sửa thành từ khác: "... Yên nào."

Hạ Chu: "?"

Hắn run lẩy bẩy nổi da gà, rùng mình nói: "Sao bữa nay mày buồn nôn thế."

Thích Kiều mỉm cười.

Hai cánh tay Hạ Chu gác ở đầu xe, đỡ mặt nhìn Thích Kiều: "Em gái này, dáng dấp trông xinh như này thì thiếu gì người thích? Nói với anh một chút thôi, sao em lại chọn trúng tên Tạ Lăng Vân này?"

Không đợi Thích Kiều trả lời, Tạ Lăng Vân đột nhiên nhấc chân, đạp mạnh vào xe trượt của Hạ Chu.

Xe bay phát ra tận ba mét.

Hạ Chu: "Làm gì vậy thằng chó?"

"Mặc kệ thằng đó đi." Tạ Lăng Vân không phản ứng anh ta, nói với Thích Kiều, "Cám ơn em về chuyện vừa rồi."

Thích Kiều nhẹ nhàng "Vâng" một tiếng: "Không có gì ạ."

Gió trên mặt hồ thổi tới, Thích Kiều không mang khăn quàng cổ nên bất thình lình hắt hơi một cái.

"Vẫn chưa khỏi ốm à?" Tạ Lăng Vân hỏi.

"Đã..."

Mới nói một nửa, Tạ Lăng Vân bỗng nhiên tháo xuống mũ của mình, chụp lên đầu cho Thích Kiều.

Thích Kiều ngơ ngẩn.

Tạ Lăng Vân hời hợt nói: "Đội của anh đi."

Hạ Chu thở hổn hển trượt trở về: "Chê tao làm bóng đèn phải không?"

Thích Kiều sờ sờ vành nón, trái tim bắt đầu nhảy Disco trong l*иg ngực, mà Tạ Lăng Vân chính là nhịp trống.

"Thích Kiều, thằng này là bạn học của anh." Tạ Lăng Vân lúc này mới giới thiệu, "Vừa nãy tao không nói thế thì làm sao thoát được cái của nợ kia?"

Hạ Chu ngân nga, nhìn chiếc mũ trên đầu Thích Kiều, nghi ngờ hỏi: "Thật hả?"

"Vâng." Thích Kiều nói, "Em với anh ấy chỉ là học chung lớp thôi ạ."

-

Một tuần sau, Thích Kiều đem mũ trả lại cho Tạ Lăng Vân.

Cô đã giặt sạch sẽ, hong khô rồi chọn lựa rất lâu mới tìm được chiếc túi giấy thích hợp để cất vào. Đợi mãi tới lúc tan học buổi chiều thứ sáu, đợi các bạn ùa ra hết mới dám gọi lại hắn để đưa trả mũ.

Tạ Lăng Vân chỉ lấy chiếc mũ từ trong túi ra, tùy ý đội lên đầu và chuẩn bị rời đi.

Hắn rất ít khi ở lại trường học vào cuối tuần.

Hoặc có xe tới tiếp, hoặc lái một chiếc xe bình thường đến trường học.

Hôm nay hình như hắn nóng vội hơn bình thường.

Gần tới cuối kỳ, những người khác vội vàng vùi đầu ôn tập, hắn lại có vẻ thoải mái bất cần.

Giọng của Trương Dật rất to, Thích Kiều nghe thấy rõ tiếng cậu ta hỏi: "Chủ nhật có về ký túc xá không?"

"Không biết, tính sau đi."

"Về chút đi, Thái Phong Dương cùng Tống Chi Diễn muốn tổ chức sinh nhật mừng cậu 19 tuổi đấy."

Thích Kiều bị hấp dẫn bởi thông tin này.

Tạ Lăng Vân sinh nhật, là chủ nhật tuần này à?

Có bạn nam cũng nghe thấy, vội hỏi: "Sinh nhật của Tạ Lăng Vân vào tuần này à?"

Trương Dật nói: "Không phải, sinh nhật của cậu ấy vào tiết Đông Chí cơ, thời gian này đang rảnh nên định tổ chức luôn thôi."

Tạ Lăng Vân có rất nhiều bạn tốt ở trong lớp, đa số là các bạn nam. Đương nhiên, đó là bởi vì hắn luôn là người trả tiền mỗi lần bọn họ liên hoan.

Mọi người lan truyền tin tức, la hét muốn cùng tổ chức sinh nhật cho Tạ Lăng Vân.

Thích Kiều cũng chỉ đợi lúc mọi người đều nhìn về phía hắn, mới dám nhìn theo, thật cẩn thận nhìn chăm chú hắn.

"Đi thôi, Tạ đạo, rất lâu chưa được bữa liên hoan với nhau rồi."

