Chương 35

“Đây là con chó nhỏ Tạ Lăng Vân, cho em, em muốn không?”

Thích Kiều ngẩn ra một hồi lâu, đầu ngón tay khảy cái đuôi của con chó thú bông trong vô thức.

Giọng cô tan vao trong làn gió biển, trầm giọng nói: “ Nhưng em không nuôi nổi.”

Hai ngón tay của Tạ Lăng Vân cầm đầu con chó tiểu bạch, ánh mắt thâm thúy, nhìn Thích Kiều.

Anh khẽ nhướng lông mày, ở nơi buổi tối mùa hè gió mát như này, lại tỏ ra hết sức nhu hòa.

“Em làm thế nào biết không nuôi nổi.: Tạ lăng Vân đặt đầu ngón tay lên đầu chó con, nhẹ gật đầu, “Chỉ cần xoa xoa đầu nó, nó sẽ vui vẻ mà vẫy đuôi cho em xem.”

Đầu ngón tay đặt trên đầu gối của cô siết chặt, Thích Kiều yên lặng nhìn Anh, gió biển buổi tối lướt qua người anh, ôn nhu giống như đối đãi thứ bảo bối trân quý nhất thế gian.

Tim Thích Kiều, lại giống cảnh cơn lốc cuộn sóng biển.

Con chó nhỏ ngoan ngoãn nằm trong lòng bàn tay cô.

Sẽ vẫy đuôi, không bao giờ là một con chó thú bông.

Có thể do Anh dựa càng gần, khoảng cách giữa cô và Anh trong lòng Thích Kiều càng rõ ràng.

Thích Kiều không thể nào tưởng tượng làm thế nào cô ấy sẽ chấp nhận mất con chó con với cái đuôi vẫy vẫy.

Cô biết.

Cô không chịu nổi khi mất đi hai chữ này.

Tạ Lăng Vân lấy con trỏ nhỏ từ tay cô, Thích Kiều theo bản năng mà cầm nắm lại một chút.

Anh cũng không thu hồi.

Tạ Lăng Vân đứng dậy, đem con chó nhỏ kẹp giống như kẹp tóc, ở trên đuôi ngựa của Thích Kiều.

Anh không phải là một người có kiên nhẫn.

Nhưng ở trong chuyện này.

Là ngoại lệ.

“Bắt đầu quay đi.” Tạ Lăng Vân chỉ nói.

-

Nội dung câu chuyện trong kịch bản cũng không phức tạp, kể về câu chuyện của một cô gái theo đuổi ước mơ âm nhạc của mình, trong quá trình gặp phải nhiều trở ngại, nhưng vẫn nhất quyết không bỏ cuộc.

Thói quen quay phim của Tạ Lăng Vân trái ngược với Thích Kiều, Anh không thích tuân thủ nghiêm ngặt kế hoạch theo từng bước.

Anh sẽ không vẽ trước tất cả các kịch bản phân cảnh, Anh sẽ chỉ vẽ các kịch bản phân cảnh cho buổi quay ngày hôm sau trước một ngày

Sau khi đến hiện trường, cũng thường thường nhất thời có ý muốn sửa đổi.

Cảm hứng của Anh luôn xuất hiện một cách vô tình.

Có khi dù mới quay một cảnh, nếu có ý tưởng mới hay hơn, Anh sẽ quay một phiên bản mới.

Thích Kiều âm thầm oán thầm, may mà không còn là thời đại của phim nhựa nữa.

Bằng không dựa theo phương pháp quay phim phá sản như vậy, không biết sẽ lãng phí bao nhiêu cuộn phim nữa, dự tính ngân sách sẽ vượt ra bất cứ lúc nào.

Trong năm ngày, tất cả cảnh quay trong thành phố đều thuận lợi hoàn thành.

Tạ Lăng Vân đi mời trợ lý cùng chuyên viên ánh sáng, mua hai vé tàu từ Bắc Hải xuất phát, đến đảo Ngụy Châu, chỉ mang theo một hành lý có máy ảnh và leo lên bến tàu với Thích Kiều.

Thích Kiều chỉ ôm một cây violin trong tay.

Nó được Tạ Lăng Vân chở từ Bắc Hải tới đây, nhìn vào hộp đàn, liền biết nó rất có giá trị.

Mấy ngày nay, thích kiều mỗi một lần sử dụng, đều thật cẩn thận, sợ cho Anh lộng hư.

Tạ Lăng Vân không quan tâm, thấy cô lo lắng như vậy, Anh cố ý trêu chọc: “Sợ cái gì, cũng không đắt đâu.”

Thích Kiều hỏi nó đắt bao nhiêu.

Anh nói 80 vạn.

Thích kiều: “…”

Vì thế cô càng thêm dè dặt cẩn thận.

Khi họ đến đảo Ngụy Châu, sắc trời cùng nhiệt độ không khí lại vừa đúng lúc.

Tạ Lăng Vân thuê xe, men theo đường dẫn, lái hướng tích thủy đan bình.

Vào mùa hè ở đảo Ngụy Châu, nước biển và gió đêm đều mặn và ẩm ướt.

Cảnh diễn này, sẽ quay từ lúc hoàng hôn đến lúc bình minh ngày thứ hai.

Sau khi nữ chính trải qua biến cố gia đình cùng bạo lực học đường, cô muốn nhảy xuống biển tự vẫn cùng cây đàn violon duy nhất thuộc về mình.

Trong truyện, nhân vật chính không gặp được người cứu rỗi cô.

Cô mang theo cây đàn của mình, dưới buổi chiều hoàng hôn ở tích thủy đan bình, một thân một mình, vì biển rộng mà mở ra một buổi hòa nhạc.

Từ lúc hoàng hôn cho đến bóng đêm nặng nề bao trùm.

Trước khi quyết định chạm vào mặt nước lạnh, cô ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tháng năm không phải mùa du lịch cao điểm trên đảo Ngụy Châu, trên bãi biển không có nhiều người lắm.

Mặt trời lặn liền mấy phút, bỏ qua liền lại phải đợi thêm một ngày.

Thích Kiều lấy cây đàn violin từ hộp đàn ra, lúc cô quay đầu lại, Tạ Lăng Vân vừa vặn đặt máy quay xong.

“Muốn bắt đầu rồi sao?”

Tạ Lăng Vân cúi đầu, nhìn cảnh tượng trước qua kính ngắm.

Xa xa, một hoàng hôn và mây hòa vào nhau, mặt trời lặn xuống biển.

Một vầng sáng vàng rực trên mặt biển. Ánh sáng đó chỉ l*иg vào một người trong cảnh.

Mặt trời lặn làm ánh sáng tan chảy, thủy triều dâng lên, nhưng cũng không sánh bằng một người mặc váy trắng như cô.

Gió đêm thổi bay sợi tóc đen mượt của cô gái,Tạ Lăng Vân không hề kêu bắt đầu quay, nhưng lại ấn nút quay.

“Để đuôi ngựa bung ra.” Anh nói.

Thích Kiều thuận theo.

Cô gỡ dây buộc tóc xuống, mái tóc dài bị gió biển thổi bay, giống như một điệu nhảy trên không trung.

Thích Kiều lại lần nữa hỏi: “Bắt đầu rồi sao?”

Cô giơ đàn lên, vụng về đặt cây cung lên dây đàn.

Mặt trời đỏ treo ở chân trời, lại thảo luận liền sẽ bỏ qua khoảnh khắc xinh đẹp này, Thích Kiều sợ thất bại trong gang tấc, thừa dịp còn thời gian, quay đầu hướng Tạ Lăng Vân thỉnh cầu: “ Anh dạy lại cho em một lần đi.”

Tạ Lăng Vân rời khỏi máy quay.

Đưa tay, lấy đi đàn trong nháy mắt, gió đem tóc cô cọ qua cánh tay của Anh.

Thích Kiều xít lại gần, đặt ngón tay lên dây đàn, biểu diễn một lần: “Là như thế này sao?”

Một số âm thanh bị sai.

Tạ Lăng Vân đem đàn đặt ở cần cổ mình, chỉ để cô nhìn thấy ngón tay: “Như vậy.”

Thích Kiều ở trong không khí bắt chước ba lần, nhớ kỹ: “Em hiểu rồi.”

