Chương 20

Phó Khinh Linh đổi chủ đề khác: " Sao đột nhiên lại tới đây? Cậu không phải... ghét nơi này sao."

"Họp lớp thôi." Tạ Lăng Vân nói ngắn gọn, không đề cập đến bất cứ điều gì khác.

Thích Kiều cảm giác bọn họ muốn nói chuyện riêng, nên chủ động đề xuất đi tìm Vu Tích Nhạc.

Khi cô định trả lại máy ảnh cho Tạ Lăng Vân, hắn nhấc cằm nói: "Em cứ cầm chụp thoải mái đi."

Thích Kiều đáp lại, vừa quay người định rời đi, liền nghe thấy Phó Khinh Linh trêu chọc hỏi: " Là bạn gái cậu à?"

Tạ Lăng Vân trả lời: "Nếu tôi nói không phải thì cậu định quay tay phải không?"

Thích Kiều còn đang tò mò tay quay có ý tứ gì, chỉ thấy Phó Khinh Linh gật đầu khẳng định nói: "Vẫn là cậu hiểu tôi —— cho nên đến cùng phải hay không?"

"Không phải." Phủ nhận về sau, Tạ Lăng Vân lại bổ sung một câu, "Cậu muốn trêu đùa ai thì cứ việc nhưng đừng đυ.ng tới Thích Kiều."

Phó Khinh Linh cười nhìn chằm chằm hắn, hỏi lại: "Vì sao?"

Thích Kiều đã đi xa, không nghe thấy câu trả lời Tạ Lăng Vân.

Mà thực tế, Tạ Lăng Vân cũng đích xác không trả lời thẳng vấn đề này.

Hắn nhàn nhã dựa vào một cây bồ kết cao, nghe vậy, chỉ nhướng mày với Phó Khinh Linh, im lặng một lúc, dời ánh mắt khỏi cô gái đang bước đi phía xa, nói: "Dù sao tôi không cho phép cậu đυ.ng tới cô ấy, muốn tìm thì tìm kẻ khác đi."

-

Trương Dật cùng Tiết Khải Văn dựng lều dưới bóng râm của bãi cỏ bên hồ, khi Thích Kiều đến, lò nướng thịt đã sẵn sàng, và vải dã ngoại chất đầy đồ ăn nhẹ và trái cây.

“Kiều Kiều, lại đây!” Vu Tích Nhạc vẫy vẫy tay từ xa.

Thích Kiều bước tới và ngồi xuống bên cạnh cô.

" Máy quay phim Olympus?"

Tiết Khải Văn nhìn qua, chắc hẳn ai học điện ảnh đều có tình cảm sâu sắc với phim nhựa, nghe câu này, một đám người xúm lại xung quanh Thích Kiều.

"Trời đất, Thích Kiều, của cậu sao? Hiện tại chiếc này khó mua được lắm." Thái Phong Dương nói.

"Của Tạ Lăng Vân đấy."

Thích Kiều dừng lại, nói thêm: " Vừa rồi tớ gặp anh ấy khi xuống lầu, anh ấy bảo tớ mang đồ lên giúp thôi."

Trương Dật nghe, nói: "Thảo nào, cậu ta thậm chí còn có cả máy quay phim và máy chiếu cơ mà, chiếc máy ảnh này cũng là thường thôi."

Tiết Khải Văn hỏi: " Máy chiếu phim?"

Trương Dật gật đầu: " Đúng vậy, nghe nói giá hơn 3 tỷ, vẫn dùng tốt lắm, người có tiền thật là sướиɠ!"

Vu Tích Nhạc lại gần, ánh mắt sáng rực nói: "Tạ Lăng Vân đâu? Sao còn chưa tới, tôi muốn hỏi một chút anh ấy mua chiếc này ở đâu."

"Vu đạo, có hứng thú a?" Trương Dật hỏi.

Vu Tích Nhạc gật đầu như trống bỏi: "Lúc trước vẫn chưa tìm được chỗ mua đáng tin."

Trương Dật dừng một chút, cẩn thận từng li từng tí nói: "Không phải nhà cậu thuộc hộ nghèo sao?"

Vu Tích Nhạc: "?"

Trương Dật: "Không có ý tứ gì khác, chỉ là... mỗi lần tớ đến căng tin 2 và gặp cậu, cậu luôn đứng xếp hàng mua khoai tây chiên giá 3k được giảm giá đặc biệt, vì vậy tớ… đoán mò."