Tạ Lăng Vân lại nói: "Không có thời gian, ông bà, cụ ngoại, cô bác chú dì, họ hàng xa gần đều đang chờ tôi ở nhà nên lịch trình cuối tuần bận lắm, chen không ra thời gian."

"..."

"Nhà giàu tổ chức sinh nhật đều xa hoa như vậy sao?" Trương Dật kinh ngạc.

Tạ Lăng Vân: "Đúng, đều xa hoa như vậy đấy —— tạm biệt."

Thân ảnh cao lớn của hắn rất nhanh biến mất trong tầm mắt.

Thích Kiều đứng ngẩn người, vẫn là Vu Tích Nhạc đi ra ngoài mấy bước, phát hiện cô không đi theo mới quay đầu gọi cô.

"Kiều Kiều, làm sao thế?"

Thích Kiều hoàn hồn, khóe miệng lại bất giác mỉm cười từ lúc nào.

"Nghĩ gì mà trông vui thế?"

Thích Kiều lắc đầu: "Không có gì, chuyện vớ vẩn thôi."

Nhưng niềm vui này lại liên tiếp kéo dài vài ngày.

Khi cô vừa nghĩ tới sinh nhật của Tạ Lăng Vân vào tiết Đông Chí, liền khống chế không nổi mà vui vẻ, giống như trong lòng có một con bướm, không ngừng phe phẩy đập cánh bay qua bay lại.

Chủ nhật, nhà ăn đặc biệt làm sủi cảo bốn vị khác nhau.

Mẹ của Thích Kiều là người phương bắc, từ nhỏ đến lớn, đều sẽ làm sủi cảo mỗi tiết Đông Chí.

Cô từ nhỏ đến lớn đều mong chờ ngày này.

Hôm nay từ lúc rời giường, trong đầu vẫn cứ quanh quẩn chuyện hôm nay cũng là sinh nhật của Tạ Lăng Vân.

Mỗi khi vào nhóm lớp trên Wechat, tìm trong mục thành viên, ánh mắt luôn dừng lại ở tài khoản có ảnh đại diện ghi ba chữ Tạ Lăng Vân phía trên nhưng lần nào cũng không đủ dũng cảm xin kết bạn với hắn.

Thích Kiều thở dài thườn thượt.

Ngay cả chuyện này cô cũng không làm được.

Liền nói một tiếng sinh nhật vui vẻ, đều co vòi.

"Kiều Kiều, trong máy vi tính của cậu có tác phẩm 《 Quốc gia khai sinh 》không?" Vu Tích Nhạc đang làm bài tập hỏi.

Thích Kiều lắc đầu: "Không có, chưa tìm được nguồn."

Vu Tích Nhạc nằm trên bàn, hai vai rũ xuống, một giây sau, cô đột nhiên nghĩ đến ai đó, ngồi dậy, cầm điện thoại lên: "Chắc Tạ Lăng Vân có, để tôi hỏi một chút."

Thích Kiều sửng sốt: "Cậu kết bạn với anh ấy rồi à?"

"Ừ, trước đó muốn tìm một bộ phim nhưng ngay cả trên mạng cũng không có, tôi nghe Tiết Khải Văn nói Tạ Lăng Vân lưu giữ rất nhiều nguồn phim, đều đã mua bản quyền." Vu Tích Nhạc vừa đánh chữ vừa nói, "Trả lời rồi, anh ta có bộ này thật nè."

Thích Kiều dừng một chút.

Cô cụp mắt xuống và nhìn lại chính mình, vẫn còn do dự khi gửi lời kết bạn.

Bất quá...

Cô có thể bắt chước cách làm của Vu Tích Nhạc mà.

Nghĩ như vậy, rốt cục quyết định nhấn vào dòng yêu cầu kết bạn.

Hắn đại khái vừa lúc đang chơi điện thoại, vừa phát ra ba giây, danh sách liền bắn ra một tin nhắn.

Tạ Lăng Vân: 【 đã đồng ý kết bạn, hiện tại có thể bắt đầu nhắn tin nói chuyện. 】

Thích Kiều tìm cớ: 【 anh có bộ phim 《 Người điều hành đài phát thanh của Rondell》không? 】

Đợi ba phút, bên kia phát tới: 【 đã gửi sang cho em rồi nghe. 】

Thích Kiều đăng nhập bằng máy vi tính, quả nhiên thấy tin nhắn Tạ Lăng Vân gửi đến trong hộp thư.

Thích Kiều: 【 cám ơn. 】

Phảng phất chỉ là nhân tiện, gửi đi một câu: 【 sinh nhật vui vẻ. 】

Tạ Lăng Vân: 【 sao em biết? 】

Thích Kiều: 【 thứ sáu hôm đó em nghe Trương Dật kể lại. 】

Cách một lát, phía dưới cùng bắn ra một tin nhắn.

