Chương 4.2

Ánh mắt của anh nhìn thấu cô, hình như thấy được điều gì đó khác.

“Khui đi.” Một giây sau, Mục Tế Vân lại nhàn nhạt nói: “Khui năm chai.”

“Oh yô yô! Thầy Mục nhà chúng ta đối xử với phụ nữ thật hào phóng mà. Ha ha ha, ông đây kiếp sau cũng làm nữ nhân theo sau ngài.”

Đám người ồn ào náo nhiệt nhưng Sở Chiêu Chiêu vốn chẳng còn tâm trạng mà đáp lại mấy trò đùa của họ. Vì cô đang bận mừng điên lên mà vội vội vàng vàng gọi nhân viên phục vụ đi lấy rượu.

Rượu được mang lên, Sở Chiêu Chiêu không khống chế được sự kích động trong lòng, lúc rót rượu cho Mục Tế Vân hai tay đều run run.

Một màn này lại chọc cho mấy người ngồi đây cười cả lên.

“Ôi ôi, tôi nói này, một chai rượu cô được bao nhiêu phần trăm mà lại kích động thế.”

Sở Chiêu Chiêu không nhìn rõ là ai đang hỏi mình, nhưng cô biết cô lại tự khiến bản thân khó coi rồi, cô cầm lấy chai rượu không biết làm sao mới phải.

Nhìn cô xem, lại ngơ ra rồi.

Có người thấy thú vị lại hùa vào chọc cô: “Hỏi cô đó, được bao nhiêu?”

“Bảy phần trăm…”

Âm thanh yếu ớt của Sở Chiêu Chiêu vừa dứt, bọn họ lại cười phá lên.

“Mẹ nó, chỉ có bảy phần trăm, tôi còn tưởng bao nhiêu cơ chứ ha ha ha!”

Cô gái này thành thật quá! Hỏi gì đáp nấy.

Mục Tế Vân nhìn cô, trong ánh mắt mang theo vài điều suy ngẫm.

Mà Sở Chiêu Chiêu bây giờ như đứng đống lửa như ngồi đống than không biết làm sao để chuồn êm ra khỏi chỗ này. Cô cảm thấy bản thân nghiễm nhiên biến thành một món đồ chơi, thành một trò đùa.

Mục Tế Vân hơi nâng cằm, khóe miệng câu lên.

Bình thường ở trên giảng đường, lúc anh nâng cằm có nghĩa là anh đang tức giận Nhưng hiện tại bên miệng anh còn mang theo ý cười. Sở Chiêu Chiêu thật sự không biết anh đang có ý gì.

“Sao vậy? Tôi mua nhiều rượu như thế, cô cũng không uống một ly làm lễ?”

Thì ra là ý này.

Sở Chiêu Chiêu lập tức tự rót cho mình một ly rượu, “Thầy Mục, em kính ngài.”

Mục Tế Vân bất ngờ, hàng lông mày nhướng lên.

Giống! Thật sự rất giống, đặc biệt là khi cô gọi “Thầy Mục”. Quả thực giống Sở Chiêu Chiêu như đúc.

Mục Tế Vân ngày thường không hề thân cận với bất cứ sinh viên nào, cho dù là anh rất thích Sở Chiêu Chiêu đi nữa cũng chỉ dừng lại ở việc bỏ thêm chút tâm tư lên bài tập về nhà của cô chứ không có thêm liên hệ gì.

Hơn nữa cô còn là một nữ sinh, anh lại là một thầy giáo trẻ tuổi, thứ nên tránh vẫn cần phải tránh. Mỗi lần lên lớp anh cũng không thích đi xuống bục giảng, mà tiết học của anh lúc nào cũng đầy người, nhìn mấy gương mặt giống hệt nhau chen chúc xúm xít anh cũng chẳng nhớ nổi ai. Chỉ là khả năng nhận biết giọng nói lại rất nhạy, dù sao ở trong lớp, thích trả lời các câu hỏi anh đưa ra cũng chỉ có vài người.