Chương 5

Chương 5: ·REC 04

Khi Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc trở lại ký túc xá, mới thấy Sở Phỉ Phỉ, bạn cùng phòng ở giường số 1 đã đến.

" Xin chào, tớ tên là Sở Phỉ Phỉ, sinh viên năm nhất khoa diễn xuất. Rất hân hạnh được gặp!"

Trước khi Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc trở lại, Sở Phỉ Phỉ đã bàn với Kế Niệm được nửa giờ về việc làm sao để thích ứng được cái nhà tắm đổ nát trong khu ký túc xá suốt bốn năm trời học đại học.

" Tớ có mang chút đặc sản từ nhà qua, món ô mai này ăn ngon lắm, " Ngoài đồ ăn ra, Sở Phỉ Phỉ còn chuẩn bị ba bức tượng điêu khắc bằng đất sét tinh xảo và đẹp mắt , " Ông ngoại đã dạy tớ làm mấy bức tượng này để tặng cho các cậu đấy."

"Cám ơn, mấy bức tượng đẹp quá, cậu tự mình làm hết sao?" Kế Niệm hỏi.

Sở Phỉ Phỉ thẹn thùng nói: "Thật ra tớ chỉ phụ ông ngoại một tay thôi, ông tớ là nghệ nhân khắc tượng lâu năm đấy."

Thứ mà Thích Kiều nhận được là một con thỏ đang ngồi trên lưng của con kỳ lân uy nghiêm.

"Kỳ lân nôn sách, nghĩa là thành công trong học tập." Sở Phỉ Phỉ nói, "Con này là thỏ tai dài, khá phổ biến ở Bắc Kinh. Ông tớ nói nếu có bạn cùng phòng ở Bắc Kinh thì đưa nó cho cô ấy. Nếu cậu không thích, tớ sẽ đổi cho cậu con Doraemon này."

"Tượng đất nhà cậu hiện tại có mở rộng kinh doanh ra nước ngoài chưa?" Vu Tích Nhạc chen lời.

Sở Phỉ Phỉ đi theo bịa chuyện: "Tất nhiên rồi, tượng nhà tớ đạt tiêu chuẩn quốc tế đấy."

Thích Kiều không khỏi mỉm cười: "Cám ơn, tớ rất thích."

Một ngày bận rộn đi qua, Thích Kiều ngủ không quen giường, cứ trằn trọc mãi tới khuya.

Ván giường quá cứng nên không thoải mái, cô nghiêng người nằm cho đỡ khó chịu.

Sau một thời gian ngắn làm quen, bạn cùng phòng hình như đều rất dễ thân cận.

Mọi người đến từ khắp nơi trên thế giới, nhưng họ đều có chung một mục tiêu, dù chưa nhớ tên vài bạn, nhưng thời gian làm quen sau này còn rất dài.

Cô lại nghĩ tới Tạ Lăng Vân, không khỏi thắc mắc, tại sao năm ngoái cậu ta lại bỏ học?

Cuối cùng, trong đêm đầu tiên đi học, Thích Kiều, kèm theo câu hỏi này, dần dần chìm vào giấc ngủ say.

-

Căn cứ huấn luyện quân sự ở rất xa.

Tám giờ sáng, vài chiếc xe buýt đã đợi sẵn ở bãi đất trống trước tòa nhà ký túc xá.

Tập hợp theo lớp nên Thích Kiều cùng Vu Tích Nhạc tách khỏi Kế Niệm và Sở Phỉ Phỉ, chạy tới địa điểm chỉ định của khoa đạo diễn.

Xa xa, liền trông thấy nhìn thấy một tấm biển ghi ba chữ lớn khoa đạo diễn bị người giơ lên cao.

Đến gần, mới phát hiện người cầm biển là Tạ Lăng Vân.

Hắn bị thương một cánh tay, thế mà cũng đã thay xong quần áo và đứng cùng mọi người.

Tất cả mọi người đều mặc áo sơ mi trắng ngắn tay có in dòng chữ "Học viện điện ảnh" trước ngực, quần rằn ri, nhưng không biết là do khí chất cao lãnh hay là vì ngoại hình vượt trội của Tạ Lăng Vân mà ngay ánh mắt đầu tiên Thích Kiều đã nhận ra hắn giữa đám đông người.

