Chương 4.4

“Nào nào!” Đoàn Kiêu cạn ly rượu, lại lắc lắc cốc xúc xắc, “Ván này để xem các người còn khoe khoang được nữa không.”

Mục Tế Vân lại giữ tay Đoàn Kiêu, “Khui đi! Bảy ly.”

Đoàn Kiêu: “…”

“Mẹ nó.”

Bảy ly Louis XIII xuống bụng, dù là tửu lượng Đoàn Kiêu có rất tốt đi nữa thì cũng gượng không nổi. Anh ta uống xong liền gục lên bàn.

“Hạ một người.” Mục Tế Vân nói, “Tiếp đi, vẫn còn năm người.”

“Ây ya! Mạnh miệng đấy, tới luôn!”

Mấy ván sau Sở Chiêu Chiêu đã hiểu luật chơi, mà tay cô hôm nay cũng rất may, nãy giờ chưa thua lần nào, động tác cũng vì thế mà tự nhiên hơn.

Tâm tình Mục Tế Vân tốt hơn anh cong người tự rót cho mình một ly, Sở Chiêu Chiêu cũng cúi xuống lắc xúc xắc, tóc từ trên bả vai rơi xuống vài sợi lướt qua chóp mũi của anh.

“Thơm quá.”

Giọng anh rất nhỏ chỉ hai người nghe được.

Sở Chiêu Chiêu ngẩn ra: “Cái gì thơm quá?”

Mục Tế Vân không nhìn cô nữa chỉ cười mà không nói gì. Nhưng những lúc như thế này vô thanh thắng hữu thanh. Sở Chiêu Chiêu vừa hiểu ra gương mặt tức khắc đỏ bừng.

Nếu như đổi thành người đàn ông khác, Sở Chiêu Chiêu còn có thể cảm thấy đôi chút thẹn thùng xấu hổ. Nhưng người đó lại là Mục Tế Vân, lời này của anh như cục than lửa ném vào trong tâm can cô, thiêu đốt lục phủ ngũ tạng, phát đau.

Sở Chiêu Chiêu không say, cô biết Mục Tế Vân đương nhiên chẳng có ý gì với mình. Anh chỉ là đang dùng thái độ nên có để cư xử với một cô gái làm việc ở chốn phong nguyệt này thôi.

Lúc này, ngay tại đây, cô chẳng phải là một Sở Chiêu Chiêu ưu tú trong mắt mọi người, cô chỉ là một em gái bồi rượu ăn mặc sεメy, trang điểm lòe loẹt.

Cảm giác này rất khó chịu.

Những ván tiếp theo, vận khí của Sở Chiêu Chiêu vẫn tốt như vậy nhưng tâm trạng cô lại chẳng ở đây. Cô chỉ mong buổi tiệc này chóng tàn một chút, mỗi phút giây ở gần anh đều đang dày vò cô.

Ba giờ sáng đám người này cuối cùng cũng rời đi. Sở Chiêu Chiêu như nhận được đại xá, vừa trở về phòng nghỉ liền thả người xuống sofa không nhúc nhích.

Khâu Tứ Ca say lướt khướt đi vào trên tay cầm một xấp những tờ nhân dân tệ* màu hồng. “Bép” tiếng xấp tiền vỗ vào mặt Sở Chiêu Chiêu dọa cô xuýt nữa là nhảy dựng lên.

*Nhân dân tệ (人民币): Ở Trung Quốc, tờ tiền có mệnh giá cao nhất là tờ một trăm tệ màu hồng có in hình ông Mao Trạch Đông.

Một trăm tệ (一百块) = 100 NDT ≈ 342.079 VNĐ

“Được đấy Sở Chiêu Chiêu, tận năm chai Louis XIII, có chút bản lĩnh rồi.”

Hắn ta cầm xấp tiền ném qua chỗ Sở Chiêu Chiêu, “Anh đây nói rồi chỉ cần bất chấp mọi giá, mấy tờ tiền này chẳng phải tự lũ lượt chui vào túi sao?”

Cảm giác bị sỉ nhục khi Khâu Tứ Ca dùng tiền vỗ vào mặt ban nãy nháy mắt đã bị phân tán bởi chính xấp tiền ấy.

Chỉ cần có tiền muốn nói gì cũng được.

Sở Chiêu Chiêu đếm đếm, tính cả tiền Mục Tế Vân tips cho cô tối nay cô nhận được tận hơn một vạn. Đây là một thành tích mới trong cuộc đời của cô.

Sau khi cảm ơn Khâu Tứ Ca Sở Chiêu Chiêu vội vàng tẩy trang rồi rời khỏi Vân Yên Phủ Đệ, trở về căn nhà nhỏ mà chị họ cho cô mượn.

Một đêm này cô ngủ rất ngon.

Sáng sớm hôm sau, cô cẩn thận gói tiền lại cất vào trong balo của mình. Cô đến ngân hàng gửi tiền vào tài khoản của bố, chỉ để lại cho mình năm trăm tệ. Trong đó đã có ba trăm tệ là cô trả cho Cam Điềm.

*Năm trăm tệ (五百块) = 500 NDT ≈ 1.703.025 VNĐ

Ba trăm tệ (三百块) = 300 NDT ≈ 1.021.815 VNĐ

Từ ngân hàng trở ra, cô đi thẳng đến trạm xe buýt, bắt chuyến xe chạy đến bệnh viện.