Tiết Khải Văn nói tiếp: "Đấy là do cậu ta keo kiệt, chứ mua thiết bị thì đều chọn loại khủng đấy."

Thái Phong Dương: "Sao cậu biết?"

Tiết Khải Văn sờ mũi: "Nhìn máy tính với camera cậu ấy thường dùng là biết ngay thôi."

Thích Kiều chớp mắt, hỏi Tiết Khải Văn: " Cậu thuộc chòm sao nào...."

Còn không hỏi xong, Vu Tích Nhạc đã từ phía sau vươn tay bịt miệng cô, kéo Thích Kiều sang một bên: "Ha ha. Chúng ta đi xem thịt nướng đã chuẩn bị xong chưa."

Thích Kiều: "..."

Sau khi tránh xa đám người đó, Vu Tích Nhạc mới buông tay thả Thích Kiều tự do hô hấp.

Vừa điều chỉnh lại hô hấp, Thích Kiều vừa nói: "Tớ lúc đầu chỉ là thuận miệng hỏi một chút, thấy cậu phản ứng thế này, giấu đầu lòi đuôi, tớ ngược lại xác định rồi."

Vu Tích Nhạc: "..."

Cô mở to mắt nhìn Thích Kiều, vài giây sau mới cúi đầu thở dài: “Không được nói cho người khác biết.”

Thích Kiều gật đầu: "Ừm."

Vu Tích Nhạc lại thở dài: " Thật ra thì tôi cũng không biết tôi có thích thật hay không, nhưng Tiết Khải Văn thực sự rất giỏi, anh ấy nghiên cứu nhiều phim hơn tôi gấp bội, cũng thực sự có rất nhiều kinh nghiệm trong cuộc thảo luận nhóm về lịch sử điện ảnh lần trước. "

Đây là lần đầu tiên Thích Kiều nhìn thấy vẻ mặt ngưỡng mộ như vậy của Vu Tích Nhạc, cười một cái, cố ý nói giỡn: " Không biết là ai nói là tôi không muốn hợp tác với anh ấy trong nhóm nữa."

Vu Tích Nhạc mặt đỏ bừng, hung hăng giậm chân: "Chịu thôi, khống chế không được!"

Thích Kiều cũng cảm thấy như vậy.

Nếu con người có thể điều khiển được trái tim mình thì làm sao có những câu chuyện tình lãng mạn rung động tâm hồn.

Vu Tích Nhạc ngồi xổm bên hồ nhổ cỏ, thở dài lần thứ ba: “Nhưng Tiết Khải Văn..."

Thích Kiều ôm đầu gối ngồi xổm xuống, nhìn một đôi thiên nga trên mặt hồ xa xa, hỏi: “Làm sao vậy?”

"Mặc dù anh ấy rất giỏi, nhưng chỉ vì đóng phim nhiều hơn những sinh viên năm nhất như bọn mình hai năm mà tự phụ và không chịu lắng nghe ý kiến

của người khác thì thật quá đáng. Vấn đề là mỗi điều anh ta nói đều đúng mới tức chứ!"

Vu Tích Nhạc lôi ra rất nhiều điểm xấu

của Tiết Khải Văn.

" Hơn nữa, cái kiểu tóc của anh ta, làm màu làm mè chết đi được."

"Còn có a, không chỉ nhìn già hơn chúng ta mà còn thực sự lớn hơn chúng ta vài tuổi đấy, tôi mà bằng tuổi anh ta thì chắc hẳn kinh nghiệm cũng sẽ nhiều như vậy thôi, có gì đáng để lên mặt chứ, suốt ngày chê tôi cái gì cũng không biết, chỉ toàn lý luận suông..."

Vu Tích Nhạc bắt đầu đếm từng cái một, không ngừng nói.

Thích Kiều nghe xong, ngữ điệu chậm rãi nói: "Nhưng cậu vẫn thích anh ta."

Vu Tích Nhạc: " Ừ! Hình như tôi bị bệnh rồi."

Thích Kiều: "..."

Gió mùa hè thổi tới, xuyên qua hồ, ập vào mặt, xen lẫn một tia nóng ẩm.

"Kiều Kiều, cậu có thích ai không?" Vu Tích Nhạc đột nhiên mở miệng.

Thích Kiều dừng một chút,

Vu Tích Nhạc xoay cả người sang một bên, tựa vào người cô, nhìn núi rừng phía xa.

