Chương 72: Anh là gì của em?

1731 Chữ Cài Đặt
Chương 062: Anh là gì của em?

"A.."

Một màu đen như mực, đột nhiên bị kéo cánh tay đi, như sét đáng ngang tai, không kịp né tránh. Một trận trời đất quay cuồng, nhịp tim hoảng loạn chưa kịp bình ổn, Lục Khinh Lan đã bị ép sát vào tường.

Trong cơn hoảng loạn, một mùi thuốc lá thoang thoảng vừa quen thuộc vừa xa lạ, xen lẫn mùi sữa tắm, xộc lên chóp mũi cô.

"Tiểu.. tiểu thúc thúc, anh.. Anh làm cái gì vậy?"

Nhận ra là Diệp Đình Thâm, sự căng thẳng đã được bình ổn một chút, vẫn còn may, không phải gặp trúng kẻ trộm, muốn cướp tiền cướp sắc ah!

Không nghe thấy câu trả lời, Lục Khinh Lan gắng thoát khỏi đó, nhưng lại không nhúc nhíc được, chớp chớp mắt:

"Tiểu thúc thúc.. Anh.. anh buông ra!"

"Gọi anh là gì? Hả?"

Thật vất vả mới có thể thả lỏng được đôi chút, Lục Khinh Lan giống như mộng du, ngây ngây ngốc ngốc, nhìn anh không nói gì.

"Gọi anh là gì?" – Lúc này, Diệp Đình Thâm lại vô cùng kiên nhẫn.

Bị động tác nhỏ này làm cho run rẩy, cái đầu nhỏ của Lục Khinh lan cuối cùng cũng trở về bình thường.

"Diệp.. Diệp Đình Thâm!" – Không tự chủ, nuốt nước bọt một ngụm. Lục Khinh Lan cẩn thận trả lời từng li từng tí, sợ không cẩn thận chọc giận ông già khó hiểu trước mắt.

"Còn biết sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, hạ giọng hỏi, "Sao bây giờ mới về?"

"Em.." – Chóp mũi Lục Thanh Lan chạm vào chóp mũi hơi lạnh lạnh của anh, khó hiểu chột dạ, nghiêng đầu sang ột bên, miễng cưỡng nói: "Cùng ca ca đi ăn cơm."

"Ăn cơm?"

"Là, là, lúc em xuống lầu, không bao lâu.. thì ca ca đến."

Tuy không nhìn thẳng nét mặt anh, Lục Khinh Lan cũng tự hiểu được, chắc chắn không tốt đẹp gì. Vừa nghĩ đến, lúc trước đối với anh ấy lúc nào cũng e ngại, cảm giác đó lúc này lại xông lên, cô hơi dịch người sang một chút, cố gắng duy trì khoảng cách.

Không ngờ cô còn chưa động thủ, đã bị Diệp Đình Thâm chặn lại.

"Diệp.. Diệp Đình Thâm, anh định làm gì!" – Lục Khinh Lan khóc không ra nước mắt, trái tim treo ngược lên, anh không để cho cô thoát ra.

"Sao lại tắt điện thoại?" – Lúc lâu sau, Diệp Đình Thâm không nhịn nổi, buông ta câu này, gắt gao tiếp cận cô, không cho cô tránh né.

"À.."

Còn tưởng là chuyện gì, thì ra là vì cái này?

Lục Khinh Lan tranh thủ thời gian trả lời:

"Điện thoại của em.. hết pin rồi. Em.. em không phải cố ý.."

"Vậy sao?" – Diệp Đình Thâm hỏi lại.

"Đúng đúng!" – Gật đầu lia lại như gà con mổ thóc, Lục Khinh Lan quả thực rất sợ người này không chịu tin, trong lòng cũng thấy áy náy.

Nghe cô không phải cố ý, thâm tâm đang không thoải mái cuồn cuồn trong anh cũng giảm bớt đi phần nào. Ý anh không phải là câu hỏi không trả lời điện thoại, mà là, cô thà bỏ mặc anh, lựa chọn đi ăn tối với Tô Viễn.

Điều này, trên thực tế có nghĩa là, trong lòng cô, căn bản không để ý đến anh?

Không phải anh thiếu tự tin, nhưng vẫn là đang ghen!

Nghĩ đến đây, Diệp Đình Thâm nghiến răng lên tiếng:

"Tại sao không đợi anh? Không phải nói tối nay chúng ta sẽ ăn cơm chung sao?"

"Em.." – Vội vã tiếp lời, Lục Khinh Lan định giải thích, cuối cùng vẫn cúi đầu, giọng lí nhí, "Em quên.."

Cô thật sự quên mà! Bị đám người Thẩm Tuỳ, Thẩm Bội Bội cùng nhau đối chất, còn bị xem thường trong văn phòng, tâm trí còn đủ chỗ để nhớ đến chuyện ăn cơm sao?

"Anh.. có đến đón em sao?"

Vừa hỏi xong, Lục Khinh Lan lập tức nhận ra, câu hỏi này quá mức dư thừa. Vội vàng đổi giọng:

"Đã đợi.. rất lâu sao?"

Diệp Đình Thâm không nói gì, Lục Khinh Lan càng căng thẳng hơn, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

Thật sự cô không cố ý mà..

Căn phòng cứ như thế yên tĩnh, thị giác chìm trong màu đen, càng ngày càng thích nghi, ánh sáng xung quanh lờ mờ rõ ràng hơn, hô hấp hai người liên tiếp nhau, hai người mỗi người nghĩ một ngã, làm trái tim Lục Khinh Lan càng lúc càng bất ổn.

Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp không chịu đựng nổi mảng im lặng kéo dài này, thì giọng nói mát lạnh bên kia vang lên, mang theo một tia mất mát không rõ ràng:

"Sao không đợi anh?"

Trong trí nhớ của cô, vẻ mặt không chút cảm xúc Diệp Đình Thâm mới là bộ dạng đáng sợ nhất, cũng may lúc này anh đã chịu mở miệng, thật là cảm ơn trời đất!

"Hôm nay là sinh nhật ca ca, trước đó mỗi dịp đều cùng nhau ăn cơm chung, cho nên liền kéo nhau đi ăn tối."

Lục Khinh Lan chọn điểm quan trọng nói ra, vừa trả lời vừa dò xét thần sắc của Diệp Đình Thâm. Đương nhiên là không thấy rõ điều gì.

Vốn dĩ, tưởng anh chỉ đang trách cô không dợi mình, cho nên giải thích một chút.

Thật tình không biết, câu nói này lại vô tình kích động cơn giận đang kìm nén trong lòng Diệp Đình Thâm.

"Vì sinh nhật của Tô Viễn?" – Chớp mắt một cái, Diệp Đình Thâm càng xích lại gần cô, "Sinh nhật cậu ta, nên muốn cùng nhau ăn cơm, cho nên cũng không thèm nói cho anh một tiếng? Chẳng phải đã dặn em cùng ăn cơm rồi sao, em ném câu nói đó đi đâu rồi? Tại sao vậy?"

"Không, không phải, em.." – Lục Khinh Lan vội vàng mở miệng, lại bị anh cắt ngang.

"Lục Khinh Lan, em xem anh là cái gì? Hả?" – Cánh tay Lục Khinh Lan đột nhiên càng lúc càng bị nắm chặt, ánh mắt Diệp Đình Thâm nhìn cô chăm chú, nội tâm anh lại dấy lên cơn ngo ngoe khó chịu.

"Anh, anh là.." – Cánh tay bắt đầu thấy đau, Lục Khinh Lan cau mày, không biết nên trả lời thế nào. Tạm dừng một chút, Diệp Đình Thâm lại hỏi lần nữa, lực nắm trong tay càng lúc càng dữ dội, từng tia giận dữ bắt đầu phát tán:

"Lục Khinh Lan, anh là gì của em?"

