Chương 30: Rừng cây mạo hiểm

Edit & Beta: Song Ngọc.

Kiều Na trả lời lại một câu: "Tiên...... Nữ? Anh xác định?"

Gia hỏa này lại có thể vô sỉ mà tự xưng tiên nữ!

Giang Phàm nghiêm trang trả lời: "Bổn tiên nữ thực xác định! Như vậy đi, ngày mai bổn tiên nữ đại phát từ bi mà đi tiếp ngươi, không cần quá cảm động, thật sự!"

Kiều Na: "...."

Anh ấy có rảnh rỗi như vậy sao?

Những người chứng kiến toàn bộ cuộc đối thoại hoàn toàn hóa đá.

Trên wechat, chỉ có bạn chung của hai bên có thể nhìn thấy đoạn đối thoại này. Bạn chung của bọn họ thật ra rất có hạn, chỉ có mấy người bạn có quan hệ tốt trong đoàn phim, còn có chính là Diệp Thanh.

Vài người trong đoàn phim lựa chọn làm lơ, tận lực làm chính mình quên chuyện này. Cứ việc bị lóe mù mắt, nhưng không có người dám trả lời.

Nói giỡn, dám ở lúc này xen mồm, không sợ đạo diễn Giang lấy việc công trả thù riêng à! Muốn bị NG một vạn lần sao?

Chỉ có Diệp Thanh không chỗ nào băn khoăn mà hồi phục ở dưới: "Tiên nữ đại đại ta yêu người! Ở bên nhau! Ở bên nhau! Gia! Phàm Na vạn tuế!"

Kiều Na: "Cậu tránh ra!"

Diệp Thanh: "Tuân mệnh! Không lo bóng đèn! Hãy kêu mình khuê mật tốt nhất!"

Kiều Na: "Đi đi đi đi đi ra ngoài."

Thật phiền.

...............

Sáng sớm hôm sau, Kiều Na còn chưa rời giường đã bị điện thoại đánh thức.

Cô mơ mơ màng màng mà mở to mắt, thấy là Giang Phàm gọi tới, liền bắt máy.

"Tôi ở cổng trường học của em, xuống nhanh lên."

Kiều Na hoài nghi lỗ tai của mình, lúc này mới mấy giờ?

Cô lại nhìn đồng hồ một lần nữa, Bảy giờ ba phút sáng! Ngay cả muốn đi dạo phố cũng không có người dậy sớm như vậy đi?

Cô còn chưa ăn cơm sáng đâu!

Nhưng Giang Phàm đã tới, cô cũng không để cho anh ta đợi lâu, liền vội vàng rửa mặt một chút, đi tới cổng trường.

Cô nhận ra xe của Giang Phàm lập tức đi qua, Giang Phàm không có tiện xuống xe, sợ bị fan nhìn thấy, Kiều Na đi đến cửa xe, tự mình kéo cửa xe ra.

"Sớm như vậy, cửa hàng chưa mở cửa." Kiều Na nói, "Còn có, anh ăn cơm sáng chưa? Chờ lát nữa, khi đến cửa hàng phía trước kia thì dừng một chút, em đi mua bánh bao."

"Đến nơi lại ăn đi!" Giang Phàm nói.

"Đến nơi? Đến cửa hàng quần áo ăn sao?" Kiều Na bĩu môi.

Giang Phàm hơi hơi mỉm cười, cũng không trả lời, khởi động ô tô đi trước. Xe chạy có nửa tiếng, đi đến trước một trung tâm mua sắm.

Thời gian còn chưa đến 8 giờ, trước cửa trung tâm mua sắm một người cũng không có, quạnh quẽ. Bình thường trung tâm thương mại mở cửa sớm nhất cũng 8 giờ rưỡi, Giang Phàm đây là làm cái quỷ gì?

Giang Phàm xuống xe, đi đến cửa xe giúp Kiều Na kéo cửa xe ra trước, "Tới rồi!"

Kiều Na đi theo xuống xe, "Chúng ta tới quá sớm, còn phải đợi lâu đó... Lại nói, anh đi dạo trung tâm mua sắm không sợ bị fans vây quanh hả?"

"Đi thôi, dong dài!" Giang Phàm tiện tay đóng cửa xe, đi về phía trung tâm mua sắm.

Kiều Na: "..."

Anh thế nhưng nói cô dong dài!

