Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 40.1

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trưa hôm sau Sở Chiêu Chiêu vẫn đi làm.

Bây giờ là sau giờ cơm trưa, mọi người đều đang ở phòng sinh hoạt nghỉ ngơi, Sở Chiêu Chiêu vừa bước vào đã nghe thấy một tràng hò reo hoan hô.

“Chuyện gì vậy?” Sở Chiêu Chiêu thấy mọi người đang vây quanh lấy cô gái của phòng Hành chính thì kéo A Lục lại hỏi, “Có chuyện gì ạ?”

“Ha ha ha!” A Lục đang vô cùng kích động, định câu lấy bả vai của Sở Chiêu Chiêu nhưng nghĩ lại, hai tay xuôi xuống, “Cuối tháng này chúng ta được đi nghỉ phép ở Hương Sơn đấy!!!”

Sở Chiêu Chiêu nhìn lướt qua căn phòng toàn người là người, “Tất cả luôn ạ?”

A Lục điên cuồng gật đầu: “Đúng thế! !”

Sở Chiêu Chiêu tặc lưỡi hai tiếng, “Chuyến này chắc công ty cạn máu.”

A Lục nhỏ giọng lầm bầm: “Mới vậy mà đã xót… Xem ra gặp phải bà chủ keo kiệt rồi…”

Sở Chiêu Chiêu: “Hả? Gì ạ?”

“Á không có gì!” A Lục khua tay, “Tổng Giám đốc Lưu của chúng ta chẳng có gì, chỉ có mỗi tiền, mà sếp Mục đã dặn dò rồi, chúng ta cứ việc tiêu xài thỏa thích tiền của chú anh ấy đi.”

Sở Chiêu Chiêu bật cười, “Chẳng trách lại hào phóng như vậy, thì ra là tiêu tiền của người khác.”

Đúng lúc này, Mục Tế Vân đi ngang qua cô, “Lúc tôi tiêu tiền của mình thì không hào phóng à?”

Sở Chiêu Chiêu lập tức cứng người, “À có, hào phóng, hào phóng quá ấy chứ.”

Mục Tế Vân vẫn giữ vẻ mặt cũ, “Vào phòng làm việc của tôi.”

Sở Chiêu Chiêu vừa định đi theo anh, chợt phát hiện ra A Lục đang nhìn mình chằm chằm, thế là cô quay đầu đi về bàn, cầm lấy một tập văn kiện rồi mới vào văn phòng của Mục Tế Vân.

Thấy cô ôm tập văn kiện vào phòng của mình, Mục Tế Vân hỏi: “Em ôm thứ này vào đây làm gì?”

Ánh mắt Sở Chiêu Chiêu khẽ động, nhưng cô không nói gì cả.

Mục Tế Vân dường như hiểu ra điều gì đó, “Qua mắt người khác?”

Hai má Sở Chiêu Chiêu ửng đỏ, đang định mở miệng ngụy biện mấy câu, lại nghe Mục Tế Vân nói: “Em qua đây.”

Chỗ Sở Chiêu Chiêu đang đứng, cách bàn của Mục Tế Vân đúng hai mét.

Sở Chiêu Chiêu bước lên vài bước, “Có việc gì ạ?”

Thấy cô vẫn đứng cách mình một khoảng, Mục Tế Vân dứt khoát đứng dậy, lấy văn kiện trong tay cô ném qua một bên, sau đó nắm tay cô, kéo đến cạnh bàn làm việc.

Mục Tế Vân khom lưng, lấy ra một chiếc hộp từ trong ngăn kéo tủ.

Anh mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay mảnh mảnh, Sở Chiêu Chiêu còn chưa kịp nhìn kỹ chiếc lắc tay kia hình dáng như thế nào đã bị Mục Tế Vân lấy ra, thuận thế cầm lấy tay cô, đeo vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »