Chương 7: Lần đầu thấy côn ŧᏂịŧ

Tống Thiên Hồ rùng mình, nhìn Thượng Huyền Mục Xích đang nổi giận tới mức gân xanh trên trán giật giật, làm cô không khỏi nuốt nước bọt. Hắn tuy mỉm cười nhưng nụ cười này méo mó đến cực điểm cộng thêm gân xanh trên trán làm hắn càng trở nên điên cuồng. Tay to bóp mạnh lên cổ họng cô, khí lực quá lớn đè ép lên thanh quản làm cô không thở nổi. Hai tay vơ loạn lên không trung, sờ tới đèn ngủ đầu giường liền theo bản năng phòng vệ mà đánh xuống.

'' Ha, khụ khụ'' Cô còn chưa kịp đánh xuống hắn đã bắt được cổ tay cô, bàn tay ở cổ cũng được thả lỏng ra, cảm thấy chỉ cần thêm một chút nữa thôi thì không phải là đi gặp diêm vương rồi sao. Nhưng cổ tay bị hắn nắm đều như muốn gãy, khí lực quá lớn làm cho cổ tay trắng nõn xinh đẹp giờ đây trắng bệch thiếu máu, ngón tay đè xuống mạch máu càng khó lưu thông máu.

'' Em nói xem, có phải kinh hỉ vừa nãy vẫn không đủ làm em thỏa mãn hay bây giờ ta liền phế tay em đi, chặt đứt gân tay của em khiến tay của em không thể cử động vĩnh viễn được nữa hay trực tiếp cắt bỏ, ta không ngại khi em trở thành người tàn tật đâu. Vậy em nói xem em muốn chọn cái nào.'' Vừa nói vừa dùng tay kia vuốt ve nhẹ nhàng khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch đầy sợ hãi, cả người đều run rẩy tới mức cả tim còn muốn bật ra khỏi họng. Ngón tay đặt trên động mạch tàn ác mà ấn mạnh xuống, móng tay đâm thẳng xuống tạo thành hình trăng non tại động mạch, lực đạo mạnh mẽ khiến cô không khỏi sợ hãi, có phải hay không là hắn cứ như vậ liền muốn phế tay cô.

''Không, không ta xin lỗi,... Hức hức, ta không dám nữa... Đau, ta không chọn ,không muốn chọn... Hu hu'' Uỷ khuất nức nở nói.

'' Không thì đổi điều kiện khác, ta không thích em nhìn ta bằng ánh mắt như vậy Vậy thì liền đổi điều kiện khác, em dùng miệng giúp ta bắn ra, làm tốt ta liền suy sét xem có nên làm gì với cái tu viện rách nát hay tên tiểu tình nhân đáng ghét Minh Đoan Trạch của em.''

Mắt Thiên Hồ mở lớn tràn đầy thống khổ, hắn quả nhiên cũng vô sỉ như Hinh cô, bọn họ đều dùng tới những thứ cô trân trọng để tổn thương cô. A Trạch và tu viện chính là thứ quan trọng nhát đối với cô, vì họ dù có đánh đổi mọi thứ, dù có mất mạng thì cô cũng tình nguyện.

'' Sau này tôi sẽ ngoan ngoãn chỉ cần có thể để tôi quay về tu viện để lấy đồ được không, chỉ cần như thế thôi sau này cơ thể tôi sẽ hoàn toàn thuộc về các người.'' Chân thành nói lên nguyện vọng, không thèm để ý tới khuôn mặt của người đối diện đã đen như đít nồi.

''Nếu như bây giờ ta... muốn cắm vào đây thì sao.'' Thượng Huyền Mục Xích mất kiên nhẫn mà di chuyển tay xuống u cốc xinh đẹp, dùng ngón trỏ nhét vào lỗ nhỏ hồng nhuận mỹ mạo này, tiểu động động vẫn hơi sưng phồng, ngón trỏ đi vào liền bị u cốc chặt chẽ mυ"ŧ lấy, lưu luyến không rời.

Thiên Hồ ăn đau, liền run rẩy cả người, u cốc vì thế liền thắt lại bài xích dị vật, thắt lại tới mức ngón tay bên trong liền muốn gãy.