Tạ Lăng Vân: 【 cám ơn. 】

Thích Kiều nhìn chằm chằm ảnh đại diện của hắn hai giây, nhớ ra đây là một cảnh trong "Rạp chiếu phim thiên đường", nơi mọi người trên quảng trường đổ xô về phía khung cảnh đang chiếu lên giữa màn ánh sáng trên bầu trời.

Trong khung hình hắn chụp được, mọi người đang chạy về phía trước.

Trong cảnh tiếp theo, một trong số họ hét lớn: "Nhìn kìa, bộ phim ở đằng kia!"

Sau đó, vào năm 2021, cảnh này được cắt vào trailer chiếu lại của "Thiên đường điện ảnh".

Khi hình ảnh mờ đi, hai hàng chữ xuất hiện trên màn hình: Phim không bao giờ kết thúc, tình yêu không bao giờ phai. Vào thời điểm đó, Thích Kiều đã lâu không đóng phim nữa.

Lúc này, Thích Kiều nhìn chằm chằm ảnh đại diện của hắn một lúc lâu, ở danh sách bạn tốt tạo thêm một album, kéo avatar của Tạ Lăng Vân vào.

Mục bạn học, giáo viên, người nhà và bạn thân được hệ thống tùy chỉnh.

Hiện tại, nhiều thêm một cái.

Chỉ ẩn giấu một người.

Thích Kiều gõ nhẹ bàn phím, thêm vào biệt danh là ——

Bí mật của tôi.

Cô úp ngược điện thoại lên mặt bàn, mở mục《 Người điều hành đài phát thanh của Rondell》trong máy tính mà cô chưa xem.

Lúc này cô không còn bận tâm điều gì nữa nên có thể chuyên tâm thưởng thức tác phẩm của vị đại danh hào này.

Cô lấy ra sơn dầu, vẽ cảnh biển trong phim《 Rạp chiếu phim thiên đường》.

Máy sưởi tỏa ra nhiệt độ ấm áp, làm khô không khí trong phòng, ánh nắng vàng của buổi chiều mùa đông xuyên qua cửa sổ chiếu vào một đường ánh sáng, giống như đèn sân khấu trên sân khấu, bên trong có bụi bay múa.

Thích Kiều vùi đầu vào trong khuỷu tay, nhìn hồi lâu, đưa tay muốn sờ, lại không bắt được, mỉm cười ngây ngô.

Trong lòng chợt dâng lên linh cảm, nâng bút nhẹ nhàng viết xuống trong một góc quyển nhật ký:

【Tôi ẩn giấu một người trong lòng, hắn là bí mật của ta. 】

【ngày 22 tháng 12 năm 2013 】

Tiếng chuông reo.

Là mẹ gọi tới.

"Kiều Kiều, có bận không?"

"Không ạ, con vừa dùng bữa xong."

"Ăn gì đó?"

Thích Kiều nói: "Ăn sủi cảo ạ, không ngon bằng mẹ làm."

Bà Thích ở đầu bên kia điện thoại cười dài: "Chờ tới kỳ nghỉ con về, mẹ sẽ làm cho."

"Vâng."

"Kiều Kiều, sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ." Mẹ nói.

Thích Kiều cười tươi, trong lòng vui phơi phới, lời mẹ nói như dòng nước ấm chảy vào buổi chiều ấm áp hôm nay.

-

Thời gian của tuần thi như thác đổ ào ạt, vội vã ôn bài.

Thích Kiều vốn là đồng ý với mấy người bạn cùng phòng, sau khi kết thúc kỳ thi cuối cùng, sẽ đi du lịch trong cổ trấn ở Bắc Kinh rồi mới trở về nhà.

Nhưng một ngày trước khi lên đường, lại nhận được điện thoại của mẹ.

Ba ba xảy ra chuyện.

Lúc bọn họ đi xuống một chỗ núi tuyết vẽ vật thực, ngoài ý muốn gặp tuyết lở.

Cũng may tuyết lở không lớn, lại có thôn dân địa phương kịp thời cứu trợ, không có người bị thương nặng.

Thích Kiều nghe tin tức, sắc mặt nháy mắt trắng bệch.

Khi biết được tin ba ba đã an toàn không bị thương nặng và đang ngồi trên máy bay trở về nhà, trong lòng lo lắng mới giảm bớt.

Cô lập tức thu thập hành lý, mua vé xe lửa sớm nhất ngày thứ hai, chạy về nhà.

Trên người của ba cô chỉ có vài chỗ trầy da, không nghiêm trọng lắm, nghỉ ngơi mấy ngày liền khỏi hẳn.

Dù là như thế, trước khi Thích Kiều vào nhà, cách một cánh cửa, vẫn nghe thấy tiếng nức nở yếu ớt của mẹ.

Mở cửa đi vào, chỉ thấy ba cô đang nằm trên giường, đầu quấn băng gạc, sắc mặt có phần yếu ớt.