Cô cảm giác bản thân dạo này cứ lạ lạ sao ấy, vỗ nhẹ lên má một cái, sau đó mới bình tĩnh mà đi theo Vu Tích Nhạc đứng trong đội ngũ.

Khi Thích Kiều đến gần, cô nghe thấy Tạ Lăng Vân nói chuyện với chủ nhiệm: "Thầy Dương, công việc này ai làm chẳng được, sao thầy cứ phải nhằm vào một người bị thương như em chứ."

" Cậu cao nhất lớp còn gì, mà chưa nghe qua câu cống hiến cho tập thể và xã hội là vinh quang hả?"

Tạ Lăng Vân vui đùa nói: " Em làm sao dám, chỉ là gãy tay, thân thể yếu ớt, giơ bảng như vậy cũng rất mệt."

"Để tớ làm cho,” một cậu bạn đứng bên cạnh Tạ Lăng Vân giơ tay, dường như là bạn cùng phòng của hắn, "Không thể để người bị thương phải làm việc nặng, chúng ta phải có tinh thần nhân đạo chứ."

Một đám nhao nhao lên, chủ nhiệm cuộn tròn tờ danh sách, gõ cho mỗi người một cái vào đầu.

Vào ngày thứ hai ở trường, liền có thể cùng chủ nhiệm chuyện trò vui vẻ, Thích Kiều tính cách hơi rụt rè nên cô rất sùng bái người mạnh bạo và hòa đồng như thế.

Đợi mọi người tới đông đủ, chủ nhiệm mới bảo họ lên xe.

Thích Kiều đi ở cuối đội, đội 16 người cũng không phải là rất lớn.

Tạ Lăng Vân không giống những người khác ngoan ngoãn đội mũ, mà là lười nhác xách trong tay.

Hắn cùng hai cậu bạn khác cùng nhau đi tới.

Mới chỉ có một đêm thôi mà cả ba người dường như đã hình thành một tình bạn bền chặt nào đó, cứ như thể họ đã biết nhau từ lâu, nói chuyện và cười đùa rất vui vẻ với nhau trên đường.

Thích Kiều không hiểu sự thô bạo trong việc xây dựng tình bạn của con trai, cô chỉ để ý rằng hôm nay Tạ Lăng Vân đã tháo dây treo cổ, nhưng cánh tay vẫn còn bó thạch cao.

Cảm thấy mình để ý quá nhiều, cô dừng bước chân, sau đó đưa tay vỗ nhẹ lên má, thu hồi tầm mắt, bàn bạc với Vu Tích Nhạc về việc mua sắm đồ dùng công cộng cho ký túc xá mà lần trước vẫn chưa bàn đến.

Mất một giờ hai mươi phút lái xe đến căn cứ huấn luyện quân sự.

Lễ khai mạc trại kéo dài diễn ra trong cả buổi sáng, sau nửa tiếng nghỉ trưa ngắn ngủi, 14 ngày huấn luyện quân sự chính thức bắt đầu.

Khoa đạo diễn cùng khoa công nghệ điện ảnh bị phân ở cùng một đại đội, chủ nhiệm lên lớp đúng giờ với huấn luyện viên, sau khi giải thích ngắn gọn, anh ta giao nhóm học sinh mới này cho giáo viên hướng dẫn.

Thời tiết hôm nay vẫn vô cùng khắc nhiệt, mặt trời nắng gắt, thiêu rụi toàn bộ căn cứ huấn luyện loáng thoáng bóng cây, nhiệt độ lên tới 35 độ C.

Bài tập đầu tiên là đứng trong tư thế hành quân.

May mắn thay, nhân tính của huấn luyện viên vẫn còn tồn tại nên ông đưa mọi người đến nơi râm mát rồi mới chính thức bắt đầu huấn luyện.

Thể chất của Thích rất tốt, khi còn nhỏ, cô thường cùng ba leo núi, chèo thuyền đón gió, nhưng lần đầu tiên đứng trong quân ngũ, dưới sự yêu cầu nghiêm ngặt của huấn luyện viên "Dù cho bị ong vò vẽ đốt cũng không thể động một cái", cả người đều căng thẳng, trong vòng năm phút, mồ hôi đã chảy ra ròng ròng.

Sau khi đứng trong nửa giờ, mới được nghỉ ngơi.