Thích Kiều vừa định nói chuyện, cô nói: " Quên đi, tôi không cần hỏi cũng biết, Kiều Kiều của chúng ta chỉ quan tâm học hành và kiếm tiền thôi."

Thích Kiều cười gật đầu đồng ý: "Ừ."

Một lúc sau, lớp trưởng gọi mọi người đi ăn thịt nướng.

Tạ Lăng Vân cũng đã tới.

Trương Dật đưa cho hắn ta một xiên nhưng hắn chán ghét quay đầu đi, thay vào đó, đi đến bàn, mở chai soda cam, ngẩng đầu uống một nửa.

"Tạ đạo, mở cho tớ một chai Bắc Băng Dương với."

Tạ Lăng Vân nói: "Tự mở đi, sai sử ai đấy."

Trương Dật cố ý kẹp lấy cuống họng nói: "Tình nghĩa huynh đệ một năm nay sâu như biển rộng hơn trời, vậy mà một chai Bắc Băng Dương cũng không chịu mở cho tớ."

Tạ Lăng Vân: "Lăn."

Trương Dật mỉm cười và ném một túi khoai tây chiên qua, nhưng lại trượt mục tiêu, và bị Tạ Lăng Vân giơ tay chặn lại.

Mấy nam sinh gia nhập hỗn chiến, cũng không biết từ ai bắt đầu, họ dùng một vài túi khoai tây chiên làm bao cát, và ném loạn lên.

Thích Kiều cười cười, tìm một góc độ, mở máy quay phim, để lại một tấm ảnh.

Vô ý thức đem Tạ Lăng Vân vào tiêu điểm của máy ảnh, và sau khi nhận ra điều đó, cô ấy đã ngụy trang bằng cách chụp thêm một vài bức ảnh của những bạn khác.

Vu Tích Nhạc đưa cho cô một xiên thịt bò, Thích Kiều cất máy ảnh, gói ghém cẩn thận, sau đó cầm lấy xiên thịt béo ngậy.

Liếc nhìn những mảnh ớt đỏ tươi trên miếng thịt, hỏi: "Có cay không?"

Vu Tích Nhạc đã gặm tới xiên thứ ba: "Không cay, không cay."

Thích Kiều lúc này mới há miệng, cắn một cái.

Nhai hai miếng, vị cay nóng nhanh chóng lan tỏa trong miệng, cố nuốt chửng nhưng vẫn bị nóng đến mức hít lấy hít để.

"... Cay a?" Vu Tích Nhạc bối rối hỏi.

Thích Kiều không thèm nói chuyện với cô, đang tìm nước uống thì có người đưa một chai soda cam đến trước mặt cô.

Một tay của cô cầm máy ảnh, tay kia cầm xiên thịt nên không thể thả tay ra.

Người kia tựa hồ nhìn ra, nhấc miệng chai lên đưa đến bên Thích Kiều.

Thích Kiều sửng sốt, giương mắt mê mang nhìn Tạ Lăng Vân.

Lớp trưởng vào lúc này mở miệng: "Tạ Lăng Vân! Trong biệt thự có phòng chiếu bóng không?"

Tạ Lăng Vân vẫn cúi mắt nhìn Thích Kiều, thấy cô không uống, liền nói: "Mới mở, anh chưa uống vào đâu."

Nói xong lời này, mới quay đầu, hướng về phía học sinh đang đặt câu hỏi, khẽ đáp: "Có một cái ở tầng hầm."

Thích Kiều cúi đầu liếc nhìn bàn tay đang cầm chai thủy tinh, khi đốt ngón tay cái hơi co lại, cô có thể nhìn thấy những mạch máu màu xanh nổi rõ dưới làn da trắng ngần.

Cô khẽ nín thở, há miệng cắn ống hút, uống cho đến khi vị ngọt lành lạnh át đi cơn nóng.

Khi uống xong, cô ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra Tạ Lăng Vân đã quay lại từ lúc nào.

Trong đôi mắt đen như sao hiện lên một tia ý cười, nhưng khuân mặt thì vẫn thờ ơ như thế, chỉ sau khi Thích Kiều uống xong, hắn mới đặt chai Bắc Băng Dương lên bàn bên cạnh, tiếp tục nói chuyện phiếm với những người xung quanh để chọn lựa bộ phim sắp chiếu.

