Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hàng

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 67: ·TBC 026

Tạ Lăng Vân thỉnh cầu xong, không đợi được đáp án, không kịp chờ mà lẩm bẩm một câu "Đêm nay không uống rượu", lập tức đưa đầu lưỡi, cạy hàm răng Thích Kiều ra.

Anh hôn rất sâu.

Thích Kiều cũng không kịp lấy hơi, đã bị cái hôn sâu này quăng cả người vào đầm lầy khiến người ta càng lún càng sâu.

Phòng rất yên tĩnh, chỉ còn lại quấn quýt, hô hấp nóng bỏng.

Tạ Lăng Vân ôm lấy eo Thích Kiều, bước một bước dài, hai người đổi vị trí cho nhau.

Thích Kiều không kìm lòng được, rơi vào bên trong nụ hôn nóng ướt này.

Giơ cánh tay lên, vòng qua cổ anh.

Bọn họ giống như hai con cá cướp lấy hơi thở của nhau, rơi xuống dưới nước.

Tạ Lăng Vân đỡ eo Thích Kiều, lòng bàn trợ lực tay cho cô, mới không để cô đến mức trượt từ trong ngực ra.

Dường như đang đứng ở lối vào của rừng mưa thần bí xinh đẹp, mà anh là nhà thám hiểm cõng bọc hành lý trên lưng, toàn thân mỗi một tế bào cao thấp đều đang kêu gào, muốn phá vỡ thần chú giam cầm, tiến vào nhạc viên ngày đêm ao ước.

Tạ Lăng Vân thừa nhận, anh là phàm phu tục tử, lúc này không có cách nào để khống chế bản thân động tình.

Thích Kiều dựa vào một tia lý trí cuối cùng, buông lỏng vòng tay quanh cổ Tạ Lăng Vân, ngăn cản ngón tay đang đi xuống của anh.

Tạ Lăng Vân chậm rãi mở to mắt.

Động tác của anh hơi dừng lại, giả ho khan một tiếng, kéo quần áo bị đẩy xuống của Thích Kiều lên.

Bên trong âm thanh khàn khàn vậy mà mang một chút không được tự nhiên.

"Nếu không..." Anh thương lượng, "Em tìm sợi dây trói tay ta lại?"

Thích Kiều đẩy lòng bàn tay đang chống ở trước ngực anh.

Dưới đèn, lỗ tai của cô rất đỏ: "Em lại không thích kiểu này."

Tạ Lăng Vân cười, một tay bưng lấy gò má của cô, ở khóe môi rơi xuống một cái tinh khiết hôn.

"Thích Kiều Kiều, mỗi lần em đều ngoan như vậy, rất dễ để anh được một tấc lại muốn tiến một thước."

Thích Kiều hỏi: "Anh còn chưa được một tấc lại muốn tiến một thước sao?"

Lông mi Tạ Lăng Vân rủ xuống, tròng mắt có chút tối.

Ánh mắt anh lặng lẽ rơi trên người Thích Kiều, dường như lần đầu tiên có một cái hoàn toàn thuộc về hai người bọn họ, ban đêm không cần quan tâm bất kì kẻ nào, bất cứ chuyện gì.

Anh đưa tay, vuốt một sợi tóc mai dài ra sau tai Thịnh Kiều.

Âm điệu trầm thấp mỉm cười, mang theo vài phần ý vị triền miên.

Tạ Lăng Vân nói: "Thế nhưng đêm nay em thật xinh đẹp."

Bốn mắt nhìn nhau, Thích Kiều bị anh nhìn thì tim đập rộn lên.

Tạ Lăng Vân lại một lần nữa cúi đầu xuống, giống như là hôn không đủ.

Đυ.ng phải cánh môi trước đó, Thích Kiều đưa tay, bịt kín miệng của anh.

Đỏ mặt nói: " Ngày mai em còn phải dậy sớm đi quay chương trình."

Âm thanh của Tạ Lăng Vân bị ngăn ở lòng bàn tay của cô, trở nên mơ hồ không rõ: "Anh lại không nghĩ làm gì khác."

Thích Kiều ngẩng đầu, con mắt có chút sáng, bên trong âm điệu cũng giống như ẩn giấu một chút cám dỗ.

