Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thiên Hướng Người Mù, Liếc Mắt Đưa Tình

Chương 4.3

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngay lúc Mục Tế Vân còn đang thất thần, Sở Chiêu Chiêu ở bên cạnh đã trực tiếp đổ rượu vào cổ họng. Cô lập tức bị sặc, ho vài cái cả mặt liền đỏ lên.

Rượu này mạnh thật!

Mọi người nhất thời kinh ngạc, phải mấy giây sau mới có người kịp phản ứng lại, họ tiếp tục cười ha hả, “Đây là cái trò gì vậy, không biết uống rượu mà lại đi bán rượu, tôi thấy cô vẫn là nên xuống sảnh kia bán bia đi.”

Câu nói này cũng đúng. Bình thường Sở Chiêu Chiêu bán nhiều nhất là bia, rượu ngoại cũng từng bán qua vài lần nhưng loại rượu mạnh như vậy thì chưa bao giờ.

Tất cả mọi người đều nhắm vào cô mà xem trò cười, cô thực sự không muốn nán lại đây thêm chút nào nữa, ngón tay khẽ thu vén bộ đồng phục chầm chậm đứng lên trên mặt viết hai chữ “xấu hổ” to đùng.

Thấy không ai để ý mình cô thật sự tính chuồn đi.

Ai mà có ngờ cô vừa đi được một bước lại nghe thấy giọng Mục Tế Vân: “Ngồi xuống.”

Sở Chiêu Chiêu quay đầu nhìn, anh nói tiếp: “Ai cho cô đi rồi?”

Vẫn là người đàn ông mặc áo sơ-mi denim kia cười cợt nhả: “Ngây ra đó làm gì? Còn không mau ngồi xuống, thầy Mục chưa chuẩn tấu cho cô đi đâu.”

Mục Tế Vân lừ mắt: “Đoạn Kiêu hôm nay cậu nói hơi nhiều!”

Đoàn Kiêu đưa tay sờ miệng, đài ngừng phát thanh.

Sở Chiêu Chiêu đành phải ngồi xuống, lúng túng bất an tay chân cứ xoắn xuýt không biết để đâu.

Mục Tế Vân nói: “Giúp tôi đổ xúc xắc.”

Hôm nay khí vận của anh tệ quá.

“Tôi?” Ngón tay của Sở Chiêu Chiêu chỉ thẳng mũi mình trưng ra vẻ mặt khó tin.

Mục Tế Vân không nói nhiều, trực tiếp kéo tay cô ấn lên cái cốc xúc xắc trên bàn. Khoảnh khắc tay chạm tay, da kề da đã khiến trái tim Sở Chiêu Chiêu lệch đi một nhịp.

Cô vì sợ Mục Tế Vân sẽ nhận ra cô nên lúc nói chuyện cũng không dám nhìn trực diện, trong mắt lúc nào cũng tận lực né tránh. Nhưng vừa rồi cô lại cảm nhận được hơi ấm chỉ thuộc về anh truyền qua cổ tay mình chân thực như thế, giống như chỉ giây tiếp theo thôi bản thân cô sẽ bị vạch trần.

Mục Tế Vân: “Đổ.”

Sở Chiêu Chiêu không thể không làm theo, cô học theo điệu bộ của người khác lắc lắc hai lần sau đó mở he hé nhìn một cái.

Thôi xong! Năm con một.

Sở Chiêu Chiêu không biết chơi trò này nhưng cô biết trò này so lớn nhỏ. Một đương nhiên là nhỏ nhất rồi cô còn đổ ra tận năm con một. Cái vận may này ai bì nổi cô.

Sở Chiêu Chiêu len lén nhìn Mục Tế Vân thấy sắc mặt anh vẫn không đổi chỉ dựa lưng vào sofa châm điếu thuốc.

Đoạn Kiêu ngồi bên cạnh Mục Tế Vân, anh ta là người bắt đầu hô số, đi hết một vòng người cuối cùng là Mục Tế Vân. Nhưng lúc Đoạn Kiêu vừa hô số Mục Tế Vân lại trực tiếp mở cốc của hắn ra.

“Này thầy Mục kia, cậu đang nhắm vào tôi phải không?” Đoàn Kiêu lẩm bẩm rồi nhào qua mở cốc xúc xắc của Mục Tế Vân lên, trợn tròn mắt.

“Mẹ nó, báo lớn cơ à?! Sao số cô may thế?”

Hả?

Nói vậy…năm con một là rất cao?

Mục Tế Vân cũng quay đầu lại, đưa tay bóp bóp cái tai thỏ trên đầu Sở Chiêu Chiêu: “Ừm, sao số em may thế?”

“Em……”

Khoảng cách giữa cô và Mục Tế Vân gần như vậy, từng nhịp hô hấp lướt qua gò má mang theo hương rượu trộn lẫn mùi thuốc lá, lại mang theo cả chút ấm áp.
« Chương TrướcChương Tiếp »