Tạ Lăng Vân nói: “Chỉ có một ba giây cận cảnh, cảnh xa nhiều hơn, không cần quá khẩn trương.”

Nói là nói như vậy, Thích Kiều vẫn là lặp lại vài lần.

“Lần này có đúng không?” Cô để cho Tạ Lăng Vân kiểm duyệt.

Tạ Lăng Vân giơ tay, điều chỉnh vị trí ngón áp út của cô.

Mùi chanh húng quế xâm nhập vào mũi.

Thích Kiều ngước mắt, sự chú ý không khỏi rơi vào mí mắt mỏng của Anh.

Nắng chiều tà chiếu trên người họ.

Bóng dáng dừng ở trên bờ cát, gắt gao gắn bó, phảng phất một cái ôm kín kẽ.

Ánh mắt Thích Kiều nhìn thấy bóng hai người quấn quýt, trái tim cô run lên, đầu ngón chân chạm vào nhau, nhanh chóng lùi lại một bước.

“Làm sao vậy?”

Tạ Lăng Vân không hề thấy bất cứ điều gì, chỉ nhận xét ngón tay của cô.

“Như vậy là được, trước quay cận cảnh, tránh sau này em quên mất.”

Anh đi lấy máy quay phim, Thích Kiều thở phào nhẹ nhõm.

Chờ Tạ Lăng Vân lần nữa quay lại, cơn hoảng loạn ngắn ngủi đã biến mất.

Thích Kiều đã sẵn sàng chờ đợi cảnh quay hoàng hôn thứ hai, nhưng cô không ngờ rằng, lúc tia ánh sáng cuối cùng bị chôn vùi, những cảnh quay cần thiết đã thuận lợi hoàn thành rồi.

Vào ban đêm bên bờ biển, bầu trời có một màu xanh thẫm tuyệt đẹp.

Họ đã có một ngày tốt lành, và khi màn đêm buông xuống, trên mặt biển xuất hiện đầy sao.

Nút quay chuyển thành màu đỏ nhấp nháy,cảnh ban đêm cuối cùng vừa vặn hoàn thành, Tạ Lăng Vân đóng máy quay phim.

Trong khung cảnh tầm nhìn rộng lớn, giọng Anh nói kết thúc vang lên, theo gió cũng không truyền tới tai của Thích Kiều.

Cô ngồi trên bờ biển đá ngầm, sau eo đuôi váy có con bướm bay theo gió.

Tạ Lăng Vân đưa tới một chai Coca , chạm nhẹ vào mặt cô, sau đó mới kéo Thích Kiều trở lại thực tế.

“Xong rồi sao?” Cô rút tâm hồn khỏi kịch bản, nhận lấy chai Coca kia, “Anh sao lại không kêu xe.”

“Quá xa.” Tạ Lăng Vân nói.

Anh một tay siết chặt lấy thân lon, dùng ngón trỏ móc cái mấu, một vài đường gân xanh nổi lên trên mu bàn tay do dùng lực nhẹ.

Bọt khí trào ra, soạt một tiếng.

Thích Kiều đem chai nước của cô đặt trên một mặt phẳng đá, học động tác của Anh, vất vả móc lấy cái mấu, nhung dù cô dùng lực như thế nào, cũng không thể mở ra được.

Bên tai truyền đến tiếng cười khẽ.

Ngay sau đó, Tạ Lăng Vân đưa tay, nắm lấy cổ tay của cô kéo cao, đầu ngón tay phải nắm lấy miệng lon, cùng một động tác, không tới ba giây, liền nghe thấy âm thanh giống nhau “Xoạt”.

“Đã biết chưa?” Tạ Lăng Vân nhướng mày cười.

Anh đưa Coca cho Thích Kiều.

Thích Kiều cúi đầu, nhấp một ngụm nhỏ Coca, khóe miệng lại cong lên.

Cô uống Coca, ngẩng đầu nhìn lên các vì sao.

Trong đầu lại lần nữa tái hiện cảnh Anh nắm tay cô, cho cô xem lần thứ hai dùng một tay mở lon.

Không khỏi lại cười thêm một cái.

“Ngày mai chúng ta trở về sao?” Cô thay đổi đề tài.

Tạ Lăng Vân ngửa đầu, uống hết nửa chai Coca lạnh.

“Muốn chơi có thể ở nhiều hai ngày.”

Thích Kiều nói: “Hay là trở về trường học chúng ta cắt video đi, em còn chưa làm xong bài tập.”

Lông mày Tạ Lăng Vân giãn ra: “Chưa làm xong bài tập còn đồng ý quay phim cho anh, Thích Kiều Kiều, em đối với ai cũng đều tốt như vậy sao?”

Thích Kiều ngừng một lát, nói: “Bởi vì anh cấp cho, thật sự quá nhiều, ai đều sẽ không cự tuyệt.”

Tạ Lăng Vân: “…”

Anh im lặng cười, âm thanh hòa vào gió biển, thấp giọng nói vào tai Thích Kiều.

“Nhưng trừ anh, em cũng sẽ không tìm người khác.”

Anh ngồi co một chân, một tay cầm chai Coca lạnh, đặt nó trên đầu gối.

Anh ngẩng đầu, nhìn mắt sao trời.

Ánh mắt của Thích Kiều dõi theo ánh mắt Anh.

Bầu trời trong xanh, mỗi ngôi sao trên màn đêm đều có thể thấy rõ ràng, trăng sao chiếu rọi, có ánh sáng.

“Khi còn nhỏ em rất thích ngắm sao.” Thích Kiều cười khúc khích, nói, “Mỗi một ngôi sao đều có quỹ đạo của chính mình, ngay cả khi nhìn bằng mắt thường cũng không thể nhìn thấy quỹ đạo chuyển hướng của chúng, nhưng chỉ cần ngẩng đầu, là có thể biết, chúng nó ở dọc theo vận mệnh quỹ đạo của vũ trụ về phía trước.”

Tạ Lăng Vân nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên khuôn mặt xinh đẹp yên tĩnh của cô gái.

“Là bởi vì cái này, cho nên em mới thích ngắm sao?”

Thích Kiều gật đầu: “Em đã quyết định từ lâu rằng, sau này sẽ học đạo diễn, chờ tốt nghiệp sau, liền phải nỗ lực mà trở thành một người đạo diễn, đây là con đường em muốn đặt ra cho chính mình.”

Cô nhìn nghiêng, cùng Tạ Lăng Vân bốn mắt nhìn nhau.

“Chúng ta là những người không giống nhau, Tạ Lăng Vân.”

Tạ Lăng Vân nói: “Ai cùng ai đều không giống nhau.”

Thích Kiều không nhịn được cười một tiếng: “Anh biết em đang nói cái gì.”

Tạ Lăng Vân dời ánh mắt đi chỗ khác, trên mặt không có tia cảm xúc, chỉ nói: “Không biết, nghe không hiểu.”

Thích Kiều cúi đầu, cằm để ở đầu gối , nghiêng mặt yên lặng nhìn Anh.

Đôi mắt của người thanh niên như điểm sơn, trong đêm đen, ánh mắt Anh còn sáng hơn cả ngân hà.

Con người khao khát ánh sáng cùng sự ấm áp.

Thích Kiều cũng không ngoại lệ.

Cô không cách nào thoát khỏi sự tham vọng.

Gió biển tháng năm nhẹ nhàng, ôn nhu, trên biển soi bóng những vì sao.

Bầu trời đầy sao đã cho cô dũng khí mà không cần lý do.

Dù là mất đi, cô cũng muốn thử.

Cô nguyện ý đánh cược cùng với trời.

Thích Kiều lấy con chó trắng thú bông từ trong túi mà cô đã giấu vài ngày.

Tạ Lăng Vân thoáng nhìn, liếc mắt một cái.

“Thích Kiều Kiều.” Anh ngữ khí cảnh cáo, “Em dám ném thử xem.”

Thích Kiều nói: “Không phải cho em sao?”

Sắc mặt Tạ Lăng Vân trở nên lạnh lùng, gằn từng chữ một: “Không được ném.”

Anh đưa tay, muốn lấy lại.

Thích Kiều phản ứng nhanh , hai tay bảo vệ.

“Anh nói cho em.”

Cô nói: “Em không có nói không cần.”