Nhưng rõ ràng trung tâm mua sắm còn chưa bắt đầu buôn bán, người này rốt cuộc đánh cái chủ ý gì?

Cô nhìn Giang Phàm đi đến trước cửa trung tâm mua sắm, bỗng nhiên, cửa lớn trung tâm mua sắm từ bên trong mở ra, mấy người bán hàng ra đón, đối với Giang Phàm cúi đầu thật sâu, cùng kêu lên: "Chào Giang tổng!"

Kiều Na "..."

Tình huống như thế nào?

Cô bỗng nhiên nghĩ tới, hình như Giang Phàm có kinh doanh quần áo.

Đây là cửa hàng của anh ấy?

Kiều Na chưa bao giờ nghe Giang Phàm nói qua, trong tưởng tượng của cô, quy mô cửa hàng của Giang Phàm đoán chừng cũng chính là cùng loại với cửa hàng kỳ hạm thương hiệu thôi.

Nào nghĩ đến thế nhưng là một toà trung tâm mua sắm lớn như vậy!

Kiều Na đi theo, nếu Giang Phàm là ông chủ nơi này, đương nhiên anh muốn mấy giờ đến thì mấy giờ đến thôi.

Cô vừa vào cửa, người bán hàng liền đem cửa phía sau lưng cô đóng lại.

Kiều Na sửng sốt một chút, "Vì sao lại đóng cửa?"

Người bán hàng mỉm cười nói: "Giang tổng phân phó, thời gian này chỉ phục vụ hai người là Giang tổng và Kiều tiểu thư thôi!"

Kiều Na: "..."

Có cần khoa trương như vậy không!

Cô chỉ là muốn mua một cái áo bông mà thôi.

Hai người phục vụ đã đi tới, đối với Kiều Na rất có lễ phép mà khom người nói: "Kiều tiểu thư, mời đến bên này, đã vì ngài chuẩn bị xong bữa sáng."

Trung tâm mua sắm có khu ăn uống, Kiều Na cùng Giang Phàm đi vào, liền có người bưng bữa sáng tới. Bữa sáng rất đơn giản, chính là bánh mì cùng sữa bò. Hương thơm sữa bò phác mũi, bánh mì nướng đến khô vàng, bên trong kẹp bơ đậu phộng, thoạt nhìn vô cùng ngon miệng.

Bụng Kiều Na đã sớm đói, liền cùng Giang Phàm ngồi xuống ăn. Hương vị bữa sáng thực không tồi, Kiều Na rất nhanh liền ăn xong phần của mình.

"Còn muốn sao?" Giang Phàm hỏi.

Kiều Na lắc đầu, "Không ăn, đoàn phim không phải yêu cầu không thể ăn quá nhiều, muốn bảo trì dáng người sao?"

Giang Phàm trắng mắt liếc cô một cái, "Ngoại trừ em..."

Cô cái gia hỏa ăn không mập này ở trước mặt anh nói bảo trì dáng người cái gì? Cô là đã quên bộ dạng lúc mình ăn lẩu rồi sao?

Kiều Na: "Lại thêm một phần!"

Giang Phàm: "..."

Sau khi ăn sáng xong, Giang Phàm mang Kiều Na ra khỏi phòng ăn sáng, bên ngoài người phục vụ đang chờ sẵn, mỉm cười nói: "Kiều tiểu thư, bên này đều là các mẫu trang phục mới nhất, nhất định có thích hợp với cô."

Kiều Na còn đang ngẩn người, Giang Phàm đã ở phía trước thúc giục, "Nhanh lên chút."

Kiều Na đành phải theo.

Trung tâm mua sắm có rất nhiều cửa hàng quần áo, người phục vụ của mỗi cửa hàng đều đứng ở ngoài cửa, mỉm cười nhìn Kiều Na, tùy thời chờ đợi phục vụ cho cô.

Kiều Na hai bước đuổi theo Giang Phàm, thấp giọng nói: "Không cần làm long trọng như vậy đi... Em tùy tiện mua hai bộ quần áo là tốt rồi."

Giang Phàm nghiêm trang nói: "Bổn tiên nữ là vì mua quần áo cho chính mình mới đến nơi này, mang ngươi mua quần áo chỉ là thuận tiện. Phải biết rằng, lấy danh khí của bổn tiên nữ, không có khả năng đi dạo cái loại trung tâm mua sắm có rất nhiều người này. Sẽ bị fans vây đổ!"