Vẫn còn một vết bầm tím ở bên trái khuôn mặt, cả người đều gầy đi trông thấy.

Mẹ ngồi bên giường, động tác cẩn thận thoa thuốc cho ba.

Mắt Thích Kiều lập tức ướt nhẹp.

Thích ba ba thấy con gái: "Kiều Kiều?"

Thích Kiều mấy bước đi qua, còn chưa tới gần, nước mắt đã chảy ra.

Thích ba ba đau lòng nói: "Kiều Kiều ngoan, đừng khóc, con xem ba ba có làm sao đâu."

"Ông cứ mạnh miệng nữa đi, lúc trước đã nói không cho phép đi, ông cứ cứng đầu không nghe, hiện tại bị thương thành thế này, cũng chỉ tội hai mẹ con chúng tôi thương tâm thôi." Mẹ lườm ba mắng.

Thấy thế, ba ba tranh thủ đưa tay lên, ra hiệu đầu hàng: "Là lỗi của tôi, do tôi hết được chưa."

"Em dâu đừng nóng giận, Hoài Ân là vì kéo chị một cái, mới bị đập trúng đầu, phải mắng, em cứ mắng chị đây này."

Lúc này Thích Kiều mới nhận ra còn có người khác trong phòng, người vừa nói là bác Tôn trước thường xuyên tới nhà cô chơi.

Đúng cạnh bác ta, còn có một người lạ mặt khác.

Tóc quăn dài màu hạt dẻ, khuân mặt dịu dàng, mặc một bộ áo khoác nhung nâu nhạt.

Nhìn rất trẻ trung, tuổi chắc tầm ba mươi.

Trên trán có chỗ bị thương, chắc là cũng đi cùng nhóm kia.

Nửa giờ sau, Thích Kiều tiễn khách, chuẩn bị trở về phòng chăm sóc ba ba, lại từ trong khe cửa nhìn thấy, mẹ nhỏ giọng trách cứ, ba ba bất đắc dĩ nghe bà dạy dỗ, sau một lát, đưa tay ôm vai của mẹ an ủi.

Thích Kiều nhẹ nhàng đóng cửa lại trở về phòng.

Sau mấy ngày, thỉnh thoảng lại có bạn bè của ba ba mang theo hoa quả đến thăm.

Bác Tôn thì ngày nào cũng tới, còn người phụ nữ kia, Thích Kiều không gặp lại lần nào nữa.

Phương nam không có lò sưởi, Thích Kiều vẫn chưa quen khi cô ấy trở về nhà.

Ngay cả phần danh sách phim phải nghiên cứu do giáo viên đặt ra cũng đều chui trong ổ chăn để xem.

Đêm giao thừa, tập thể lớp rầm rộ chúc Tết nhau.

Thích Kiều vừa xem Gala cuối năm, vừa làm sủi cảo với mẹ, mới đầu không chú ý, nhưng sau khi rửa tay xong, cô mới biết mình đã nhận được nhiều tin nhắn chúc phúc từ các bạn cùng lớp.

Vài câu chúc được gửi lên trên nhóm.

Thích Kiều trả lời từng cái: Cám ơn -, mình cũng chúc cả nhà giao thừa vui vẻ nha.

Cuộn xuống, nhưng không thấy tin nhắn từ Tạ Lăng Vân.

Ngẫm lại liền biết, hắn là người chẳng bao giờ nhắn gì lên nhóm lớp.

Trên TV, MC Phùng Củng hô to " Hẹn gặp lại tất cả các bạn ", đánh thức Thích Kiều.

Cô tự dưng máu chảy ngược lên não, phát một tin trong nhóm.

Còn cố ý gửi cả lời chúc lên Baidu.

Kết quả là cả đêm gần như thức trắng để đáp lại những lời cảm ơn và chúc phúc của bạn học cũ và các bạn trong lớp.

Mãi đến nửa đêm, Thích Kiều buồn ngủ đến mức ngủ gật, một tấm ảnh đại diện quen thuộc đột nhiên xuất hiện ở đầu danh sách.

Tạ Lăng Vân: 【? 】

Tạ Lăng Vân: 【 Thích Kiều Kiều, làm gì thế? 】

Tạ Lăng Vân: 【 Tôi nhận được sáu lượt tối nay rồi đấy. 】

Cô khẩn trương tới mức hết luôn cơn buồn ngủ.

Thích Kiều đã nghĩ sẵn từ trong đầu nhưng sợ hắn lại offline nên đành phải vội vàng trả lời.

Thích Kiều: 【 Chúc mừng năm mới! 】

Thích Kiều: 【 Lần này là thật. 】

Tạ Lăng Vân trả lời nhanh chóng ——

【 Chúc mừng năm mới, lên tuổi mười tám gặp nhiều may mắn nhé Thích Kiều. 】