Lần này không phân biệt nam nữ, một tiếng nghỉ vừa ra, toàn bộ đội ngũ phát ra tiếng than dậy trời, liên tiếp ngồi sõng soài trên mặt đất.

"Mệt mỏi quá, chịu không nổi rồi." Vu Tích Nhạc không quan tâm đến hình tượng, ngồi phịch xuống bậc thềm bên cạnh.

Thích Kiều xoa xoa cổ, đem chai nước đưa cho cô, ánh mắt vô thức nhìn khắp bốn phía, cũng không thấy người bệnh có tay bọc thạch cao kia đâu.

Chắc là do tay trái của hắn bị thương nên được miễn học tư thế hành quân.

Có vẻ hắn sẽ không xuất hiện trong mười ngày tới, cũng coi như là nhân họa đắc phúc.

Thích Kiều không tiếp tục nghĩ, ngồi cạnh Vu Tích Nhạc, vặn ra ly nước, nhấp một ngụm.

Vài bạn trai ngồi xuống bên cạnh họ, Thích Kiều nhận ra, trong số đó có hai người đi cùng Tạ Lăng Vân lúc sáng.

"Trương Dật, Tạ Lăng Vân đâu? Tại sao chiều nay anh ấy không đến?" Một người hỏi.

Bạn nam bị hỏi cho biết: " Cánh tay cậu ấy bị thương nặng như thế thì tập kiểu gì, lúc nãy cậu ấy đã xuống phòng y tế nghỉ ngơi rồi."

Nghe nói bệnh nhân cũng phải xuống căng tin nấu ăn giúp các bác.

Thích Kiều thầm nghĩ, vị thiếu gia kiêu ngạo kia, không biết đã từng làm loại việc này chưa.

Trong lúc suy nghĩ của cô đang bay bổng, Vu Tích Nhạc lại đột nhiên nắm lấy cánh tay cô lắc mạnh: "Nhìn xem, những người đó là của khoa diễn xuất phải không?"

Thích Kiều ngước mắt lên và nhìn theo hướng cô ấy chỉ, một đội gồm ba mươi bốn mươi người đã vượt qua giai đoạn đứng và bắt đầu học cách đi đều bước. Những cô gái đi ở hàng đầu đều có nước da trắng trẻo, xinh đẹp, dáng người có một không hai.

Vu Tích Nhạc cảm thán nói: "Mĩ nữ thật nhiều, soái ca ngược lại không có mấy."

Thích Kiều gật đầu đồng ý.

Vu Tích Nhạc khẽ chỉ cho cô: " Thứ ba từ trái qua hàng thứ tư cũng không tệ."

Ai cũng có niềm yêu thích với cái đẹp, và họ không sợ bị phát hiện bởi khoảng cách xa hơn chục mét nên Thích Kiều có thể thoải mái nhìn ngắm.

Ẩn ở trong đội nhóm, chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt.

Mày kiếm mắt sáng, ngũ quan đoan chính. Rất đẹp trai.

"Tạm ổn."

Vu Tích Nhạc nói: "Chỉ tạm ổn thôi sao? Kiều Kiều, ánh mắt của cậu cao thế."

Thích Kiều theo phản xạ có điều kiện nghĩ đến một khuôn mặt, còn chưa kịp nói cái gì, Vu Tích Nhạc lại than: "Nghĩ cũng đúng, nam sinh ngành diễn xuất lớp này nào có ai so được với ngoại hình của Tạ Lăng Vân lớp ta."

Thích Kiều cũng cảm thấy như vậy, nhưng không nói ra.

Vu Tích Nhạc vẫn đang quan sát, thảo luận cùng Thích Kiều: "Cậu nói xem nếu giờ chúng ta có quan hệ tốt với những mĩ nam, mĩ nữ trong khoa biểu diễn thì tương lai chúng ta sẽ có diễn viên miễn phí không?"

Thích Kiều: "..."

Thời gian huấn luyện phi thường dài, sáng sớm dậy tập trung ở dưới lầu ký túc xá còn cười đùa trêu chọc nhau hăng say, qua nửa buổi chiều, cả đám đã héo rũ ủ dột.

Mọi người đều ao ước được như Tạ Lăng Vân, giờ phút này đang sung sướиɠ hưởng thụ đãi ngộ của bệnh nhân trong phòng y tế.