Kiều Na bất đắc dĩ mà theo Giang Phàm đi tới đi lui khắp nơi trong trung tâm mua sắm.

"Cái này như thế nào?" Giang Phàm bỗng nhiên chỉ vào một bộ quần áo trên người người mẫu, "Tôi cảm thấy em mặc hẳn là được."

Người phục vụ lập tức đem bộ quần áo kia cầm xuống, "Kiều tiểu thư, nếu không ngài thử xem?"

Kiều Na gật đầu, đi theo người phục vụ đi thử quần áo.

Cô mặc quần áo mới đi ra, Giang Phàm nhìn thoáng qua nói: "Còn được... Mua!"

Kiều Na vội vàng nói: "Em còn chưa nghĩ xong đâu."

Giang Phàm hoàn toàn mặc kệ, lại chỉ chỉ một bộ khác, "Em thử cái này xem... Còn có cái này!"

Cuối cùng còn chọn cho cô vài món áo lông vũ siêu dày, tổng cộng bảy bộ quần áo, tất cả đều để người phục vụ gói lại.

Đầu Kiều Na phình to ra, "Em không mặc được nhiều như vậy đâu... Lại nói vài món này quá dày đi!"

Không phải anh nói muốn mua quần áo cho bản thân sao? Như thế nào chỉ chọn cho cô?

Giang Phàm nhìn cô một cái, "Dày chờ trời trời lạnh có thể mặc, thành phố B mùa đông rất lạnh. Hơn nữa... Ngày mốt đoàn phim phải đi quay ngoại cảnh... Em không có xem tin tức trong nhóm à?

Kiều Na: "???"

Xác thật cô không có lưu ý xem tin tức trong nhóm, bởi vì trong nhóm thảo luận quá nhiệt liệt, vẫn luôn vang không ngừng, cô cảm thấy quá ồn, cài đặt thành không thông báo.

Quay ngoại cảnh, khả năng sẽ qua đêm ở bên ngoài, ban đêm là vô cùng lạnh, cho nên Giang Phàm mới bắt cô mua hậu quần áo.

Cô nghe được dưới lầu hình như có âm thanh cãi cọ ầm ĩ, đi đến phía trước cửa sổ nhìn thoáng qua. Bên ngoài có rất nhiều khách hàng đang chờ nhưng bên trong lại không có một người tiến vào. Nhìn dáng vẻ, trung tâm mua sắm còn chưa mở cửa.

Hiện tại đã là Chín giờ rưỡi sáng, thời gian này sớm nên mở cửa. Giang Phàm lại vì cùng cô chọn quần áo, đến bây giờ cũng chưa mở cửa buôn bán.

"Không cần như vậy... Sẽ chậm trễ buôn bán." Kiều Na chỉ ra ngoài cửa sổ, "Khách hàng sẽ bất mãn."

Giang Phàm trắng mắt liếc cô một cái, "Bổn tiên nữ còn chưa có dạo đủ! Đây là trung tâm mua sắm của bổn tiên nữ, bổn tiên nữ định đoạt!"

Anh không nhanh không chậm cầm lấy một bộ quần áo, hỏi Kiều Na, "Đẹp không?"

Kiều Na thấy đó là một cái áo gió dày màu đen sẫm, gật đầu nói: "Đẹp."

Dáng người của Giang Phàm vốn dĩ đã rất tốt, mặc loại quần áo này dáng người hẳn là sẽ có vẻ càng tốt đi!

Giang Phàm cầm lấy quần áo đi phòng thử đồ, lúc ra tới rất đắc ý, "Quả nhiên bổn tiên nữ mặc cái gì cũng đẹp!"

Kiều Na: "..."

Anh chọn một bộ quần áo nữa, để người phục vụ gói lại, lúc này mới mang theo Kiều Na đi ra từ cửa sau.

Kiều Na nhớ tới một việc, "Không.... Không cần thanh toán sao?"

"Cửa hàng của chính bổn tiên nữ, thanh toán cái gì? Tự trả tiền cho chính mình sao?"

"Em là nói em.... Em lấy nhiều quần áo như vậy, đến thanh toán đi?"

Giang Phàm lộ ra một tia cười gian trá: "Trừ vào thù lao đóng phim của em!"

Kiều Na: "..."