"Aizzz.." – Lục Khinh Lan hít một hơi, tầm mắt khó chịu thốt ra:

"Anh là tiểu thúc thúc!"

"Tiểu thúc thúc.." – Khoé miệng Diệp Đình Thâm giật giật, giận quá hóa cười, "Được! Được lắm!"

Một cổ dự cảm không lành kéo lên trong lòng Lục Khinh Lan, thậm chí cảm thấy ớn lạnh sau lưng! Lần trước đã từng trải qua một lần, đó là trong đêm cùng anh mây mưa, cô liền bỏ trốn nhầm lên xe của anh..

Bây giờ, so với lúc đó cũng không khác biệt.

"Lục Khinh Lan, có phải, em đã quên anh là vị hôn phu của em không? Có phải em đã quên chúng ta sắp kết hôn không?"

Mỗi câu hỏi của Diệp Đình Thâm đều mang đậm sự nhẫn nại cùng chất vấn.

"..."

Lục Khinh Lan há to miệng, cũng không phản bác. Trải qua nhiều chuyện vừa rồi, tựa hồ cô cũng quên mất chuyện này.

"Nói mau."

Diệp Đình Thâm đưa tay nâng cằm cô lên, ép buộc cô ngẩng đầu, Diệp Đình Thâm sắp bị cô làm cho tức điên lên rồi.

"Sao không nói?"

"Cái gì mà trăng với sao! Anh ấy là anh trai của em, em đi ăn cơm chúc mừng sinh nhật cũng không được sao?" – Lục Khinh Lan tâm loạn như ma, thoáng chốc cũng không rõ mình đang hỏi cái gì, cứ mãi nghĩ về câu hỏi trước đó.

"Cho nên anh chỉ là tiểu thúc thúc của em thôi sao? Vị hôn phu cũng không bằng anh trai hay sao?" – Biết rõ những gì anh đang nói, nhưng Diệp Đình Thâm thực sự không còn kiên nhẫn nữa.

Chập nửa nhịp, nhưng Lục Khinh Lan cuối cùng cũng ngửi ra được mùi vị không tầm thường này. Không chờ cô mở miệng, Diệp Đình Thâm đột nhiên bế ngược cô lên.

"Ah.."

Lúc này Diệp Đình Thâm không còn để ý đến lời cô nữa, nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Đèn vẫn không bật, nhưng bước đi của anh đều không hề va chạm thứ gì.

Một cước đá văng cửa phòng, tay phải trống, liền giơ lên bật công tắc đèn trên tường.

Tách một tiếng, ánh đèn sáng lên.

Lục Khinh Lan chưa kịp thích ứng, dùng tay che mắt lại, lúc cô mở mắt ra, đã thấy mình bị đặt ở..

Lúc đứng trước cửa, không có ánh đèn, cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh. Hiện tại đã thấy rõ được. Mỗi một tấc da tấc thịt, từng chút từng chút một đều rõ ràng.

Anh ấy thật sự đang giận sao? Vì mình không chịu đợi sao?

"Lục Khinh Lan!" – Nghe anh gọi tên, Lục Khinh Lan lập tức thanh tỉnh.

Trong lúc hoảng hốt, cô đột nhiên thấy loại cảm giác này quen thuộc vô cùng, giống như đã từng trải qua.

Giống như..

Buổi tối hôm đó.. ở thành phố B..

Rõ ràng, sự tình đêm đó, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra. Nhưng giờ phút này, tất cả ký ức như bài ca con cá đánh tới cô, rõ ràng như chuyện mới phát sinh hôm qua.

"Khinh Lan."

Chống khuỷu tay lên, Diệp Đình Thâm dừng động tác, nhìn cô chằm chằm.

"Sao chứ?" – Đôi mắt cô bắt đầu lờ đi, Lục Khinh Lan vẫn chưa thể phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là ký ức đêm đó.

"Khinh Lan, anh là ai?"

"Tiểu thúc thúc, Diệp Đình Thâm.."