Gió mùa hạ thổi qua, Thích Kiều nhìn bóng lưng của hắn, lại cảm thấy trận gió này như muốn xuyên qua trái tim của cô.

Mặt trời như thiêu như đốt, nhưng những người trẻ tuổi như bọn họ không ai để ý, hơn chục người ở lại trên bãi cỏ bên hồ Yên Kỳ và kể với nhau về những ảo tưởng tương lai, giấc mộng đạt giải Oscar, mãi cho đến khi mặt trời lặn cũng không chịu rời đi.

Hôm đó, hoàng hôn ở hồ Yên Kỳ rất đẹp, tuổi trẻ không biết buồn, dù lối đi phía trước còn mịt mù, nhưng chưa từng mất đi hy vọng.

Không biết là ai mở ra chủ đề trước: "Này, vì sao các cậu chọn khoa đạo diễn thế?"

Người đặt câu hỏi là người đầu tiên trả lời: "Về bản thân thì do tôi đã xem phim "Avatar", nó hay tới mức tôi quyết định vào khoa này."

Trương Dật: " Chết tiệt, tớ cũng vậy! Lúc đó tớ mới chỉ là học sinh trung học năm nhất, còn chưa biết sau này sẽ làm gì thì vô tình đi xem phim với bạn bè và lập tức tìm được lối đi riêng của đời mình, kết quả hại ba tớ phải tốn hai ba trăm ngàn để cấp cho tớ theo đuổi ước mơ."

"Các cậu thì sao?"

Thái Phong Dương nói: " Tớ nhớ đã nghe giáo viên của mình nói rằng điện ảnh không chỉ là nghệ thuật mà còn là hình ảnh thu nhỏ của xã hội hiện thực. Không phải ai cũng có thể hiểu những vấn đề xã hội tiềm ẩn sâu bên trong và kể ra những nỗi khổ thực sự đó. Martinsko Seth, Vittorio De Sica... Nhóm chủ nghĩa hiện thực ở Ý quá tuyệt vời, trong hai mươi năm nữa, e rằng không ai có thể vượt qua họ."

Cậu ta cười khẩy: “Tớ muốn trở thành một đạo diễn như vậy nên đã không ngần ngại nộp đơn vào khoa đạo diễn. Tớ nói thật với mọi người, thực ra tớ đã thi ba lần rồi, học lại hai năm mới được vào đấy.”.

Trương Dật giơ ngón tay cái lên: "Không hổ là lão Thái, mới mở miệng đã khiến đề tài trở nên hấp dẫn hẳn."

Thái Phong Dương vò đầu, cười ngớ ngẩn: "Có gì nói nấy thôi. Được rồi, tới lượt các bạn khác."

"Điện ảnh là sở thích duy nhất của tôi từ khi sinh ra tới nay." Tiết Khải Văn nói, "Thiếu nó tôi cảm thấy mình sống không còn ý nghĩa."

Vu Tích Nhạc lập tức nói: "Tôi muốn làm một bộ phim tài liệu."

"Chụp phim "Thế giới động vật" hả? " Trương Dật há hốc miệng nói: "Mùa xuân đến rồi, và là thời gian của các loài động vật ... áu!"

Cậu ta còn chưa nói xong, đã bị Vu Tích Nhạc vứt một bao khoai tây tới, đập trúng ngay mặt.

"Móa! Vu Tích Nhạc, muốn đập tớ chết à?"

"Đáng đời."

"..."

Hai người đang tranh cãi, Thái Phong Dương tiếp nhận nhiệm vụ của người dẫn chương trình và hỏi: "Còn cậu, Thích Kiều?"

" Hồi nhỏ tớ được ba mẹ dẫn đi xem phim ở rạp, tớ còn nhớ tên phim là 《 lớp cá biệt mùa xuân 》. Lúc đó, tớ bị thu hút bởi những câu chuyện được chiếu trong căn phòng tối đó. Tớ thích vẽ tranh và hay vẽ ra hình ảnh tưởng tượng trong đầu mình. Ba tớ hỏi tớ có muốn trở thành họa sĩ hoạt hình không. Tớ lúc ấy mới mười tuổi và không hiểu gì cả. Sau đó, ông đưa tớ đi xem phim và nói rằng có một nghề được gọi là đạo diễn. Nếu theo nghề đó, tớ có thể biến những câu chuyện nghĩ trong đầu thành những thước phim sinh động hơn cả tranh vẽ."