Xe của Giang Phàm không biết khi nào đã được người chạy đến cửa sau, nơi này rất an tĩnh, một người cũng không có. Mấy người phục vụ đem quần áo bọn họ vừa mới chọn tới, để trong cốp xe.

"Đi thôi!"

Giang Phàm đưa Kiều Na về trường học, cô mua quần áo thật sự quá nhiều, một người căn bản là xách không xong.

"Nếu không... Tôi đưa em lên lầu?" Giang Phàm bỗng nhiên cười.

"Không cần!"

Trước không nói Giang Phàm vừa xuống xe liền sẽ khiến cho oanh động, Kiều Na ở ký túc xá của nữ sinh cũng không cho nam sinh đi lên.

"Như vậy... Vài món đồ dày này trước để ở chỗ tôi, tôi cho người để trên xe của đoàn phim, chờ lúc quay ngoại cảnh giúp em mang qua."

Kiều Na gật đầu, dù sao mấy món quần áo này rất dày, tạm thời chưa mặc.

................

Kiều Na mới vừa đi, Giang Phàm liền mở di động, bên trong hiện ra mười mấy cuộc gọi nhỡ.

Điện thoại mới vừa khởi động máy, lão Hà liền gọi tới.

"Cậu đang làm cái gì? Vì sao tự mình đem thông cáo buổi sáng đẩy?" Lão Hà quả thực muốn điên rồi, "Biết cái thông cáo này bao nhiêu tiền không hả? Một trăm vạn đó! Thật vất vả hôm nay không đóng phim, có thể tiếp cái thông cáo, cậu làm gì đi mất, ngay cả điện thoại cũng không nghe?"

Giang Phàm đem điện thoại để cách xa lỗ tai một chút, "Được rồi, một cái thông cáo mà thôi... Đúng rồi, lão Hà anh có cùng phụ nữ dạo phố chưa?"

Lão Hà: "???"

Giang Phàm cười nói: "Tôi có nha!"

Lão Hà: "???"

...............

Kiều Na đem quần áo mới mua bỏ vào tủ quần áo, mệt đến tay đều tê mỏi.

Nhiều quần áo như vậy, còn đều là áo bông, cô cảm thấy nếu không phải sức lực của mình lớn ngay cả xách đi lên cũng làm không được.

Nháy mắt cảm giác thân thể bị đào rỗng... Cô nằm ở trên giường nghỉ ngơi một lát, thuận tay cầm lấy di động.

Không biết khi nào, cô đã dưỡng thành thói quen tiện tay lướt weibo, xem vòng bạn bè

Mở weibo ra, liền nhìn thấy Giang Phàm đã đăng ảnh tự chụp, mặc bộ đúng là cái áo gió màu đen cô vừa nhìn thấy kia.

Anh còn mang thêm khung mắt kính, ăn mặc như vậy, có một loại lực dụ hoặc cấm dục hệ rất mạnh mẽ, nhìn thấy bức ảnh này fans đã điên rồi.

Hơn nữa anh còn thêm một dòng chữ, fans quả thực muốn điên cuồng.

Giang Phàm: Người nào đó nói "Đẹp", mọi người cảm thấy thế nào?

Weibo này đăng lên còn chưa đến nửa tiếng đã có mấy vạn bình luận.

"Đẹp trai đến nghịch thiên! Còn có... Người nào đó là ai?"

"Sắp đột quỵ, người nào đó rốt cuộc là ai?"

"Đánh cuộc người nào đó là bà chủ, một trăm bao que cay!"

"Đẹp trai đến một độ cao mới! Người nào đó @Hỏa Oa chủ tiệm nương Kiều Na, diễm phúc không cạn!"

...............

Gần đây Kiều Na mỗi ngày bị người @ (tag) đã chết lặng.

Cô bỗng nhiên cảm thấy, Giang Phàm người kia thực thích trò chơi tạo CP này!

Anh thậm chí thực chủ động mà dẫn đường cho các fans, tuy rằng cũng không nói rõ, nhưng trên weibo nơi chốn ám chỉ điểm này.

Là vì tuyên truyền sao?

Kiều Na tiếp xúc nhiều, biết giới giải trí rất nhiều người đều sẽ chủ động cùng người nào đó tạo cái CP, mượn cơ hội xào đề tài, làm tuyên truyền. Các fan rất thích loại đề tài này, nhiệt độ thường thường rất dễ dàng liền xào lên được. Hai người đều trên hot search, đối với hai bên mà nói đều có lợi.

Hơn nữa cô biết, không chỉ là nam nữ người yêu, hiện tại còn rất lưu hành nam nam CP, tuy rằng tất cả mọi người đều biết rõ không có khả năng nhưng vẫn là rất thích nói đề tài như vậy.

Giang Phàm đã từng bị người xào qua CP cùng nam số hai trong bộ phim trước, lúc ấy anh cũng không có gì phản ứng, tùy tiện các fan YY (tự sướиɠ 😂).

Dù sao những việc này mười phần thì có tám chín phần là giả, cô cảm thấy chính mình nếu là thật sự, mới đúng là ngốc.

................

Hai ngày sau, Kiều Na cùng đoàn phim hội họp, cùng đi quay ngoại cảnh.

Đoàn phim chọn ngoại cảnh đều là ở một mảnh rừng cây rậm rạp, cách Thành phố B ba ngày đi đường. Ngồi xe đường dài là rất vất vả, hơn nữa ngồi xuống chính là ba ngày, chờ lúc tới rừng cây, tất cả mọi người đều mệt không chịu được, căn bản lười động đậy.

Giang Phàm cũng không miễn cưỡng, để mọi người nghỉ ngơi tại chỗ trong chốc lát, mới bắt đầu lắp đặt thiết bị bắt đầu quay.

Ở chỗ này diễn cũng không nhiều, là chuyện xưa lúc Yến Hiếu Công đánh giặc cùng quân đội đi lạc, mang theo Kiều Hoàng hậu ở trong rừng cây mạo hiểm.

Hiện tại Kiều Na còn chưa làm rõ trên sách sử nói Yến Hiếu Công cùng Đoan Ninh Hoàng hậu cùng nhau đánh giặc là chuyện như thế nào. Các biên kịch dựa theo sách sử viết, cô cũng không thể phản bác, liền có một đoạn diễn không thể hiểu được.

Đây là một tảng rừng cây lớn chưa bị khai phá, khắp nơi đều là cây cối, có chút cây cối bởi vì mùa đông đã đến nên lá cây rụng hết, chỉ còn lại thân cây trụi lủi. Nhưng cũng có không ít cây không biết tên vẫn còn cành lá tốt tươi, sinh mệnh thập phần tràn đầy.

Liền ở chỗ này bắt đầu quay, sáng sớm Kiều Na đã học thuộc lòng kịch bản, muốn mau chóng đem đoạn này diễn cho xong, tranh thủ mọi người buổi tối có thể rời đi.

Tuy rằng đoàn phim làm tốt chuẩn bị buổi tối ở lại chỗ này, thậm chí ngay cả lều trại cũng đều mang đến, nhưng có thể không ở tốt nhất vẫn là không ở. Nơi này ban đêm rất lạnh, hơn nữa có dã thú lui tới, không an toàn.

Khi tới rừng cây vẫn là buổi sáng, tính thời gian nếu bận rộn một chút, không trì hoãn mà nói hẳn là có thể hoàn thành trước trời tối.

Các thành viên trong đoàn phim rất có tin tưởng, bởi vì bọn họ biết, Kiều Na cùng Giang Phàm, hai vị diễn kịch hôm nay, vô luận diễn cái gì đều là một lần qua, cũng không NG. Lấy tốc độ của bọn họ, đoán chừng không đến trời tối là có thể diễn xong.

Trên thực tế, tình huống cùng bọn họ tưởng tượng chính là giống nhau.

Kiều Na cùng Giang Phàm đối diễn với nhau quả thật là tự nhiên như ăn cơm uống nước, thậm chí hoàn toàn không giống như là đang đóng phim, lại như là đang nói một ít việc nhà lặt vặt. Vì kịp thời gian, hai người cũng không nghỉ ngơi, chỉ khi ăn cơm trưa dùng hơn mười phút, thời gian khác đều đóng phim.

Lúc trời sắp tối, đã quay xong.

Các công nhân trong đoàn phim đều nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu thu thập thiết bị.

Đúng lúc này, bỗng nhiên trời đổ mưa. Cơn mưa này thật là nói đến thì đến, một lát liền rơi vô cùng lớn.

Nhân viên công tác có chút hoảng loạn, vội vàng lấy thiết bị. Thiết bị đều vô cùng đắt tiền, hơn nữa đại bộ phận là không chống nước, nếu dính nước, sẽ có tổn thất rất lớn.

Có điều bởi vì như vậy, tốc độ của mọi người thật ra nhanh hơn không ít, chỉ chốc lát sau, tất cả đồ vật đều được thu thập xong.

Giang Phàm nói: "Mọi người kiểm tra một chút còn sót cái gì hay không, nếu không có liền có thể đi rồi. Trước khi trời tối hoàn toàn, chúng ta hẳn là có thể đi ra."

Nhân viên công tác của đoàn phim bắt đầu kiểm tra lần cuối cùng, bỗng nhiên có người nói: "Tiểu Na Na đâu?"

Vừa nhắc nhở như vậy, mọi người mới chú ý tới, không thấy Tiểu Na Na. Trong rừng cây không có tín hiệu, căn bản là không thể liên hệ với cô ấy.

Giang Phàm nóng nảy, "Nơi này buổi tối rất nguy hiểm, nếu cô ấy lạc đường có thể phiền toái. Mọi người phân công nhau đi tìm một chút, cần phải mau chóng tìm được cô ấy! Như vậy... Bốn người một tổ, xuất phát ở các hướng khác nhau, mang theo la bàn, nếu tìm không thấy cũng phải mau chóng trở về, không được đi rời ra!"

Nhóm nhân viên công tác liền y theo lời anh phân phó, bốn người một tổ bắt đầu tìm kiếm.

Giang Phàm thấy nhân viên công tác đều đi rồi, nói với Kiều Na: "Tôi cũng đi tìm thử xem, em thủ ở chỗ này, chờ cô ấy trở lại thì coi chừng cô ấy."

Kiều Na lắc đầu, "Cô ấy trở về nhìn thấy xe khẳng định sẽ không lại đi xa, em đi với anh, một người ở trong rừng cây chạy loạn rất nguy hiểm."

"Nhưng là..."

"Đừng nhưng là, an toàn của Tiểu Na Na quan trọng!"

Cô đi lấy áo bông dày cho hai người, lại cầm la bàn, ô che cùng đèn pin, hai người liền cùng nhau đi vào sâu trong rừng cây.

Đi không biết bao lâu, trời đã hoàn toàn đen. Bốn phía quát lên gió lạnh, Kiều Na ăn mặc áo bông vẫn cảm thấy thực lạnh như cũ. Cô đánh cái rùng mình, cảm thấy chính mình có thể bị cảm.

Giang Phàm nói: "Cẩn thận dưới chân đường trơn."

Mưa đã tạnh, nhưng đường dưới chân lại rất khó đi. Kiều Na học qua một ít võ nghệ, đi đường rất ổn. Cô không nghĩ tới, Giang Phàm lại còn ổn hơn cô, hoàn toàn giống như là đi ở trên đường cái xi măng.

Cô nhịn không được khen một câu, "Đường như vậy đều có thể đi vững, anh còn rất lợi hại!"

Giang Phàm nói: "Khi còn nhỏ sống ở nông thôn, nơi đó vừa đến trời mưa đường chính là như vậy."

Kiều Na biết Giang Phàm khi còn nhỏ cũng trải qua những ngày cực khổ, đều không phải là loại người sinh ra đã ngậm thìa vàng.

"Em có ổn không?" Giang Phàm hỏi.

"Ừm."

Kiều Na có thể đi vững, tất cả đều là dựa vào võ công vững chắc của mình, nhưng loại đường bùn dễ dàng trượt chân này rốt cuộc đi không quen, mỗi bước đi cô đều rất cẩn thận mới có thể miễn cưỡng không bị trượt chân.

Giang Phàm bỗng nhiên vươn tay, kéo tay Kiều Na lại.

Kiều Na sửng sốt một chút, biết anh là sợ mình trượt chân, liền mặc anh lôi kéo.

Hai người đi được một đoạn đường thật dài, vừa đi vừa kêu cũng không có nghe được bất luận hồi âm gì.

"Tiểu Na Na không có khả năng đi xa như vậy, hẳn là cô ấy không ở bên này." Kiều Na nói.

Giang Phàm nói: "Chúng ta trở về đi."

Kiều Na gật đầu, lấy la bàn ra, đi ngược lại phương hướng lúc nãy để quay về.