"Vậy anh còn muốn làm gì?"

Tạ Lăng Vân dừng một chút, sau đó đuôi lông mày nhếch nhẹ, mới mở miệng, Thích Kiều đánh đòn phủ đầu bịt chặt miệng của anh.

Trừng mắt liếc anh một cái không có bất kỳ lực uy hϊếp nào.

Tạ Lăng Vân cười lên, cuối cùng, cũng chỉ kiềm chế, hôn một chút ở bên tai Thích Kiều.

Thấp giọng để lại câu tiếp theo: "Ngủ ngon."

Chương trình quay ở một thành phố khác, sáng sớm Thích Kiều đã ngồi trên chuyến bay, đến Hàng Châu cách một ngàn ba trăm cây số.

Chương trình gameshow truyền hình thức tế, Thích Kiều và tổ chương trình chỉ ký một tháng làm khách mời nhảy dù. (khách mời bí mật)

Nhưng vẫn phải quay ròng rã một ngày, đêm đó trong khách sạn Hàng Châu sửa soạn một đêm, lại ra rôi thúc ngựa, đón một chuyến bay sớm nhất trở về Bắc Kinh, đến cả nhà cũng chưa về, đã đi công ty mặc thử váy cho dạ tiệc buổi tối lúc bảy giờ.

Lúc nhận được tin nhắn WeChat của Tạ Lăng Vân, đúng lúc kết thúc mặc thử mấy bộ váy.

Thích Kiều dứt khoát gửi tấm ảnh cho anh, hỏi: 【 Cái bộ kia có đẹp không? 】

Tạ Lăng Vân sau nửa phút đồng hồ mới trả lời: 【 Thảm đỏ chọn bộ thứ nhất, trong sân chọn bộ thứ năm. 】

Bộ thứ nhất thật sự rất thích hợp làm lễ phục để đi thảm đỏ.

Độ bão hòa của màu lam nhạt rất thấp, váy xếp từ tầng tầng lớp voan mỏng mà thành, từ sau chỗ thắt lưng khâu hai đầu lại giống như đuôi cá rộng lớn, kéo thật dài trên mặt đất, phần đuôi khảm từng viên thủy tinh Lạc thế kỳ lộng lẫy, giống như cái đuôi của mỹ nhân ngư, chiếu sáng rạng rỡ.

Bộ thứ năm, thì là một loại hoàn toàn khác, lễ phục thanh thuần lại hấp dẫn.

Lấy màu trắng là chủ đạo, kiểu dáng áo ngực, váy kéo trên đất, eo bóp chặt, đường cong hiện rõ. Một bộ này trọng điểm thì là dưới ánh đèn vải áo lóe ra vài tia sáng nhỏ, giống như khoác lên ánh trăng mà đi lại.

Thích Kiều gõ chữ trả lời: 【 Người đại diện của em chọn cái váy màu đỏ rượu kia. 】

Tạ Lăng Vân: 【 Lần trước không phải đã mặc màu đỏ rượu rồi sao? 】

Thích Kiều: 【 Hoạt động đã qua nửa năm rồi, anh còn nhớ rõ? 】

Tạ Lăng Vân: 【Anh từ ngày khai giảng đó thì em mặc cái gì cũng nhớ kỹ. 】

Thích Kiều: 【? 】

Tạ Lăng Vân lại không lập tức trả lời.

Thích Kiều tiếp tục hỏi: 【 Mặc cái gì? 】

Tạ Lăng Vân: 【 Váy mỏng màu lam, tóc buộc đuôi ngựa. 】

Thích Kiều: 【 Anh có phait nói bừa không thế? Đến cả em còn quên. 】

Tạ Lăng Vân gửi một tin nhắn thoại đến.

Thích Kiều nghiêm túc kiểm tra xác nhận là mở bằng tai nghe, mới đưa tay ấn mở bên tai.

Chỉ nghe anh nhẹ hừ một tiếng nói: "Không tin được rồi."

Thích Kiều thật sự hoàn toàn không còn nhớ, đúng lúc gặp Lâm Thư và stylist hỏi ý kiến của mình.

Thích Kiều quỷ thần xui khiến, dựa theo lời vừa rồi Tạ Lăng Vân nói, mở miệng: "Bộ thứ nhất và bộ thứ năm."

Stylist vỗ tay một cái: "Tôi đã nói hai bộ này chắc chắn cô sẽ thích."

Cô thay lễ phục vào người khiến cô lúc nào cũng phải hóp bụng, lúc ngồi ở phòng trang điểm chờ thợ trang trang điểm thử, Giang Hoài gõ cửa bước vào.

Hai người nhân viên công tác bên cạnh cũng hết sức quen thuộc, anh cũng không khách khí, rất quen nói: "A di lúc nào nghỉ?"

Thích Kiều trả lời: "Qua hết tết nguyên đán hai tuần, nhưng mà chờ có thể tới Bắc Kinh, còn phải chờ thêm một tuần, trường học còn sử đổi lịch công tác một chút."

Giang Hoài gật đầu, lại hỏi: " Đến lúc đó a di cũng mang Cầu Cầu tới? Cuối tuần ta có công chuyện phải đi Thượng Hải một chuyến, đúng lúc tiện đường đi xem a di một chút, có muốn ta đón về trước hay không?"

"Không cần, để Cầu Cầu theo bà ấy thêm một thời gian." Thích Kiều nghĩ ngợi, "Mẹ em rất thích Cầu Cầu, bà ấy lại luôn luôn ở nhà một mình, em cũng đang nghĩ có nên hay không mua cho bà ấy một con mèo hoặc là chó."

Giang Hoài tiếp lời: "Để anh mua cho a di."

Thích Kiều cũng không khách khí với anh ta: "Cái đó anh cứ đưa cho bà ấy, em cũng không đoạt công lao của anh."

Giang Hoài cười lên, lại nghĩ tới một chuyện khác: "Sinh nhật em ngày đó có không có sắp xếp công việc không?"

"Có phim điện ảnh chiếu, nhưng mà buổi chiều sẽ kết thúc."

"Lão sư nói để hai chúng ta đến chỗ bà ấy ăn cơm."

"Được, cũng đã lâu em không gặp Chu lão sư và Lý lão sư."

Giang Hoài gật đầu: "Được, vậy hiện tại anh sẽ sớm nói với bọn họ một tiếng."

Anh ta ngồi ở một bên, vê một quả nho do Tiểu Niên chuẩn bị cho Thích Kiều ăn.

Chuông điện thoại trên mặt bàn vang lên.

Là Tạ Lăng Vân.

Thích Kiều đang trang điểm, không đi được, đành phải kết nối trước, sợ anh lại nói lời kinh người, sớm chào hỏi: "Em đang trang điểm."

Tạ Lăng Vân "Ừ" một tiếng, giọng điệu mười phần đứng đắn: "Anh muốn hỏi Thích lão sư, thứ năm tuần tới có rảnh hay không?"

Thích Kiều lật lịch xem ngày, mới phát hiện anh quanh co lòng vòng nói thứ năm tuần tới, là ngày đông chí.

"Xế chiều hôm đó có vài nghi thức chiếu phim, buổi tối..."

"Buổi tối thế nào?"

"Buổi tối vừa đồng ý đi cùng sư huynh đến nhà Chu lão sư ăn cơm."

Âm thanh Tạ Lăng Vân nặng nề: "Vậy thời gian dành cho ta đâu, Thích Kiều Kiều."

Thanh âm anh vô tình lộ ra ủy khuất, Thích Kiều bị nghẹn lại.

Một hồi lâu, mới mang theo vài phần chột dạ hỏi: "Anh không cùng người nhà tổ chức sinh nhật sao?"

Tạ Lăng Vân: "Aiz, hai mươi tám tuổi còn cùng ông bà nội, ông ngoại ở chung một chỗ tổ chức sinh nhật?"

Thích Kiều mỉm cười: "Chuyện kia ta và sư huynh đi gặp Chu lão sư xong, chúng ta sẽ gặp mặt, có được không?"

Giọng điệu không tự chủ đã mang theo mấy phần dọa người.

Giang Hoài liếc cô một cái, có ghét bỏ đứng dậy: "Nếu anh không đi tôi sẽ bị buồn nôn đến chết."

Lỗ tai Tạ Lăng Vân nhạy bén: "Giang Hoài ở bên cạnh em?"

Giang Hoài cố ý xích lại gần micro điện thoại, không cao không thấp mở miệng: "Tôi không thể sao?"

Tạ Lăng Vân: "Nghe người khác yêu đương, anh có phải là có chỗ nào có bệnh hay không?"

Giang Hoài: "..."

Thích Kiều: "..."

Cô giải thích: "Sư huynh cũng ở đây vì thử lễ phục cho tiệc tối nay. Phòng làm việc của bọn em đều thuộc cùng một công ty, là lầu trên lầu dưới."

"Anh lại không nói gì." Tạ Lăng Vân hận không thể dùng giọng mũi biểu hiện bản thân không nhanh, lại bắt được một tin tức, truy hỏi, " Đêm nay Giang Hoài cũng đi?"

"Ừm."

Tạ Lăng Vân: "Anh cũng muốn đi."

Thích Kiều: "?"

Giang Hoài không nói rồi, lúc này Thích Kiều mới mang theo một chút bất đắc dĩ hỏi: "Anh làm gì mà luôn tràn ngập địch ý với sư huynh? Em không phải đã giải thích qua với anh sao."

Thái độ Tạ Lăng Vân trở nên dịu dàng ngoan ngoãn: "Không có khống chế được."

Thích Kiều: "..."

Anh cũng đã nói như vậy, cô cũng không thể lại nói gì.

" Buổi tối anh thật sự muốn tham gia dạ hội?"

"Thật, hai ngày trước vốn để Lý Nhất Nam đi, nhưng ta không phải là bởi vì Giang Hoài muốn đi mà anh cũng đi cùng." Tạ Lăng Vân nói.

Tháng gần đây Thích Kiều đều sẽ loay hoay chân không chạm đất, có thể lúc đang làm việc thuận tiện nhìn thấy Tạ Lăng Vân, cô đương nhiên là vui vẻ.

"Chuyện kia kết thúc, chúng ta cùng về nhà?" Thích Kiều nói xong lại bổ sung, "Nhưng anh phải chờ em thay lễ phục của nhãn hiệu xong."

Tạ Lăng Vân đương nhiên đáp ứng.

Dù là biết rõ cô nói cùng nhau về nhà, vẻn vẹn chỉ là cùng về một tiểu khu, nhưng vẫn bị mấy cái chữ kia làm cho thần hồn điên đảo.

Ngày sinh nhật đó để lại cho anh một chút thời gian đáng thương cũng không so đo.

Điện thoại cúp máy, Thích Kiều còn không duy trì tâm tình tốt quá lâu quá lâu, Lâm Thư ngồi trên ghế sofa xa xa hữu nghị nhắc nhở: "Đêm tiệc tối nay là livestream, hai tốt nhất không nên có vượt lên đồng học, bên ngoài cùng đạo diễn và diễn viên giao lưu cái thân mật khác."

Làm trò trước ống kính cùng với nhiều người xem và fan như vậy, Thích Kiều đương nhiên sẽ không không coi ai ra gì.

Cô rất nhanh gật đầu trả lời.

Thảm đỏ tiệc tối chính thức bắt đầu lúc sáu rưỡi tối.

Tổ chức trong phòng, cũng bởi vậy giảm đi không ít, bởi vì thời tiết tháng 12 giá lạnh tạo thành phiền phức.

Đèn chiếu chói lóa mắt, phóng viên truyền thông phủ kín đường dọc theo thảm đỏ.

So với nhóm nam minh tinh nhạt nhẽo luôn âu phục giày da, nhóm nữ minh tinh và các loại lễ phục chính là điểm đáng xem lớn nhất của tiệc tối.

Thích Kiều then chốt ra sân, ngoài ra truyền thông và phóng viên, bên ngoài sân thảm đỏ còn không ít fan chờ cô.

Mới bước lên, đã nghe tiếng thét chói tai liên tiếp.

Thích Kiều vẫy vẫy tey về phía vị trí đám fan thăm hỏi, không dừng lại quá lâu, đã đi tới chụp ảnh và vị trí phỏng vấn chuyên dụng.

