Chương 24

Tạ Lăng Vân trông có vẻ uể oải, có lẽ là do bị cảm, khi hắn nói những lời này với giọng khàn khàn, nghe giống như bản sonata phát ra từ lâu đài cổ.

"Em đoán anh có không?"

Thích Kiều thanh âm rất nhẹ: "Sao em biết được chứ."

Lạc Thanh Ngữ không thích chờ đợi, vì vậy em ấy hỏi lại: "Cho nên rốt cuộc có hay không vậy?"

Thích Kiều cúi đầu và thu dọn cặp sách của mình.

Tạ Lăng Vân nhìn em ấy một cái, từng chữ nói: "Chưa có."

Thích Kiều siết chặt quai cặp sách, sau khi thu dọn cây bút cuối cùng, cô ngước mắt nhìn sang.

Cùng lúc đó, điện thoại của Tạ Lăng Vân rung lên.

Hắn cúi đầu cau mày khi nhìn thấy tên của Tạ Thừa hiển thị trong ghi chú, nhấn tắt tiếng mà không trả lời hoặc cúp máy.

Thấy hắn tựa hồ muốn rời đi, Lạc Thanh Ngữ nắm lấy thời cơ, cất giọng tự nhiên nhanh nhẹn nói: "Vậy đàn anh, em có thể theo đuổi anh không?"

Người trong cuộc không có phản ứng, những bạn chưa rời khỏi lớp bắt đầu ồn ào.

Tất cả mọi người nhìn về phía Tạ Lăng Vân.

Thích Kiều không còn trốn tránh nữa mà trở thành một thành viên của khán giả.

Nhưng trong lòng cô, lại không phải chỉ đơn giản là một khán giả không liên quan gì đến mình.

Tạ Lăng Vân vẫn giữ vẻ mặt đó, nhìn không ra một chút dao động nào khi được một cô gái tỏ tình trước công chúng.

“Sao em lại phải hỏi ý kiến

của tôi?” Hắn nói.

Lạc Thanh Ngữ không rụt rè, và gật đầu: "Được không?"

"Vậy tôi cho em câu trả lời." Tạ Lăng Vân cũng gật đầu, "Không thể, đừng quấy rầy tôi."

Nói xong, hắn đội mũ và bước đi một cách lạnh lùng và thong dong.

Có lẽ đây là lần đầu tiên Lạc Thanh Ngữ gặp phải tình huống như vậy, ở tại chỗ sững sờ trong một thời gian dài.

Trên mặt em ấy không có một tia thất vọng cùng buồn bực bị người khác cự tuyệt, mà tự dưng lại cười phá lên rất vui.

Chuyển hướng Thích Kiều, cười hỏi: " Chị, anh ấy luôn giống như..."

Lạc Thanh Ngữ nghĩ nghĩ, tìm tới chữ: "Hố bom vậy sao?"

Một giây sau, lại thở dài: "Thế nhưng trông lại càng ngầu hơn, làm sao bây giờ."

-

Tin tức rằng cô gái ngành diễn xuất xinh đẹp nhất trong số các sinh viên năm nhất theo đuổi Tạ Lăng Vân đã lan truyền khắp học viện vào ngày hôm sau.

Thích Kiều không đăng nhập vào diễn đàn của trường, nhưng trong ký túc xá còn có một Sở Phỉ Phỉ, rất thích tin tức tầm phào, cô ấy lướt qua diễn đàn và lan truyền cho mọi người xung quanh biết.

Chuyện tối ngày hôm qua, đến bây giờ còn rất hot.

Thích Kiều chỉ còn cách đeo tai nghe nghe nhạc, viết ra danh sách việc cần làm cho tuần sau, rồi dán những bức tranh đã khô vào nhật ký.

Khi cô cầm bút lên, chần chừ không biết phải viết gì.

Tâm trạng hỗn loạn hoàn toàn bị xáo trộn bởi tin tức.

Cô nghĩ mình sẽ không quan tâm.

Nhưng cô không thể dối lòng mình được.

Cô gái ấy, rực rỡ như đóa hoa mùa xuân, nổi bật giữa bụi hồng và là người luôn hấp dẫn ánh nhìn của kẻ khác.

Cô thở dài.

Viết vài chữ:

[Có giây lát, tôi cảm thấy không thích xly. 】

“Tôi cảm thấy không thích xly,” Sở Phỉ Phỉ cắn một cây kem đi ngang qua, vô ý nhìn thoáng qua, không kiềm chế được tò mò hỏi: “Xly là cái gì?”

Thích Kiều lập tức khép lại sách, cảnh giác bảo vệ không để Sở Phỉ Phỉ nhìn.

Sở Phỉ Phỉ gấp gáp: "Cái gì? Rốt cuộc là cái gì? A a a a Kiều Kiều, bảo bối của tớ, mau nói cho tớ biết với, không thì đêm nay tớ mất ngủ vì tò mò thì tội tớ lắm, xly, là trại hè à?"

Thích Kiều phản ứng rất nhanh: "Là cá trắm nhiều xương, ăn không ngon nên tớ không thích."

Sở Phỉ Phỉ: "Tớ cũng không thích! Vẫn là cá chuối ăn ngon, đột nhiên thấy đói bụng thế này, hay chúng ta tối nay qua ăn canh cá chua ở quán ngoài trường học đi."

Kế Niệm cùng Vu Tích Nhạc đúng lúc đẩy cửa tiến vào, nghe thấy thanh âm của Sở Phỉ Phỉ.

Vu Tích Nhạc: "Quán kia bán một con cá giá tận 200 nghìn mà nhà ăn chỉ bán có 20 nghìn thôi."

Sở Phỉ Phỉ: "20 nghìn ở nhà ăn thì được mấy miếng mà tính với chả toán, đi đi đi đi, đã lâu không ăn thịt, lần này phải ăn thả phanh một lần."

Vu Tích Nhạc toàn thân nổi da gà, không chịu nổi cái điệu bộ làm nũng này của cô ấy, lần đầu tiên thỏa hiệp: "Được được được, ngậm miệng lại, thay quần áo liền đi."

"Yêu cậu quá đi mất, Vu đạo."

"Đừng, không chịu nổi."

Tiếng cười ồn ào che lấp tâm trạng bối rối tột độ của Thích Kiều, thừa dịp lúc này, cô nhanh chóng giấu cuốn nhật ký vào góc khuất nhất của giá sách.

Cuối tháng 9 là mùa có cảnh sắc mùa thu đẹp nhất ở Bắc Kinh.

Mùa thu thanh cao trong trẻo, gió trong trăng sáng.

Khi bốn người họ ra ngoài, nửa mặt trời lặn đã treo trên bầu trời.

Sở Phỉ Phỉ rủ cô chụp ảnh, họ dừng lại chỗ thích hợp nhất ở ngã tư để ngắm hoàng hôn, Thích Kiều cầm máy, Vu Tích Nhạc chỉ đạo động tác, Kế Niệm thỉnh thoảng tham gia vào hàng người mẫu.

Bọn họ cách khu ký túc xá nam không xa, ban đầu cô cũng không quan tâm lắm, nhưng khi có một đám học sinh đi ngang qua chỉ vào khu ký túc xá nam với vẻ thích thú và nói gì đó, lời nói truyền đến tai họ.

Thích Kiều chỉ nghe thấy chữ Tạ Lăng Vân.

Mọi người cứ đổ xô đến đường lớn trong khuôn viên.

Giống như vội vàng đến xem một sự kiện lớn nào đấy.

Nhấn nút chụp nhưng chỉ lấy được một bóng hình nhòe đi, khi ngẩng đầu nhìn mới phát hiện Sở Phỉ Phỉ đã chạy xa mười mét.

"Đi mau, chúng ta cũng đi xem một chút!"

Thích Kiều, Kế Niệm cùng Vu Tích Nhạc: "......"

Rất nhiều người tập trung tại không gian rộng rãi ở tầng dưới của ký túc xá nam.

Khi Thích Kiều và những người khác đến gần, một giọng nữ tươi cười phát ra từ loa phóng thanh.

"Đừng nhìn, đừng nhìn, nhiều người như vậy sẽ làm anh ấy ngại đấy, các cậu có thể đứng từ xa xem không? Cám ơn nhá."

Thích Kiều hơi khựng lại.

Giọng này nghe như em gái lần trước.

Cô kiễng chân nhìn nữ chính bị đám đông vây quanh.

Cô gái mặc một chiếc váy nhỏ rất xinh xắn, tay xách một chiếc túi da cừu có khảm logo chữ C kép, để lộ một đôi chân trắng nõn và thẳng tắp, từ mái tóc đến ngón chân đều được chải chuốt kỹ càng.

Giống như đang chờ đợi một cuộc hẹn với bạn trai vậy.

Lạc Thanh Ngữ không sợ mọi người nhìn, nói cười vui vẻ, thảo luận nhẹ nhàng với những người xem.

Không thiếu những khán giả vui mừng khi thấy sự náo nhiệt như thế này trong khuôn viên trường đại học, mặc dù rất mong chờ nhưng họ vẫn nghe theo lời của Lạc Thanh Ngữ mà nhanh chóng giải tán, tạo điều kiện tốt nhất em gái dũng cảm táo bạo này.

Vu Tích Nhạc nói: " Đây không phải là nữ sinh đã tỏ tình với Tạ Lăng Vân ngày đó sao? Em ấy đang đợi Tạ Lăng Vân?"

“Thì ra là em ấy sao?” Sở Phỉ Phỉ đắc ý nói: “Xinh ghê á.”

Kế Niệm cũng nói: "Không có việc gì, Tạ Lăng Vân cũng đẹp trai, rất xứng đôi phải không?"

Sở Phỉ Phỉ: "Ừm."

Vu Tích Nhạc: "Chứ còn gì nữa."

Kế Niệm lắc cánh tay Thích Kiều: "Kiều Kiều, cậu nói có đúng hay không?"

Thích Kiều giật mình, gió thổi qua tóc cô, cô gật đầu, chân thành nói: “Ừ, rất hợp.”

Cô đột nhiên vươn tay kéo Kế Niệm đứng gần nhất: "Chúng ta cũng đi thôi, đi ăn cơm."

Sở Phỉ Phỉ lưu luyến không rời: "Xem hết rồi đi, Tạ Lăng Vân vì sao còn chưa đi xuống, để cho em gái này chờ lâu như vậy, đúng là đồ hố bom."

Không biết trong đám người truyền đến thanh âm của ai: "Xuống đi, xuống đi!"

Thích Kiều đột nhiên không dám nhìn tiếp nữa.

Lại nắm tay bạn cùng phòng, giọng nói cầu xin: "Đi ăn đi, được không?"

Kế Niệm cùng Sở Phỉ Phỉ không muốn bỏ lỡ cảnh náo nhiệt này, chỉ có Vu Tích Nhạc là đồng ý.

"Đi thôi, tôi đói quá."

Thích Kiều như thấy cứu binh.

Nhưng khoảnh khắc cô quay lại, lại nhìn thấy bóng dáng của Tạ Lăng Vân.

Không phải đi xuống từ tòa nhà ký túc xá, mà là đi từ con đường dẫn đến cổng trường.

Thích Kiều hô hấp cứng lại,

Ông trời thật thích trêu đùa cô.

Cô không muốn chứng kiến

cảnh người mình thích được tỏ tình.

Tạ Lăng Vân đút hai tay vào túi quần, trên người đeo một chiếc túi tennis, mặc một bộ đồ thể thao đen trắng.

Hình như vừa chơi cầu lông xong,

Thích Kiều vội vàng nhìn đi chỗ khác, bước chân của cô vô thức tăng nhanh, giây tiếp theo khi cô sắp lướt qua hắn, thì hắn đã nắm chặt lấy cổ tay cô.

Tạ Lăng Vân nhìn xuống.

"Em vội cái gì? Sao giả vờ như không thấy anh," Hắn nói.

Thích Kiều cố rút tay ra.

Tạ Lăng Vân khẽ cau mày, lại càng siết chặt hơn.

“Có chuyện gì vậy?” Giọng hắn trầm hơn ba phần, gần như thì thầm.

Dứt lời, Lạc Thanh Ngữ xuyên qua đám người, đi tới.

"Đàn anh."

Tạ Lăng Vân ngước mắt lên và nhìn sang.

Hắn cau mày, mặt không cảm xúc hỏi: “Cả ngày không có việc gì khác để làm à?”

Thích Kiều nhìn lên, lúc này mới thấy ánh mắt của hắn đang hướng về phía trước.

Nghe câu nói này thì hình như đêm qua bọn họ đã gặp nhau trước rồi?

Cô nghiêng người, chỉ thấy Lạc Thanh Ngữ đang đến gần.

"Bận nhiều việc chứ, nhưng tới gặp anh cũng đóng vai trò quan trọng trong lòng em." Lạc Thanh Ngữ ngữ điệu rất ngọt.

Cô đứng ở góc khuất nên không nhìn thấy hai người nắm tay.

Tạ Lăng Vân khẽ liếc nhìn các bạn đứng xem xung quanh, càng không kiên nhẫn: " Tôi nói vẫn chưa đủ rõ hả?"

Lạc Thanh Ngữ nói: " Em biết, anh không thích em, nhưng điều này không ngăn cản em theo đuổi anh."

Em ấy ngừng lại, nghiêm túc nói: "Trừ phi một ngày nào đó anh thật sự có bạn gái."

Thích Kiều muốn giật tay ra lần nữa.

Nhưng Tạ Lăng Vân vẫn nắm chặt, không chịu buông ra.

Lạc Thanh Ngữ còn nói: "Em đã mua một vé xem phim cho buổi ra mắt bộ《người yêu mất tích 》 vào ngày 2 tháng 10, đàn anh, đi xem với em đi?"

Vu Tích Nhạc huýt sáo: "Oa nha."

Bộ phim này mặc dù chưa được phát hành nhưng đã rất hot.

Còn một ngày nữa phim mới được phát hành ở Bắc Mỹ nên hiện tại còn chưa công bố ngày chiếu.

Trong nước chỉ có phim của Hồng Kông cùng Đài Loan.

Cũng không biết là ai mở đầu, xung quanh vang lên liên tiếp "Đồng ý đi".

Mặt Tạ Lăng Vân thể hiện rất rõ sự "tức giận", cúi đầu nhìn Thích Kiều.

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, làm một khẩu hình.

Thích Kiều thấy rõ, hắn nói chính là: "Giúp một chút."

Thích Kiều còn chưa kịp nói "Ừ" hay "Không" thì bàn tay trên cổ tay đột nhiên được thả ra, nhưng ngay sau đó, lại nắm lấy bàn tay của cô.

Mười ngón tay đan vào nhau, buộc chặt.

Tạ Lăng Vân đưa lên hai bàn tay đan vào nhau trước mặt cho họ thấy rõ ràng.

Hắn cười: " Xin lỗi, tôi có bạn gái rồi."

Nói xong, nắm tay của Thích Kiều, xuyên qua đám người đi ra ngoài.

Kế Niệm: "?"

Sở Phỉ Phỉ: "??"

Vu Tích Nhạc: "Gì vậy trời???"

Lạc Thanh Ngữ cũng sửng sốt một chút, nụ cười trong nháy mắt biến mất.

Dưới lầu ký túc xá nam, mấy người vừa mới xông xuống liền nhìn thấy cảnh này.

Trương Dật: "Cái khỉ gì thế?"

Thái Phong Dương: "Thích Kiều? Cùng Tạ Lăng Vân? Từ lúc nào vậy má?"

Nói xong như nghĩ tới điều gì, từ ngạc nhiên chuyển sang xấu hổ, vò đầu đồng loạt nhìn về phía Tống Chi Diễn ở giữa.

Tống Chi Diễn chỉ nhìn bóng lưng hai người cạnh nhau rời đi, không nói lời nào, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, bàn tay buông thõng bên người đột nhiên nắm chặt.

-

Thích Kiều buộc phải theo bước chân của Tạ Lăng Vân.

Gần như phải chạy chậm theo.

Những ngón tay đan vào nhau ép chặt, Tạ Lăng Vân khí lực rất lớn, không cho phép cô trốn thoát.

Thích Kiều đành phải dùng một cái tay khác đè lại chỗ giao nhau, cố gắng làm cho hắn thả lỏng một chút.

"Tạ Lăng Vân, đi chậm thôi."

Ven đường có trồng một cây Ngân Bạch, lá vàng úa bị gió thu cuốn đi, không còn sức sống.

Lúc này Tạ Lăng Vân mới dừng lại, cúi đầu nhìn về phía nắm tay của hai người.

Thả lỏng ra.

Thích Kiều dùng tay phải đẩy hắn ra.

"Anh..." Cô mở miệng, nói được một chữ lại ngắc ngứ không biết nói sao cho phải.

Nghẹn nơi cổ họng, chỉ còn lại một chút chua xót.

“Sao anh lại làm thế.” Thích Kiều khẽ nói.

Tạ Lăng Vân nhìn vào mắt cô ấy một lúc và nói, "Xin lỗi."

Thích Kiều ngẩng đầu, mím môi nhìn hắn chằm chằm.

"Xin lỗi vì đã không xin phép trước."

Tạ Lăng Vân cúi đầu, nhìn thấy đôi mắt buồn bã của cô gái.

Hắn đưa tay, sờ chóp mũi, ngữ khí trở nên nhẹ hơn: "Anh làm em giận à?"

Thích Kiều nắm hờ tay, khẽ nói: "Không tức giận, em..."

Cô hơi khựng lại.

Tạ Lăng Vân hỏi: "Em không tức giận?"

Hắn nhìn Thích Kiều với ánh mắt nghiêm túc, ánh mắt như vậy khiến cô nhất thời căng thẳng, tim đập bất giác tăng tốc.

"Thích Kiều, anh..."

Hắn vậy mà cũng hiếm thấy ngắc ngứ hồi lâu: "Em..."

"Hóa ra các cậu ở đây."

Lời nói của Tạ Lăng Vân bị người đánh gãy.

Quay đầu.

Kế Niệm, Vu Tích Nhạc, Sở Phỉ Phỉ đi cùng Trương Dật, Thái Phong Dương, và Tống Chi Diễn cùng nhau đi tới.

Người vừa nói là Trương Dật.

"Tại sao không nói cho bọn tôi biết hai người là một cặp vậy?"

Tạ Lăng Vân nhìn sang.

Một đám người đang đến gần hơn.

Tống Chi Diễn cười cười: "Chỉ lấy cớ để trốn tránh em gái kia thôi à? Anh em."

Anh ta nhìn thẳng vào Tạ Lăng Vân, nhấn mạnh hai từ "Anh em".

Nói xong, lại chuyển hướng Thích Kiều, chua lòm cười hỏi: "Tạ Lăng Vân bảo cậu giả trang làm bạn gái trước rồi à?"

*** 24 ***