Tiếng ve kêu râm ran, khi mặt trời nghiêng về hướng Tây, lãnh đạo nhà trường đến thăm hỏi các lớp.

Quan trọng nhất chính là, các giáo viên còn mang tới quà khích lệ, một thùng kem ly được Tạ Lăng Vân đẩy tới.

Tạ Lăng Vân vẫn đang mặc bộ quân phục huấn luyện, và chiếc mũ không còn treo trên tay nữa mà được đội ngay ngắn trên đầu.

Sau một buổi chiều huấn luyện ma quỷ, quần áo của những người xung quanh đã ướt đẫm mồ hôi, nhưng bộ của hắn thì vẫn còn sạch sẽ và mới toanh.

Hai vai hắn thẳng tắp, sải bước đi tới mang theo cả làn gió mùa hạ.

Thỉnh thoảng có nữ sinh lén nhìn hắn.

"Kiều Kiều, đi thôi, lấy trước đi, nếu không hết vị mình thích mất.” Vu Tích Nhạc càng chú ý tới phần kem miễn phí.

Thích Kiều ngoảnh mặt đi: "Ừ, được."

Vu Tích Nhạc như được bơm tiết gà, nắm lấy tay cô rời đi.

Thích Kiều không quá chấp nhất với hương vị của kem ly nên tùy ý chọn một chiếc vị vani.

Tạ Lăng Vân đã đứng sang một bên, để lại xe kem cho mọi người chọn.

Thẻ sinh viên đeo trên cổ, hắn cầm máy ảnh trên tay, tháo nắp ống kính để chụp ảnh trong khi các bạn trong lớp đang vui vẻ ăn kem.

Thích Kiều nghe thấy tiếng chụp ảnh, ngước mắt nhìn, lại vô tình thấy máy ảnh chĩa về phía mình.

Cơ thể cô cứng đờ, thậm chí không biết phải làm gì, bối rối đứng tại chỗ.

Cô không biết Tạ Lăng Vân đang chụp ai, thế nhưng phương hướng ống kính xác thực hướng phía mình.

Lông mi khẽ run, Thích Kiều bình tĩnh trở lại, nhìn về phía hắn.

Tạ Lăng Vân ngẩng đầu, cũng nhìn lại.

Khoảng cách giữa bọn họ không quá gần, thậm chí còn có người đi qua liên tục.

Tựa hồ ý thức được sự bối rối của cô, sau vài giây, Thích Kiều thấy ống kính hướng ra nơi khác, Tạ Lăng Vân cũng quay sang một bên, cầm lên camera tiếp tục quay chụp.

Thích Kiều thở phào nhẹ nhõm, đứng ở chỗ cũ thật lâu, lại sợ bản thân tự mình đa tình.

Cô biết mình tướng mạo bình thường, biểu cảm thì cứng đờ, nên chắc dù bị chụp trúng cũng sẽ không được chọn.

Nghĩ vậy, cả người thả lỏng, gỡ bỏ màng bọc và cắn một miếng kem nhỏ.

Ai đó đằng sau hét lớn: "Tạ Lăng Vân, đừng lưu ảnh xấu của tớ vào đấy."

Người nói là Trương Dật, bạn cùng phòng của Tạ Lăng Vân.

Chủ nhiệm cũng tới, nói: " Tất cả đều được đăng trên trang web chính thức của trường nên mọi người chú ý hình tượng một chút.”

Trương Dật nghe xong thì thái độ quay ngoắt 180, tư thế tự tin: "Vậy thì đạo diễn Tạ chụp cho tớ mấy tấm soái bạo lều vào nghe."

" Chụp thêm mấy tấm hình của các bạn học ưu tú." Chủ nhiệm ra lệnh, " Thôi, lát nữa em đến khoa diễn xuất chụp thêm vài tấm hình đi."

Trương Dật: "..."

Tạ Lăng Vân cười đáp một tiếng: "Vâng ạ."

Mới ăn mấy miếng, Thích Kiều liền trông thấy Trương Dật đi theo Tạ Lăng Vân, đóng vai trò làm trợ lý cho hắn, hai người cầm máy ảnh đi đến địa điểm huấn luyện của khoa diễn xuất.