Thích Kiều khẽ nói: " Cho nên tớ mới nảy ra ý định học làm đạo diễn."

"Khi đó cậu mới học tiểu học hay trung học cơ sở? Lên kế hoạch từ sớm như vậy luôn hả?"

"Trung học năm hai, tớ quyết định học đạo diễn. Sau đó, chuyển sang học ngành nghệ thuật. Thi trường nghệ thuật nào, chọn trường đại học nào, tớ đã lên kế hoạch từ rất sớm."

"Tuyệt vời. Này, Tạ Lăng Vân, cậu là người duy nhất không nói gì, tâm sự cùng mọi người chút thôi."

Tạ Lăng Vân vươn tay cầm lấy lon bia, hắn ta thả lỏng người, một tay ấn vào miệng chai, một tay móc vòng kim loại bằng ngón trỏ mảnh khảnh.

“Cạch” một tiếng, bọt bia trào ra khỏi miệng chai.

Hắn nâng ly lên rồi uống cạn, nói với giọng cà lơ phất phơ: "Tôi à?"

Hắn ngừng một giây, nói: "Muốn học thì tới học thôi."

Thích Kiều nhẹ nhàng mím môi.

Hắn luôn tự do phóng khoáng như thế, Thích Kiều không nói rõ được cũng không tả rõ được.

Tất cả những gì cô biết là cuộc sống của Tạ Lăng Vân hoàn toàn khác xa cô như ngày với đêm, nhưng hết lần này tới lần khác...

Cô bị hắn hấp dẫn.

Thời tiết tháng 6 diễn biến thất thường, ban đêm mây đen bao phủ bầu trời, sáng sớm mưa bất chợt.

Thích Kiều bị tiếng mưa rơi đánh thức.

Cô xoay người xuống giường, kéo màn cửa sổ nhìn ra phía ngoài.

Căn phòng của cô tình cờ đối diện với hồ Yên Kỳ ở phía xa, những hạt mưa rơi lộp độp trên mặt hồ, tiếng ve kêu thoảng vào tai cô.

Thích Kiều khẽ mở cửa sổ, đưa tay ra, để hạt mưa rơi vào trong lòng bàn tay.

Cô mỉm cười, ngắm mưa một lúc rồi đóng cửa sổ đi ngủ, nghe tiếng mưa chúc cô ngủ ngon.

Sáng sớm, mưa rào vừa tạnh.

Sớm mùa hè sau cơn mưa, gió thoang thoảng thổi và mây trong vắt.

Thích Kiều cầm ô nhỏ ở cửa, chuẩn bị ra ngoài đi dạo.

Một bên đường mòn của ngọn núi phía Tây tràn ngập cây cỏ, trên lá cây còn đọng lại những hạt mưa chưa tan.

Thích Kiều đi dọc theo con đường mòn, tận hưởng sự yên tĩnh trong rừng lúc này.

Sau khi bước lên các bậc thang và rẽ vào một góc, một người đúng lúc bước nhanh tới.

Tạ Lăng Vân mặc một chiếc áo ngắn tay màu trắng đơn giản, quần đùi thể thao sẫm màu và đeo tai nghe, từ phía trước chạy tới.

Vẻ mặt của hắn xa cách và thờ ơ, cả người toát ra khí chất cao ngạo tự phụ.

Mí mắt của hắn rất mỏng, có lẽ là bởi vì dậy sớm, nếp nhăn trên đôi mắt sâu hơn bình thường một chút, trong con ngươi đen kịt không có cảm xúc, lộ ra vẻ sắc bén lạnh lùng.

Giống như một bức tượng băng giá hình người.

Thích Kiều theo bản năng dừng lại.

Cô nhạy cảm nhận thấy rằng Tạ Lăng Vân hôm nay tâm tình hình như rất tệ.

Cô đột nhiên không dám gọi hắn.

Cũng không phải là sợ hãi, mà là không biết lấy quan hệ hiện giờ của bọn họ có đủ thân để hỏi hắn lý do hắn thấy không vui.

Người phía trước vào lúc này cũng chú ý tới cô,

Tạ Lăng Vân ngừng chạy bộ, tháo tai nghe ra và chậm rãi bước tới.

"Sao em dậy sớm thế?" Hắn hỏi.

Thích Kiều nói: "Em muốn ra ngoài ngắm mưa."