Mi mắt Tạ Lăng Vân dãn ra, sự lạnh lùng dẫn dẫn tan biến, đại thiếu gia lên mặt tự cao, kiêu căng nói: “Cơ hội chỉ có một lần.”

Thích Kiều mở miệng: “Em muốn.”

Cô ngừng một lát, thấp giọng nói: “Em thích con chó con này.”

Tạ Lăng Vân híp đôi mắt lại, lông mày hơi nhướng lên: “Em thích ai?”

“Con chó con này.” Thích Kiều sắc mặt bình tĩnh nhấn mạnh.

“Nó không có tên?”

Thích Kiều cong con mắt: “Lông dài, chân cũng dài, hẳn là Maltese?”

Tạ Lăng Vân cười và ngầm thừa nhận: “Được, vậy thì Maltese.”

-

Hoàn thành cảnh quay buổi chiều hôm sau, Thích Kiều cùng Tạ Lăng Vân chuẩn bị trở về trường học.

Trong khi chờ chuyến bay, Thích Kiều nhận được điện thoại của mẹ.

Cô không nói cho mẹ nghe về bài tập quay phim ngắn cùng Tạ Lăng Vân , nên mẹ cô ấy nghĩ rằng cô ấy đang ở trường.

Cứ theo lẽ thường hỏi: “Tan học chưa?”

“Đã kết lớp, con cùng bạn học đi quay phim ngắn.” Thích Kiều trả lời.

“Bạn học nào? Bạn cùng phòng mà từng nhắc?”

Tạ Lăng Vân mua đồ uống, lúc đi tới, liền nghe thấy Thích Kiều trả lời bên kia điện thoại.

“Chỉ là… Một bạn học.”

Anh cười một tiếng, cắm ống hút, đưa Frappuccino cho Thích Kiều.

Cũng không biết có phải cố ý hay không, Anh khẽ ho khan một tiếng.

Thích Kiều nhanh chóng nhướng mi, trừng mắt nhìn Anh một cái, che lại ống nghe, tránh xa vài bước đi tiếp nghe.

Cũng may mẹ cũng không có nghe thấy dị thường.

Đại khái hỏi cô khi nào về nhà nghỉ hè.

Thích Kiều còn chưa mua vé, chỉ đưa ra ngày gần nhất.

Trước khi cúp điện thoại, cô lại hỏi: “Ba ba đâu, không ở nhà sao?”

Mẹ nói: “Ba con còn có thể làm gì, hai ngày trước lại đi sưu tầm phong tục, lúc này nói là đi Nội Mông.”

Đồng thời giọng nói lọt vào ống nghe, ánh mắt Thích Kiều bỗng dưng cứng đờ.

Sân bay chật kín người, hành khách vội vã.

Liếc mắt cách đó không xa, cô nhìn thấy một bóng người lẽ ra không nên xuất hiện ở đây.

Bóng dáng đó quen thuộc đến mức cô có thể dễ dàng nhận ra.

Dáng đi, dáng người, quần áo, tất cả đều quen thuộc.

Trong điện thoại, cái người vốn được cho là ở tận cùng phía bắc, giờ phút này, đang đứng trước mắt cô mười mét.

Gần xích đạo có nhiều nắng, chiếu qua kính phòng chờ vẫn còn nóng.

Mà Thích Kiều thì đứng đơ ra tại chỗ, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

Cô máy móc cúp điện thoại của mẹ, hơi run rẩy, vẫn không nhúc nhích nhìn bóng lưng Thích Hoài Ân.

Bên cạnh ông ta, nữ nhân kia có vài phần quen thuộc.

Bọn họ ôm trong ngược một đứa bé, mới biết nói không bao lâu.

Thích Kiều vĩnh viễn quên không được âm thanh non nớt kia.

“Ba ba, ba ba.”

Đứa bé kia hướng Thích Hoài Ân kêu, đưa hai tay ra, muốn ông ta ôm.

Thích Kiều đã không cách nào nghĩ nữa.

Nhưng chỉ thấy, cô gọi ba hai mươi ba năm, cô cho ba là người tuyệt vời nhất trên thế giới này.

Lúc này, ông ta cười đưa tay, nhận lấy đứa bé từ trong vòng tay của người phụ nữ bên cạnh.

*** 35 ***