Đi thật lâu, Kiều Na bỗng nhiên cảm thấy có chút không thích hợp.

"Chúng ta đi lâu như vậy, theo lý thuyết cũng nên trở lại vị trí ban đầu. Chúng ta là dựa theo phương hướng của la bàn, sao vẫn còn ở nơi này?"

Giang Phàm tiếp nhận la bàn, tại chỗ dạo qua một vòng, sắc mặt lập tức liền thay đổi, "Này... Cái la bàn này hư rồi!"

Dưới tình huống bình thường, xoay quanh tại chỗ, kim đồng hồ của la bàn sẽ luôn hoạt động, luôn chỉ cùng một phương hướng. Nhưng cái kim la bàn này hoàn toàn bất động, hiển nhiên là hỏng rồi.

Kiều Na ngây người, "Vậy làm sao bây giờ?"

Nói cách khác, bọn họ... Lạc đường?

Cái địa phương này là rừng cây, khắp nơi đều là cây cối không có quy luật, trí nhớ Kiều Na lại tốt cũng không nhớ được con đường từng đi qua. Cô không chọn dựa vào ký ức quay trở về, la bàn lại hỏng rồi, cái này rất phiền toái.

Giang Phàm không nói gì, sau một lúc lâu, mới nói: "Tìm nguồn nước. Theo nguồn nước liền có khả năng tìm được người ta!"

Trời đã hoàn toàn tối, bọn họ không có bất cứ thiết bị gì, căn bản không thể qua đêm ở chỗ này. Trong rừng cây gió rất lớn, ở chỗ này ngủ khẳng định sẽ bị đông chết.

Hơn nữa ban đêm không nhất định sẽ không có dã thú gì xuất hiện, không có thiết bị chuyên nghiệp, an toàn qua đêm ở chỗ này là không có khả năng. Cho nên bọn họ cần phải suốt đêm tìm nơi an toàn, ít nhất không thể ngồi tại chỗ, nếu không thật sự sẽ chết người.

Ban đêm thật yên tĩnh, bọn họ bình tĩnh lại, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng nước chảy nơi xa, liền theo hướng nơi có nước đi đến.

Quả nhiên, đi được một đoạn đường liền thấy được một dòng sông nhỏ.

Hai người liền theo dòng sông nhỏ đi, bốn phía ngẫu nhiên truyền đến tiếng kêu của dã thú không biết tên, nghe thập phần khϊếp người. Kiều Na chưa bao giờ trải qua loại tình huống này, trong lòng có chút sợ hãi.

Giang Phàm có thể cảm giác được, Kiều Na đang hơi hơi phát run. Anh cầm tay Kiều Na thật chặt, nhẹ giọng nói: "Đừng sợ, chúng ta nhất định có thể đi ra!"

Kiều Na nói: "Đều do em, em không có phát hiện la bàn đã hỏng sớm một chút."

"Đồ ngốc, nào dễ dàng phát hiện như vậy?" Giang Phàm cười cười, "Không có việc gì, đừng tự trách, một lát liền sẽ tìm được người, chúng ta có thể mà ngủ một giấc ngon."

Kiều Na biết anh đang an ủi mình, lúc này không nên nói những lời ủ rũ, vẫn là tìm đường quan trọng hơn.

Trong rừng cây thời tiết thay đổi rất nhanh, vừa rồi còn đang mưa, lúc này Mặt Trăng lại xuất hiện. Tuy không phải trăng tròn, nhưng so với không có thì tốt hơn, ít nhất có thể thấy rõ ràng đường phía trước một chút.

Kiều Na chưa ăn cơm chiều, đi lâu như vậy, trong bụng bắt đầu bồn chồn. Lúc đi cô mang theo một cái túi nhỏ, lục lọi ở bên trong một chút, nhìn thấy có một cái bánh mì.

Cô lấy bánh mì ra, bẻ thành hai nửa, "Phàm ca, ăn chút đi!"

Giang Phàm biết sức ăn uống của cô rất lớn, một mảnh bánh mì nhỏ này còn chưa đủ một mình cô ăn, liền chối từ nói: "Không cần, giữa trưa tôi ăn quá nhiều, lúc này còn chưa đói bụng."

Kiều Na đem bánh mì nhét vào tay anh, "Lại cậy mạnh, nhanh ăn đi! Ăn xong lại đi tiếp."