Khuôn mặt Thích Kiều trông có vẻ thờ ơ không để ý nhưng bàn tay giấu bên hông lại lặng lẽ nắm chặt.

-

Quá trình huấn luyện vẫn tiếp tục như bình thường, và Thích Kiều cũng dần thích nghi với việc tập luyện cường độ cao.

Sáu giờ sáng nghe tiếng còi rời giường, tư thế hành quân đi đều bước, luyện tập khoảng một tiếng rồi ăn sáng. Sau bữa tối, còn phải luyện thêm đến tám giờ mới có thể về ký túc xá nghỉ ngơi.

Ba ngày trôi qua, bạn cùng lớp đều đen đi mấy tầng.

"A! Chết rồi, da tớ bị đen gấp đôi luôn." Sở Phỉ Phỉ mỗi đêm trở về ký túc xá đều than thở, "Sao bôi kem chống nắng mà da vẫn bị đen đi vậy?"

Vu Tích Nhạc thậm chí còn không thèm bôi kem chống nắng, tùy tiện nói: "Đã vậy thì tội gì các cậu phải phí tiền vào mấy thứ ấy."

Sở Phỉ Phỉ nói: "Nếu không bôi, khi huấn luyện quân sự kết thúc, tớ sẽ biến thành dân châu Phi mất."

Xong lại quay đầu nhìn lên nhìn xuống Thích Kiều mấy lần rồi tò mò hỏi: "Cậu đang dùng kem chống nắng gì vậy, sao trông chẳng đen đi chút nào thế?"

Các sản phẩm chăm sóc da và kem chống nắng của Thích Kiều đều được mẹ mua trước ngày khai giảng, cô lấy kem chống nắng ra đưa cho Sở Phỉ Phỉ: "Mẹ tớ mua cho đấy, cậu có muốn dùng thử không?"

Sở Phỉ Phỉ cười cười, duỗi tay ôm Thích Kiều: "Ôi, tình yêu của tớ ~ "

Thích Kiều nhìn mình trong gương và dùng khăn ướt chấm lên gương mặt. Mặc dù không rám nắng nhưng da lại bị khô. Không biết có phải do tiếp xúc với độ nóng quá cao mà hai má bị nứt nẻ một chút.

Sở Phỉ Phỉ nhìn thấy: "Chắc là do cậu chưa thích nghi với khí hậu hanh khô của phương bắc?" Cô lấy ra một lọ kem bôi mặt, "Dùng cái này nè, trước khi đi ngủ thoa một lớp dày là sẽ khỏi ngay."

"Cám ơn." Thích Kiều cười nói.

Cô vốn không quá để ý, nhưng vẫn mở nắp bình ra.

Kế Niệm trở lại từ phòng tắm, hai tay ôm bụng, nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người, nói: "Phi Phi nói đúng đấy, tớ cũng từng đến Bắc Kinh với ba mẹ trong kỳ nghỉ đông của trường trung học, lúc đó tớ cũng bị khô da, sau quen rồi thì đỡ ngay thôi."

Thích Kiều thấy cô có vẻ mệt mỏi, hỏi: "Cậu làm sao thế?"

Kế Niệm sắc mặt tái nhợt: "Đen quá đi, đúng lúc này lại tới tháng."

"Đau nhiều không?"

"Không sao, may là chỉ khó chịu vào ngày đầu tiên thôi, sang ngày mai là không sao nữa."

Vu Tích Nhạc ném một gói trà gừng đường đỏ cho cô: "Cho cậu nè."

Thích Kiều đột nhiên nhớ rằng kỳ kinh nguyệt của cô dường như đều vào giữa tháng, chắc cũng sắp tới rồi.

Ngày hôm sau, trước khi xuống lầu, Thích Kiều đã mang theo hai chiếc băng vệ sinh để đề phòng.

Quả nhiên, huấn luyện đến hơn mười giờ, cô bắt đầu cảm thấy khó chịu trong bụng, đi phòng vệ sinh trong giờ giải lao mới phát hiện thật sự tới tháng.

May là không quá đau, Thích Kiều lấy một cốc nước nóng, uống nửa cốc rồi quay lại đội ngũ.

Trong nhiều ngày liên tiếp, nhiệt độ chỉ tăng chứ không giảm, thậm chí khí hậu nhiệt đới gió mùa của Bắc Kinh cũng biến mất trong ngày hôm nay.