Người chủ trì rất chuyên nghiệp, chỉ đặt mấy câu hỏi và vấn đề liên quan đến tác phẩm, không mảy may quan tâm chuyện ồn ào huyên náo Thích Kiều lộ bị chụp với Phùng Nguy đoạn thời gian trước.

Thích Kiều từ thông đạo đi vào trong sân, đã trông thấy bản thân và Giang Hoài theo sát chỗ ngồi.

Cô ngồi xuống, Giang Hoài lấy một tấm áo choàng đã chuẩn bị trước đưa tới.

Thích Kiều nhận áo choàng khoác lên.

Gần như là đồng thời, khán đài sau lưng truyền đến từng đợt thét lớn.

Cô quay đầu lại, bất đắc dĩ cười cười, không cần đoán đã biết, đại khái là bởi vì lúc này cô và Giang Hoài tương tác với nhau.

Dù là không có mở màn, đều có vô số cặp mắt chú ý đến vị trí của bọn anh.

Hai người đã làm sáng tỏ nhiều lần, nhưng nhóm fan CP không vứt bỏ không từ bỏ, cũng từ bọn họ đi.

Cũng đều cảm thấy ở trường hợp công khai tránh hiềm nghi, chung sống như bình thường.

Giang Hoài thấp giọng hỏi: "Tạ Lăng Vân đâu? Không phải nói muốn tới sao."

Thích Kiều không chú ý ánh mắt anh ta cố tình bát quái.

"Anh ấy không thích đi thảm đỏ, đã ở phòng hậu trường nghỉ ngơi."

Lập tức, cô đưa mắt nhìn bốn phía, tìm chỗ ngồi của anh.

Vẫn là Giang Hoài chỉ cần một chút, đã nhìn đến cùng một xếp, ghế dựa cách bốn năm vị trí phía trên, dán tên Tạ Lăng Vân.

Nhưng mà cho đến chính thức mở màn, Tạ Lăng Vân cũng chưa từng xuất hiện.

Đêm nay Thích Kiều bị sắp xếp làm khách quý trao giải, cô đứng dậy về phía sau đài thay đổi lễ phục, mới từ trong tay Tiểu Niên cầm điện thoại di động của mình.

Ấn mở WeChat soạn một tin nhắn gửi đi: 【 Anh tới rồi sao? 】

Dọc theo đường gặp được từng nghệ sĩ, Thích Kiều hàn huyên, đi tới phòng nghỉ ngơi của bản thân.

Tin nhắn còn không chưa được trả lời.

Cô đẩy cửa đi vào, mới muốn gửi thêm một cái, đã nghe miệng Tiểu Niên truyền ra một tiếng hô nhỏ.

Thích Kiều ngước mắt, lúc này mới nhìn thấy Tạ Lăng Vân nửa dựa vào ghế sofa, ngồi ở trong phòng nghỉ của cô.

Âu phục áo khoác treo ở trên giá treo đồ, cà vạt còn không buộc lên, lỏng lẻo treo ở cùng một chỗ với áo khoác.

Thích Kiều rất nhanh quay người, thấp giọng bảo Tiểu Niên đi ra ngoài trước.

Tiểu Niên cẩn thận mỗi bước đi, ngoan ngoãn khép cửa lại rời đi.

Thích Kiều rón rén tới gần người trên ghế sofa, mới nắm cái mũi của anh, người đang nhắm mắt chợp tỉnh rồi.

"Anh giả bộ ngủ?"

Tạ Lăng Vân nắm tay của cô: "Không giả bộ ngủ làm sao bắt được ý đồ mưu sát chồng của Thích lão sư."

Thích Kiều môi đỏ lúng túng: "... Anh nói mò gì, em chỉ là nghĩ bóp lỗ mũi của anh."

Tạ Lăng Vân thấp giọng cười: "Anh còn tưởng rằng em sẽ phản bác ta hai chữ cuối cùng kia."

Thích Kiều: "..."

Cô rơi vào cạm bẫy, tức giận rút ngón tay của mình từ trong tay anh về, tiễn khách: "Em muốn thay quần áo."