Tạ Lăng Vân quét qua chiếc ô trong tay, nhìn lên bầu trời và nói: "Trời có vẻ không mưa nữa đâu."

Thích Kiều nói "Vâng".

"Em..."

"Thích mưa?"

Hai người đồng thời mở miệng.

Thích Kiều nuốt câu hỏi của cô ấy trở lại.

“Em rất thích.” Cô ném lại câu hỏi, “Còn anh thì sao?”

Tạ Lăng Vân khẽ nhíu mày: "Anh không thích."

Thích Kiều cạn lời, sở thích khác nhau thế này thì còn nói chuyện kiểu gì nữa.

Tạ Lăng Vân cong khuỷu tay và dựa vào lan can bằng gỗ: "Tại sao em thích những ngày mưa?"

“Bởi vì một bộ phim.” Thích Kiều đáp: “Ừ…”

"Để tôi đoán." Tạ Lăng Vân ngắt lời cô, "Phim ‘The Shawshank Redemption’? Cơn mưa sau khi Andy nhảy xuống nước."

Thích Kiều lắc đầu.

"Hay là phim 《 Điểm kết ở Cầu Lam 》? Cảnh Robert cầu hôn Vivien Leigh dưới mưa."

"... Cũng không phải, không liên quan gì tới chuyện tình yêu đâu."

Ngay khi cô ấy định đưa ra câu trả lời, Tạ Lăng Vân cười nhẹ và nói một cách tự tin, "Anh biết rồi."

"Dạ?"

"Phim ‘’Singing in the Rain’’, phải không?"

Thích Kiều dừng lại: " Sao anh đoán được?"

Tạ Lăng Vân nhướng mày, tự phụ nói: "Anh IQ max điểm."

Thích Kiều: "..."

" Mưa có sức quyến rũ như vậy sao?"

Thích Kiều đứng ở bên cạnh hắn, nhìn mặt hồ trong vắt phía xa.

“Khi chuẩn bị thi vào đại học, em đã xem “Singing in the Rain’’ năm lần, mỗi khi buồn hoặc muốn bỏ cuộc, đọc xong, em lại cảm thấy mình có thể tiếp tục kiên trì."

Tạ Lăng Vân nhìn sang cô.

Thích Kiều không nhận ra, vẫn tiếp tục nói: "Em về sau muốn tạo ra một bộ, có thể làm cho người xem cảm nhận được, dù những điều đơn giản nhất cũng có ý nghĩa thật to lớn. Đây là nguyện vọng của em lúc này."

Sườn mặt của cô lạnh nhạt và điềm tĩnh, biểu cảm kiên định và quyết tâm.

Tạ Lăng Vân nhìn một hồi cho tới khi cô ấy định quay lại mới dịch ra ánh mắt.

"Ước muốn của em sẽ thành hiện thực." Hắn nói.

Một hạt mưa đột nhiên từ bầu trời quang đãng rơi xuống, vừa lúc rơi xuống chóp mũi Thích Kiều.

"Trời mưa?" Thích Kiều kinh ngạc nói.

Tạ Lăng Vân cũng cảm thấy.

Hắn rất tự nhiên nhận lấy chiếc ô từ tay Thích Kiều mở ra rồi nghiêng nghiêng giống như cô.

“Đi với anh.” Hắn nói, “Dẫn em đến một nơi ngắm mưa.”

Những hạt mưa rơi xuống mặt ô tạo nên tiếng lách cách giòn giã.

Thích Kiều bị lời nói của hắn làm cho sững sờ, con đường mòn dưới chân cô trở nên trơn trượt.

Ngây người trong chốc lát, cô không nhìn rõ bậc thang dưới chân.

Thích Kiều đạp hụt, suýt té ngã, Tạ Lăng Vân đã kịp thời đưa tay ôm lấy eo cô.

Cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay hắn truyền đến các đầu dây thần kinh qua một lớp vải mỏng.

Tim Thích Kiều đập thình thịch, cô mở to mắt, đột nhiên ngẩng đầu lên.

Không ngờ, Tạ Lăng Vân cho rằng cô ấy đang sợ hãi, đồng thời cúi đầu xuống.

Đôi môi mềm mại lướt qua cằm Tạ Lăng Vân.

Không khí ngưng đọng, cả hai người đều sửng sốt.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Tới trễ, xin lỗi nghe TvT, tặng một phong bì đỏ cho comment ~

*** 20 ***