Vào lúc 2 giờ chiều, nhiệt độ đạt đỉnh.

Huấn luyện viên vẻ mặt nghiêm túc, trông rất khó chịu.

Bởi vì sáng sớm một số bạn cùng lớp đã trộm trốn trong đội ngũ không chịu luyện tập, sau khi huấn luyện viên bắt được tận bốn tới năm người thì tức giận vô cùng, tuyên bố lần huấn luyện buổi chiều sẽ giám sát chặt chẽ hơn thường ngày.

Thích Kiều khẽ xoa bụng, trong kỳ kinh nguyệt cô không thèm ăn nên buổi trưa chỉ nhai qua loa vài miếng rau.

Cô không cảm thấy đói, nhưng có chút lo lắng sẽ không chống đỡ nổi buổi chiều.

Trong hai ngày qua, số người bị bệnh càng ngày càng tăng, và có xu hướng tăng theo cấp số nhân nên lãnh đạo trường đã thông báo rằng họ sẽ kiểm tra nghiêm ngặt hơn để tránh có bạn giả ốm trốn huấn luyện.

Sáng nay, Kế Niệm đã đến gặp huấn luyện viên để xin nghỉ vì đang trong kỳ kinh nguyệt nhưng lại bị từ chối.

Thích Kiều lau mồ hôi, nghe thấy khẩu lệnh tập hợp thì đứng dậy xếp hàng trong đội ngũ.

Huấn luyện viên không hài lòng với kết quả tập luyện buổi sáng, kỷ luật của đội thậm chí còn lỏng lẻo hơn hai ngày trước, sau vài lời mắng mỏ, ông nói: "Đứng hành lễ trong một giờ, luyện tập lại đi nghiêm. Hôm nay đi nghiêm không tốt thì sẽ bị cắt khẩu phần ăn buổi tối."

Hầu hết những người học nghệ thuật đều chưa từng trải qua khó khăn gian khổ nào, khi nghe đến đây đều cảm thấy sợ hãi.

Huấn luyện viên không mủi lòng chút nào: "Tất cả, chú ý, nghiêm! Ngẩng đầu ưỡn ngực, hóp bụng vào, cánh tay dán sát mép đường may trên quần, con mắt nhìn thẳng phía trước, tôi xem ai động. Động một cái, luyện thêm năm phút đồng hồ!"

Thích Kiều điều chỉnh lại nhịp thở và ngoan ngoãn làm theo chỉ lệnh.

Nhưng có thể do đang trong thời kỳ kinh nguyệt, cơ thể trở nên yếu đi, hoặc ăn quá ít vào buổi trưa, một lúc sau, cô bắt đầu cảm thấy mất sức.

Mặt trời nóng cháy như thiêu như đốt, mồ hôi chảy ròng dọc theo thái dương rơi xuống, lưng áo ướt đẫm, quần áo dính bết.

Kim đồng hồ quay một vòng, có người bắt đầu không kiên trì nổi, giơ tay xin nghỉ, được huấn luyện viên chấp thuận bước ra hàng và ngồi xuống dưới bóng cây bên cạnh hồi sức.

Thích Kiều chớp chớp mắt, cố gắng nhịn, nhưng ánh mắt đột nhiên tối sầm lại, cố gắng hết sức đứng vững, nhưng giọng nói lại không ổn định: "... Báo cáo."

Vu Tích Nhạc phản ứng nhanh, lập tức đỡ lấy cô: "Kiều Kiều, thế nào rồi?"

Thích Kiều suy yếu, màu môi trắng nhợt ba phần.

Huấn luyện viên nhanh chóng nói: "Mau ngồi xuống nghỉ ngơi, uống chút nước."

Vu Tích Nhạc đỡ Thích Kiều ngồi ở ven sân, lại lấy ra ly nước, Thích Kiều uống hai ngụm.

"Thấy đỡ hơn chưa?"

Thích Kiều gật đầu: "Tốt hơn nhiều."

Huấn luyện viên đi tới hỏi thăm vài câu, thấy cô không giả bộ, liền đặc biệt phê duyệt cho Thích Kiều xế chiều đi phòng y tế, không cần miễn cưỡng đi theo huấn luyện.