Tạ Lăng Vân thuận theo đứng lên, quay người lấy âu phục và cà vạt của bản thân từ trên giá treo đồ xuống, hai ba cái đã thắt xong cà vạt, áo khoác để ở khuỷu tay, chuẩn bị cất bước, lại lui về, nắm cả eo Thích Kiều, hôn nhẹ một cái ở khóe môi cô.

"Thích lão sư hôm nay cũng thật xinh đẹp."

Hình bóng nam nhân đã đi xa, cái nóng trên lỗ tai Thích Kiều cũng không hoàn toàn biến mất.

Tiểu Niên ấm áp nhắc nhở thời gian lên đài sắp đến, gọi stylist, rất nhanh giúp Thích Kiều đổi xong bộ lễ thứ hai.

Cô đứng ở lối vào hậu trường đợi lên sân khấu.

Trên đài người chủ trì cao giọng tuyên bố khách quý trao giải, Thích Kiều nghe được giới thiệu của mình, đón lấy một trận hô to dưới đài của đám fan.

Mỗi lần vào tổ quay phim đều hơn nửa năm mới được thấy người, phàm là công khai lộ diện, đám fan đều nhiệt tình lạ thường.

Đèn màu xanh nhạt gần như phủ kín hơn phân nửa khán đài.

Sớm định ra khách quý trao thưởng này chỉ có một mình cô.

Thích Kiều đưa tay xách làn váy, mới chuẩn bị chờ người chủ trì giới thiệu lên đài, một giây sau, lại nghe một vị nữ chủ trì khác trên đài nói một đoạn, cất giọng nói: "Một vị khách quý trao giải khác, mọi người cũng cũng không xa lạ gì. Anh là đạo diễn trẻ tuổi tiềm lực lớn nhất, nhiều lần nhận được giải thưởng kim sư, phần thưởng cây cọ vàng thiên tài đạo diễn, anh là ai?"

Thích Kiều đột nhiên mà choáng váng, bên tai truyền đến tiếng bước chân.

Cô hơi hơi quay người, Tạ Lăng Vân mặc một bộ tây trang màu đen được làm riêng đi về phía cô.

Thích Kiều đã mất đi một nửa năng lực suy tính, người chủ trì trên đài đã cao giọng tuyên bố: "Để tiếng vỗ tay của chúng ta mời diễn viên Thích Kiều và đạo diễn Tạ Lăng Vân, trao giải tác phẩm được quan tâm nhất năm."

Cô chỉ có thể dựa theo một tia suy nghĩ cuối cùng, lúc Tạ Lăng Vân vươn tay về phía cô, nâng đầu ngón tay lên, nhẹ nhàng khoác lên tay của anh.

Tạ Lăng Vân nắm chặt ngón tay, bước lên phía trước, từ chỗ tối phía sau đài đi vào, đèn chiếu xuống một cái chớp mắt, anh nắm tay của cô, đặt ở khuỷu tay của mình.

Không có chút ý vị thân mật nào, bất kể nam nữ tinh nào cùng đài đều sẽ thân sĩ lễ phép phối hợp lễ tiết với nhau.

Hình bóng một đen một trắng sóng vai đứng cạnh nhau.

Thích Kiều nhìn thấy âu phục anh dẫn lên, cài một viên kim cương hình lông vũ trước ngực.

Cùng với vòng tay trên cổ tay cô, xuất xứ từ cùng một phẩm chất cùng một loạt.

Nhưng trước đó, Tạ Lăng Vân cũng không hỏi qua cô đeo đồ trang sức gì, bên trong những hình kia, cũng không phối hợp các loại đồ vật như vòng tay, dây chuyền.

Cho nên, giống như ban đầu vòng nguyệt quế và trâm cài ngực.

Là đơn thuần trùng hợp.

Trong lòng Thích Kiều khẽ nhúc nhích, không khỏi cong cong khóe mắt.

Lập tức nghe thấy dưới đài truyền tới tiếng thét chói tai.

Đồng thời lúc Tạ Lăng Vân chếch mắt nhìn tới, Thích Kiều đi theo cước bộ của anh.

Hai người đi đến chính giữa sân khấu được lập trước, ăn ý mười phần ngầm rút lại cánh tay đang dang ra cùng một lúc.

"Chào mọi người, tôi là Thích Kiều."