'' Đây là muốn bấm gãy ngón tay ta sao, thả lỏng'' Vuốt vuốt lưng nhẹ nhàng giúp cô bình ổn.

Thiên Hồ khóc nấc lên mọt tiếng, cố sức dùng tay mảnh khảnh đẩy đẩy cánh tay đang làm càn trong cơ thể mình rút ra, cái hành động này của Thượng Huyền Mục Xích làm cô nhớ tới đâu đớn kinh khủng ở trong rừng, thực sự không cách nào có thể chịu được cái loại cảm giác đó.

''Không muốn ta đυ.ng tới chỗ này sao.'' Hắn vừa nói vừa dùng ngón tay gian tà mà cố đưa đẩy sâu vào bên trong âm huyệt phấn hồng xinh đẹp, đầu ngón tay ác ý mà gãi gãi nhẹ nhàng vách thịt nhạy cảm bên trong.

Thiên hồ cảm thấy cả người như có dòng điện chạy qua khi mà hắn cào cào lên vách thịt nhưng vẫn kịch liệt gật đầu, chảy nước mắt, là một cái bộ dạng đáng thương hề hề, cầu người tới chà đạp. Một ngón tay đã làm cô cảm thấy được lấp đầy kinh khủng,với cả nơi đó còn chưa khỏi hẳn, nếu như mà để cái thứ kinh khủng kia tiến vào không phải là muốn đoạt mạng sao.

''Vậy được thôi, hôm nay ta liền không đυ.ng tới đây'' Tốt bụng di rời nón tay đi, đặt cô ngồi xuống giữa hai chân mình.

'' Tháo băng quấn trên người em xuống.''

Sợ hãi gật đầu, tay nhỏ tháo từng lớp băng xuống, từng lớp từng lớp được tháo xuống để lộ ra từng vết bần tím, vô cùng nổi bật trên làn da trắng hồng xinh đẹp.

'' Dùng miệng cởϊ qυầи ra cho tôi.''

Thiên Hồ chậm chạp làm theo, mày đẹp nhíu lại thật chặt, cố gắng dùng răng nanh cắn cắn khoá quần âu của hắn để kéo xuống, chật vật một hồi mới cởi được. Gương mặt nhỏ đỏ bừng lên, cảm giác được cự long đang giật giật liền hốt hoảng muốn tránh xa, nhưng hắn ấn đầu cô lại, ngửi tới mùi hương nam tính của hắn liền làm cho cô ngứa ngáy. Vật dưới quần trướng đau khiến hắn không kiên nhẫn mà đánh lên ngực cô như để cảnh cáo, ngực một mảnh nóng rát.

''Tiếp tục.'' Thấp giọng ra lệnh

Thiên Hồ cắn môi, hé miệng gặm lấy đai quần, gò má đỏ ửng chạm phải nam căn tráng kiện. Cô sợ hãi rụt người lại, ngẩng mặt lên nhìn hắn van xin liền nhận lại ánh mắt lạnh lùng uy hϊếp, cô lập tức cụp mắt.

Miệng nhỏ lần nữa hé ra, đem quần cởi xuống, côn thịt to lớn bật ra, đánh vào chóp mũi của cô. Mộc Hy kinh hãi muốn lui lại, muốn tránh xa côn ŧᏂịŧ vừa thô to lại mạnh mẽ ngang ngạnh.

Cô có ý tứ muốn đẩy ra, nhưng Mục Xích vốn đã đi guốc trong bụng cô, liền lấy dải lụa đen trói hai cánh tay ra đằng sau, cái loại tư thế này khiến cho nhũ lôi ma xát với quần tây thô cứng, sinh ra một tia kɧoáı ©ảʍ.

'' Ngậm vào.''

Nhích người tới gần, thấy đỉnh qυყ đầυ hơi rỉ ra chất lỏng màu trắng, từ nhỏ chính mình chưa bao giờ nhìn thấy côn ŧᏂịŧ đàn ông ở khoảng cách gần như thế này, bây giờ thấy liền không khỏi sinh ra cảm giác tò mò.

Đây là gì vậy, có phải là nước không ?

Tò mò ghé lại liếʍ thử đỉnh côn ŧᏂịŧ, một giây sau gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn liền nhăn lại thành một đoàn.

Thật tanh. Ta phi.

CẦU VOTE VÀ CMT