Chỗ nghỉ ngơi nằm ở quảng trường bên ngoài nhà ăn của căn cứ, bên cạnh trồng mấy cây lộc vừng cao lớn, học sinh đến đây không có nhiệm vụ huấn luyện nên đều được nghỉ ngơi dưới bóng cây.

Thích Kiều tìm một tán cây, lau qua loa mặt đất cho sạch rồi ngồi xuống nghỉ ngơi.

Bạn học phụ trách chăm sóc bệnh nhân mang nước đến và hỏi cô ấy có cần đến phòng y tế không.

Thích Kiều không còn bao nhiêu sức lực, nhẹ giọng cảm ơn, lắc đầu nói không cần.

Cô nghỉ ngơi một lát, cơn chóng mặt đã giảm bớt một chút.

Bên tai vang lên tràng cười, cô nhìn sang, xung quanh có mấy người đang tụ tập chơi bài Tam Quốc.

Cũng không biết lấy bài ở đâu ra.

Một cô gái đeo thẻ quản lý viên bước thẳng tới những người kia: " Ở đây không được chơi trò này, nếu các cậu khỏe lại rồi thì tôi sẽ báo cáo với giáo viên để cho các cậu đi tập huấn lại".

"Ha ha ha, báo lên thầy giáo á?" Một bạn nam đứng lên, "Này cô em bao tuổi rồi mà còn chơi trò mách thầy giáo?"

Cô gái tức giận nói: "Các cậu không được phép chơi bài ở đây, nếu còn tái phạm, tôi sẽ tịch thu nó."

Thiếu niên thái độ vô cùng kiêu ngạo, cười chế nhạo:: "Ai sợ ai, giỏi thì mách đi."

Thích Kiều chậm rãi đứng dậy, đang định đổi chỗ thì bên kia bỗng nhiên truyền đến tiếng xô đẩy.

Cô gái bị tên kia đẩy một cái nhưng rất may đã đứng vững kịp thời và không bị ngã.

Bạn của cô gái nhanh chóng đi tới: "Bạn học, giáo viên quy định người bệnh không được chơi trò này, xin hãy phối hợp."

"Có gan thì đi tìm phụ đạo viên đến đây, thử xem ông ta có dám nhúng tay vào chuyện của tao hay không."

Bạn nam kia cao ngạo nói.

Mấy tên bên cạnh cũng xúm vào khuyên: "Mọi người sống chung hòa bình, mở một con mắt nhắm một con mắt là được rồi."

Nói xong tiến lên, thì thầm vài câu với quản lý viên.

Bất quá, cô gái tựa hồ không nhân nhượng, đỏ bừng cả mặt, phẫn nộ nói: "Đừng tưởng có ba làm quan to là muốn làm gì thì làm?"

Nghe xong, tên kia khinh thường ra mặt, hung hăng bước tới.

May mắn thay, bạn của cô gái ngăn cản kịp thời, thấy tình hình không ổn, lôi kéo bạn nữ chuẩn bị rời đi tìm giáo viên, loại người này bọn họ không đắc tội được.

Không ngờ, tên kia vì cảm thấy mất mặt trước bạn bè nên không chịu để yên, đuổi theo hai người và hét lớn: "Dừng lại."

Mấy người cách Thích Kiều chỉ còn hai, ba bước.

Cô thấy thế, đứng dậy muốn lùi ra xa vài bước.

Nhưng tốc độ dậy quá nhanh, nhất thời mắt đen lại.

Bên kia đã bắt đầu xảy ra xung đột, có người hô lớn: "Sao cậu dám đẩy tôi?"

Thích Kiều không kịp rời đi, đầu vai không biết bị ai va vào, dưới chân lảo đảo hai bước, nghiêng người về phía sau.

Suýt ngã, vai trái được một cánh tay khẳng khiu, mạnh mẽ ôm lấy.

Cô rơi vào trong một mảnh l*иg ngực ấm áp cứng rắn.

Còn chưa kịp nhận ra là ai, hơi nhạt hương chanh đã bao trùm xung quanh.

Ngay sau đó, bên tai vang lên tiếng nói đè ép tức giận: "Bọn bây mù à, không thấy chỗ này có người hay sao?"

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Đại thiếu gia giá lâm, hết thảy tránh ra

*** 5 ***