"Chào mọi người, tôi là Tạ Lăng Vân."

Người chủ trì giơ micro, từ một bên sân khấu đi tới.

Theo thông lệ sẽ phỏng vấn để làm nóng.

"Tin tưởng người xem và các bằng hữu giống như tôi, cũng là đoạn thời gian trước mới biết, thì ra Thích Kiều và Tạ đạo là bạn học đại học?"

Anh đưa micro tới bên người Thích Kiều, Thích Kiều trả lời: "Ừ, bạn học cùng lớp."

Một vị người chủ khác trì đứng ở bên người Tạ Lăng Vân.

"Trước đó hoàn toàn không nghĩ tới, vậy ta có một vấn đề muốn hỏi Tạ đạo một chút, lúc học đại học các bạn học nam theo đuổi Thích lão sư có nhiều hay không?"

Tạ Lăng Vân không do dự: "Rất nhiều."

Dưới đài bên trong fan truyền đến thét lên cùng tiếng hoan hô.

Thích Kiều bất đắc dĩ nói: "Cái đó có rất nhiều?"

Tạ Lăng Vân nói: "Muốn ta cho ngươi đếm xem không?"

Thích Kiều lập tức nói: "Không muốn, được rồi."

Hai người bọn họ tương tác thực sự quá tự nhiên, khiến fan liên tiếp thét lên, người chủ trì cũng kinh ngạc nói: "Xem ra quan hệ rất tốt, vậy ta cũng có một vấn đề muốn phỏng vấn Thích lão sư. Trên mạng vẫn luôn truyền miệng rằng, trong phim ảnh Tạ đạo rất thích cho nhân vật nữ chính ra sân lúc để tạo hình buộc tóc đuôi ngựa cao, váy cũng chủ yếu lấy màu trắng và màu lam nhạt, tất cả mọi người nói là bởi vì mối tình đầu Tạ đạo, đây là thật sự chỉ là truyền miệng sao?"

Thích Kiều dừng một chút, nhìn Tạ Lăng Vân, vứt vấn đề khó giải quyết cho anh: "Là thật sao? Tạ đạo."

Tạ Lăng Vân cười một tiếng, đè thấp lập McDonnell: "Là thật."

Người chủ trì cũng không nghĩ tới anh có thể ở trước ống kính và nhiều người xem và livestream như vậy, thẳng thừng thừa nhận thế này, dường như thấy được số lượng người xem livestream đang tăng nhanh, cười đến khóe miệng cũng không khép lại được.

Dọc theo chủ đề đại học, tiếp tục đào sâu: "Trước kia cho tới bây giờ thật đúng là không nghe nói qua hai vị là bạn học, hôm nay cũng chuyện linh tinh ít ai biết biến thành kiến thức nóng, Tạ đạo hoặc là Thích lão sư, có tấm ảnh thời đại học của đối phương hay không? Ảnh nhóm chụp chung, ảnh tốt nghiệp cũng được, hoặc là lịch sử đen tối cũng có thể, trong tai nghe đạo diễn nói cho ta phòng livestream cũng biểu thị hết sức tò mò, nhất là muốn xem thời đại học của Thích lão sư."

Tạ Lăng Vân nói: "Có là có."

Câu trả lời của anh làm fan hiện trường của Thích Kiều cao giọng reo hò.

Thậm chí còn có một vị fan giọng lanh lảnh, từ cái khe hở tương đối an tĩnh nào đó, cao giọng gọi: "Phát cho tôi!!!"

Tạ Lăng Vân đáp lại: "Sẽ không phát, đừng suy nghĩ, là của tôi giấu riêng."

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Livestream vừa xem ——

Người qua đường các bằng hữu: Soái chết tôi sướиɠ chết tôi

Phát giác được có cái gì không đúng bảy tương phấn: Giang Hoài! Giang lão sư! Sư huynh!!! Tình huống khẩn cấp, mau tới!

Fan only Thích Kiều: Lui! Lui! Lui!

Đi ở tuyến đầu biểu thị đã cắn đến: Cái này là du͙© vọиɠ chiếm hữu đáng chết, anh thật yêu cô [ rơi lệ ]

*** 67 ***
« Chương TrướcChương Tiếp »